Beep beep, BANG!
Không đợi tiếng chuông kéo dài, tôi nhanh chóng tắt chuông báo thức.
Hiện tại đã tám giờ sáng.
Đang trong kì nghỉ đông nên chẳng cần phải lo đến việc bị trễ học hay cái đầu rối tung rối mù gì cả. Thế nhưng nó không có nghĩa là không cần phải vội bởi vì, theo một cách nào đó…hôm nay tôi có cuộc chiến vô cùng quan trọng.
Tôi nhanh chóng sấy khô mái tóc của mình, mặc quần áo rồi đi ra phòng khách. Có vẻ như bố mẹ tôi đều đã đi cả rồi.
“Bây giờ thì…”
Tôi cần chuẩn bị vài thứ trước. Mua đồ và các công đoạn chuẩn bị trước nấu nướng thì phải xong trong buổi trưa này luôn.
Tôi còn chẳng có thời gian ăn trưa nữa, cứ coi như thử đồ mình nấu là bữa trưa luôn vậy. À mà cũng phải đi nhận cái bánh yule tide log đặt trước đó nữa.
“Heh, nhiều việc cần làm quá nhỉ"
Không chắc là kịp không nữa…Kệ đi, nghi ngờ bản thân thì làm được cái gì!
Nanami à! Mày muốn có một đêm Giáng Sinh thật tuyệt vời với Onee-sama mà có đúng không ?
Nếu đã muốn vậy rồi thì kế hoạch này phải thật hoàn hảo.
“Rồi! Làm thôi! Đầu tiên là phải đi mua nguyên liệu.”
Lấy tinh thần, tôi phóng nhanh ra khỏi cửa nhà.
11:00 AM
Mua đầy đủ nguyên liệu, tôi về tới nhà.
Tính ra thì đây cũng là một trận chiến khó khăn, tôi tay xách nách mang một đống đồ luôn mà.
Thế mà tôi vẫn giữ cái bánh nguyên vẹn được đấy.
Cái xe đạp của tôi trên đường về nó rung bần bật như sắp hết hạn sử dụng rồi ấy.
13:00 PM
Y như dự đoán ban đầu, tôi không kịp làm bữa trưa rồi.
Cơ mà ai ngờ được mấy công đoạn chuẩn bị lâu đến thế chứ, chiều rồi còn đâu.
Hah…Cũng may là nãy có ghé qua tạp hóa mua cơm nắm không giờ đói chết.
14:00 PM
Có tin nhắn từ Onee-sama này !
“Em có đang chăm chỉ làm bữa tối nay không đấy ?
Bên đây thì chị đang phải thử đủ loại váy vóc lằng nhằng đây.
Chị muốn làm nhanh nhanh cho xong vụ này đi còn về với Nanami nữa.
PS: Em chưa cắt vào tay hay tự đốt cháy chính mình đâu nhỉ ?”
Đọc mấy dòng đó, tôi đỏ mặt.
“Ehehehe…”
Chuẩn bị bữa tối với một miếng băng dán to đùng thì cũng tệ lắm nhỉ ?
Làm một bữa ăn đủ cho hai người ăn thôi đã là cả một thách thức rồi mà.
“À, mình cũng phải trả lời chị ấy nữa"
Tôi nhanh chóng đáp lại tin nhắn của Onee-sama
Thường thì tôi sẽ suy nghĩ rất kĩ rồi mới dám viết câu trả lời cơ nhưng hôm nay thì không có thời gian rảnh ngồi nghĩ ngợi rồi.
Mà kệ đi, tin nhắn của tôi kiểu
“Onee-sama, chị đã vất vả rồi
Bên đây em cũng đang cố gắng lắm đó
Em sẽ làm một bữa ăn thật ngon, chị sẽ phải khen em cho mà xem.
PS: Hiện thì em vẫn chưa bị làm sao đâu"
15:00 PM
Nói thật là tôi không biết tại sao mình làm xong được món khai vị này nhưng ít nhất là xong rồi, xếp ra đĩa nữa thôi.
Kế hoạch chuẩn bị đi tong luôn rồi, giờ thì tôi phải vội đi làm súp nữa…
Nếu trong kế hoạch ban đầu tôi định tự làm bánh thì kiểu gì cũng muộn cho xem…
Mấy người thợ làm bánh giỏi thật đấy.
16:30 PM
Xong súp rồi!
