Mọi chuyện diễn ra sau đó hơi khó khăn một chút.
Chuyện con búp bê chết chóc gì đó thì bỏ qua đi. Ma pháp của tôi hơi lố một chút nên giờ một phần tòa nhà của Học viện đã trở thành đống đổ nát. Các giáo viên bu xung quanh chúng tôi và yêu cầu giải thích rõ ràng mọi chuyện - sau đó Eivind Dahl đã đứng ra giúp tôi chịu trách nhiệm.
- Em xin lỗi ạ. Con búp bê trong lúc thí nghiệm đã bị mất kiểm soát, nhưng em đã giải quyết nó xong rồi.
Sau khi tự nhận lỗi về mình, cậu ta nhận hết trọng trách sửa chữa thiệt hại. Thật ra thì tôi nên giúp cậu ta một tay, dù gì thì kẻ gây ra là tôi mà. Nhưng khi nghe tôi muốn giúp, Eivind chỉ nhìn tôi đăm đăm rồi bảo.
- "Tiểu thư cỏ héo" không có ma lực định giúp tôi như nào khi phép sửa chữa tòa nhà toàn loại cao cấp đây hả?
...Ờ thì, tôi đành cười gượng rồi rút lại lời đề nghị đó.
Nhưng ít nhất tôi cũng có thể nhặt lại các mảnh vỡ của con búp bê. Tôi vẫn còn bực bội vụ Eivind nghi ngờ tôi là thủ phạm, nếu có thể kiểm tra ma thuật sót lại trong con búp bê, tôi sẽ lần ra dấu vết của thủ phạm thật sự.
Nhưng khi tôi quay lại, có một người đàn ông khoác áo choàng đen đang nhét các mảnh vỡ ấy vào một cái túi. Dáng người đó khá cao lớn, nhưng trông làn da tái nhợt đó thì tôi nghĩ đã có tuổi rồi. Ông ta nhận ra ánh mắt của tôi và liền biến mất không để lại dấu vết. Không biết đã dịch chuyển đi đâu.
- A!
Lúc tôi thốt lên là đã quá trễ.
Tên trộm đó đem những mảnh vỡ ấy biến mất. Có vẻ như Eivind cũng đã nhìn thấy toàn bộ. Tôi chỉ vào nơi ông ta đã đứng, rồi nheo mắt nhìn cậu ta.
- Đã bảo là không phải tôi rồi.
-...xin lỗi nhé.
- Cậu biết tôi ghét bị đổ oan như thế nào không hả?
- Xin lỗi mà, cô muốn cái gì cũng được... nên là bỏ qua cho tôi nhé?
Vậy là cuối cùng tôi đã chứng minh được mình trong sạch.
Chắc là happy ending rồi đấy...?
Ngày gì mà xui thế không biết.
Đêm đó, khi tôi ngã lưng xuống chiếc giường trong kí túc xá, tôi nói chuyện với Cecily bên trong tâm trí của mình.
Buổi học với Anita tự dưng bị cắt ngang. Đều tại cái tên Eivind hết. Không biết nên bắt cậu ta làm gì đây