Giờ chỉ còn nướng con gà lên nữa là xong, phần tẩm ướp chuẩn bị thì đã làm cùng lúc với lúc làm súp rồi.
Tôi hơi chậm chạp nhưng chắc mọi thứ sẽ xong trong một tiếng nữa thôi.
Còn giờ thì chỉ cần cho con gà vào lò nướng rồi chỉnh thời gian vừa khớp thời gian Onee-sama đến nữa thôi. Rồi tôi cũng phải thay đồ nữa.
Mà không biết bữa tiệc nhà Onee-sama bắt đầu chưa nhỉ ?
Tôi còn phải đi tắm và thay trang phục nữa.
Có nên trang điểm chút không nhỉ ?
Ah, phấn khích quá đi mất.
17:00 PM
…Tưởng xong rồi nhưng tôi quên làm nóng cái lò nướng xừ nó rồi.
Ah, đầu tiên, bình tĩnh chút nào.
Tôi có thể làm nóng lò nướng trong khi thay quần áo mà…Chờ tí, tôi còn chựa dọn bàn nữa!
Còn một tiếng nữa là Onee-sama đến rồi, mình phải làm được!
Kim đồng hồ dần hợp lại thành một, cho đến khi cả hai cái kim đồng hồ trông như trở thành một chiếc đũa chỉ thẳng vào số 12.
Hiện tại là vừa tròn sáu giờ.
“...Mình làm được rồi"
Tôi vừa vượt qua trở ngại cuối cùng và hoàn tất mọi thứ.
Giữa bàn có một vài ngọn nến.
Phần còn lại của bàn được lấp đầy bởi những cái đĩa bạc được sắp xếp đẹp mắt.
Món chính là con gà nướng ban nãy giờ cũng vẫn đang yên vị trong lò nướng để giữ ấm.
Nếu còn vấn đề gì nữa thì đó chính là cái đầu của tôi, không biết là do sấy quá khô hay do tôi lo lắng nhưng trên đầu tôi có một búi tóc vểnh lên như cái sừng.
“Uu…Tại sao nó lại không chịu vào nếp cơ chứ"
Vì tôi không có gương cầm tay nên tôi đang đứng ngắm mình bằng cửa sổ phòng khách.
“Chắc là để đấy cũng không sao đâu nhỉ ?”
Để kệ vấn đề đấy có khi nó lại tự giải quyết chính nó đấy chứ.
Đột nhiên, có thứ gì đó màu trắng xuất hiện bên ngoài cánh cửa sổ màu đen.
“Ah…Tuyết kìa"
Dù chỉ có một chút thôi nhưng không sai vào đâu được, chắc chắn là tuyết.
“Vậy là Giáng Sinh Trắng nhỉ" [note63807]
Tôi cứ nghĩ ông trời xấu tính lắm nhưng đôi khi cũng tốt bụng đấy chứ.
Mấy sự kiện xui rủi hai ngày nay có khi là chuẩn bị cho ngày này cũng nên.
Nếu thế thật thì đáng quá ấy chứ.
Tôi có nên cầu nguyện không ? Ngay lúc đó, điện thoại tôi nằm trong túi tạp dề bỗng vang lên.
“Được rồi được rồi"
Tôi còn không nhìn tên người gọi mà trực tiếp bắt máy.
“Xin chào!”
“Ah, Nanami đấy à ?”
Tôi nghe thấy giọng nói mà tôi muốn nghe nhất lúc này từ đầu bên kia cuộc gọi.
“Onee-sama, em nấu ăn xong rồi ! Không phải em khoe đâu nhưng bữa hôm nay là…”
“Nanami…”
Giọng điệu không chút cảm xúc nào của chị ấy ngắt lời tôi.
“Chị xin lỗi nhé. Chị không rời bữa tiệc sớm được.”
“Eh…”
“Chị nghĩ chị sẽ đến muộn hơn một chút”
Nếu tôi tập trung thì có thể nghe thấy vô số giọng nói không phải của Onee-sama từ bên kia.
Nói cách khác, chị ấy vẫn trong bữa tiệc.
“Chị thật sự xin lỗi…”
“Onee-sama, chị không cần nói vậy đâu mà.”
“Sau bảy giờ…Không, đúng bảy giờ, chị sẽ có mặt tại nhà em.”
“Vâng, đừng lo lắng nhé. Em sẽ đợi"
Ngay khi tôi định ngắt máy, tôi còn nghe được một giọng nói của phụ nữ từ đầu dây bên kia “Yuuna-san, đừng nói chuyện điện thoại mãi thế chứ, đi…”
Tôi không nghe được phần sau nhưng giọng nói vui tươi ấy lại cứ kẹt mãi trong đầu tôi.
Tick, tock…
Như mọi khi, chiếc kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển.
Thời gian đã điểm 8:13.
Ngoài trời, tuyết rơi rất nhiều.
“...”
Cái thở dài của tôi bây giờ còn chẳng phát ra tiếng nữa rồi.
Trên Tivi, người phát thanh viên đang phỏng vấn nhiều người trên các con phố.
Trong những năm gần đây, tuyết hiếm khi rơi nặng hạt như này nên mọi người đều đang hú hét phấn khích về Giáng Sinh Trắng năm nay.
Chỉ hai tiếng trước thôi, tôi sẽ đồng thanh hú hét theo nhưng bây giờ nhìn mấy người đó chỉ khiến tôi thấy kì lạ.
“Onee-sama…Không biết mọi chuyện sao rồi"
Chẳng nhớ tôi lẩm bẩm câu đó bao nhiêu lần rồi nữa.
Tôi vẫn cứ tưởng tưởng đủ thể loại tình huống xấu.
Có khi nào Onee-sama đang vui đùa với những người trong bữa tiệc ?
Có khi là chị ấy đang vui chơi với người phụ nữ ban nãy ?
Thời điểm chị ấy hẹn tôi đã qua từ lâu rồi mà chị ấy vẫn chưa tới…
Mấy ý nghĩ đó cứ hiện ra trong đầu tôi. Trong tâm trí tôi, người phụ nữ đó đang mặc một bộ váy đỏ sau khi uống một cốc vang đỏ.
Rồi người phụ nữ đó còn cầm một con gà bằng một tay nữa.
Sao trí tưởng tượng của tôi nó kì lạ vậy nhỉ ?
Mà dù thế nào thì, Onee-sama không phải kiểu người thất hứa và tận sức vui chơi ở bữa tiệc.
Nếu nghĩ kĩ thì đó có thể chỉ là do tuyết rơi dày hay gì đó thôi. Nếu thực sự là do tuyết thì tôi mong là chị ấy, cứ ở bữa tiệc luôn chứ chỉ vì tôi mà chị ấy có kí ức xấu về Giáng Sinh này thì khỏi luôn đi.
“Đúng là sẽ tốt hơn nếu chị ấy ở lại bữa tiệc nhưng…”
Tôi lại nghĩ về cái váy đỏ đó.
Nhỡ đâu Onee-sama lại thích người đó hơn tôi thì sao…Không! Onee-sama không phải kiểu người như thế!
“Nanami…chị không thể…Nanami…chị yêu em nhiều lắm…*tắt máy*”
“Không, không, sao lại thế được!!”
Chờ chút! CHỜ!
Bình tĩnh nào. Chết do lạnh là hoàn toàn có thể xảy ra ở Tokyo.
Đúng vậy, bĩnh tĩnh. Chắc chắn là chị ấy sẽ không đi đâu cả.
Chắc là do Onee-sama quá nổi tiếng nên mọi người cứ ngăn chị ấy đi ra khỏi bữa tiệc thôi.
Tôi lại nghĩ về cái váy đỏ đó.
Không không không, thế quái nào tôi lại nghĩ về nó tiếp cơ chứ ?
“Hah…đồ ăn nguội hết rồi"
Đến cả con gà đã được lấy ra khỏi lò cũng trông sắp chết chán đến nơi rồi.
Đột nhiên chuông cửa reo lên.
“!?”
Trong cơn bão tuyết thì chẳng ai lại đến thăm nhau cả, trừ khi người đó có lời hứa cần phải trả, cũng tức là…
“Onee-sama!”
Tôi vội vội vàng vàng chạy ra cửa, Onee-sama đứng đó, bị bao phủ bởi tuyết.
“Hah, hah…Nanami, chị xin lỗi vì đã đến muộn nhé.”
Onee-sama vẫn đang mặc bộ váy dạ hội, chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng. Chị ấy cũng đang đi giày cao gót nữa.
“Onee-sama"
Trước cả khi tôi để ý thì Onee-sama đã ôm chầm lấy tôi.
“Chị xin lỗi.”
“Không sao đâu mà. Đừng lo lắng cho em vậy chứ”
Tôi cũng ôm chặt lấy Onee-sama, cố gắng làm ấm cơ thể lạnh giá ấy.
“Sau lần cuối chị gọi cho em, chị cũng thoát được khỏi bữa tiệc nhưng trời lúc đó lại đang nhiều tuyết quá. Thế nên chị phải ăn mặc thế này để không bị ngã [note63808]. Với cả điện thoại chị bị ướt và hỏng luôn rồi nên không gọi cho em được…chị đã không thể liên lạc với em được, xin lỗi nhé.”
“Uu…*nấc*”
Tôi đúng là một con ngốc mà.
Onee-sama đã cố gắng đến vậy vì tôi, còn tôi thì ngồi không nghi ngờ chị ấy…
“Em xin lỗi…Onee-sama"
“Ara, sao Nanami lại xin lỗi chị vậy ?”
“...Em đã nghi ngờ Onee-sama, em nghĩ chị sẽ bỏ rơi em và ở lại bữa tiệc chứ”
Onee-sama không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi.
“Đồ ngốc…làm gì có chuyện chị bỏ rơi Nanami, không gì đáng giá hơn dành thời gian chơi với Nanami cả.”
“Onee-sama…em yêu chị lắm"
“Ừ, chị cũng yêu em"
Onee-sama nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Có lẽ do chị ấy đã đi trong cơn mưa tuyết nên bây giờ cơ thể chị ấy rất lạnh.
Nhưng kể cả thế, tôi vẫn cảm thấy cảm giác dễ chịu khó tả khi đang nằm trọn trong vòng tay của Onee-sama.
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là bảo Onee-sama đi tắm. Và đương nhiên là chị ấy chỉ có thể mặc quần áo của tôi rồi. Đêm nay là đêm thánh nên để chị ấy mặc một bộ đồ ướt đẫm mồ hôi và tuyết chắc chắn không ‘thiếu nữ' lắm.
Lục lọi tủ quần áo, tôi tìm thấy được một bộ đồ liền thân với những bông hoa được in lên váy.
“Hmm…”
Lôi cái váy từ trong ngăn kéo, tôi duỗi thẳng nó nhìn ngắm thật kĩ.
“...Vừa đủ điểm đạt" [note63809]
Đúng, nó là một cái váy, miễn là tôi nheo mắt nhìn nó thật kĩ thì nó sẽ trở thành một cái váy.
“Nanami!”
Oh, Onee-sama gọi tôi kìa.
Tôi cần phải nhanh chóng đưa bộ đồ này cho chị ấy. Chị ấy mà chỉ mặc mỗi khăn tắm ngồi ăn tối thì cơ thể quyến rũ của Onee-sama sẽ khiến tôi không ăn tối nổi luôn mất.
Ba mươi phút sau, Onee-sama trong bộ đồ có hoạ tiết hoa và tôi cùng ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
“À đúng rồi, chị vẫn chứ nói chúc mừng dịp này nhỉ. Chúc mừng Giáng Sinh, Nanami"
“Chúc mừng Giáng Sinh, Onee-sama"
Có hơi khác với kế hoạch đã định nhưng ít nhất bây giờ nó cũng về đúng quỹ đạo rồi. Đây là khúc dạo đầu cho đêm Giáng Sinh giữa hai đứa tôi.
Tôi hâm nóng súp, cho con gà vào lò vi sóng, sắp xếp lại mọi thứ trên mặt bàn.
“Wah! Trông ngon quá. Bụng chị đang kêu lên nè"
“Onee-sama trong bữa tiệc chưa ăn gì ạ ?”
“Cứ phải đi giới thiệu, nói chuyện khắp nơi nên thực ra ít có cơ hội ăn gì lắm. Với cả có bữa tối Nanami tự tay làm đang đợi chị đến cơ mà"
Tôi rất hạnh phúc khi nghe điều đó, Onee-sama thực sự mong đợi được thưởng thức đồ ăn của tôi.
“Thế ăn thôi nào, chị không thể đợi được nữa, ngực chị đau quá"
Onee-sama à…em nghĩ chị bị đau là bởi vì ngực chị quá to so với bộ đồ thôi.
Đồ ăn cũng không còn nóng hổi như ban đầu nữa, nhưng gà và súp vẫn ngon hơn tôi nghĩ nhiều. Cơ mà món khai vị thì hơi bất ổn.
Hình như do tôi cho hơi nhiều muốn quá hay sao ấy, mỗi lần ăn đều để lại dư vị mằn mặn của muối. Thế nhưng Onee-sama vẫn khen nó ngon và ăn cả phần tôi nhường chị ấy.
Tôi nghĩ chị ấy ăn hơi nhiều rồi. Onee-sama ăn đến ba bát súp, trên bàn bây giờ cũng chỉ còn lại mỗi một cái cánh gà. Xong rồi chị ấy còn ăn thêm bánh nữa. Chẳng biết là do chị ấy đang rất đói hay tôi nấu ngon quá nữa. Chắc là vế đầu vì vế hai thì tự mãn quá.
“Nanami…”
Ngồi trên giường, Onee-sama giơ ngón tay trắng muốt của mình về phía tôi.
“Vâng…Onee-sama.”
Tôi gật đầu nhẹ và tháo móc bộ đồ tôi đang mặc, quần áo dần trượt xuống dọc theo cơ thể tôi rồi rơi xuống sàn. Onee-sama ngồi trên đầu giường, chứng kiến cảnh tượng đó. Hiện tôi chỉ còn mặc mỗi đồ lót, ánh mắt của Onee-sama khiến tôi xấu hổ và có chút lo lắng.
“Chị đừng nhìn em chằm chằm như vậy chứ”
“Tại sao chứ ? Nanami xinh đẹp vậy mà ?”
“Geez…”
Onee-sama, đó không phải vấn đề. Cái vấn đề to đùng ở đây là việc chị có một cái thân hình siêu mẫu trong khi em phải đấu tranh không mua chiếc bánh nhân thịt để giữ dáng hoặc phải làm vài ‘bài tập’ tăng kích cỡ ngực trong phòng tắm mỗi tối cơ. Để lộ cái vóc dáng như đứa trẻ con trước mặt người như chị thực sự siêu xấu hổ luôn.
Uu…Tự dưng buồn quá đi.
“Nanami, em còn định đứng thế bao lâu nữa vậy ?”
Onee-sama vươn tay ra đặt lên bên vai trần của tôi.
“Lại đây nào"
Hai bàn tay nắm vào nhau, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của chị ấy từ điểm tiếp xúc giữa hai đứa tôi.
Trong khi đang vẩn vơ nghĩ vậy, Onee-sama kéo tôi.
“Ah…”
Khi tôi nhận ra thì cả hai đã nằm lên giường, cảm giác của ga giường tiếp xúc với da trần có chút ngứa ngáy.
“Món ăn cuối ngày của chị là Nanami có được không ?”
“Onee-sama là đồ ngốc"
“Fufu"
Với nụ cười tinh nghịch trên môi, Onee-sama nhẹ nhàng hôn tôi.
“Nn…”
Nụ hôn đó mang lại chút cảm giác kì lạ, dù không khác gì mọi hôm nhưng hôm nay là cảm thấy nóng và ngọt ngào hơn hẳn.
“Nn…Nanami…Nn….”
“Hah…Onee…sama…nn…chu…”
Hai đôi môi cuốn lấy nhau, làm nhau tan chảy rồi dần hòa làm một trong nụ hôn say đắm. Nụ hôn kéo dài mãi, mãnh liệt, nồng cháy như thể chỉ cần ngừng lại một phút giây thôi, một trong hai sẽ mãi mãi đi mất…
“Được ở bên Onee-sama trong lễ giáng sinh…em vẫn cảm giác như mình đang mơ vậy…”
“Chị cũng vậy. Giấc mơ này thật ngọt ngào, thật hạnh phúc khi chị được ở bên em"
Cứ như vậy, cả hai nằm ôm chầm lấy nhau trong khi hai ánh nhìn vẫn chưa lúc nào ngừng đắm đuối, lạc trong đôi mắt của đối phương.
Rồi đột nhiên, một trong hai ánh mắt ấy nhắm lại, nhường phần cho đôi môi có thể tiếp tục cuốn lấy nhau.
Thời gian cứ thế kéo dài mãi, đôi môi bận bịu đến mức khiến tôi quên đi cả nhịp thở.
Đọc đầy đủ truyện chữ A Kiss for the Petals - Extra LN, truyện full A Kiss for the Petals - Extra LN thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: A Kiss for the Petals - Extra LN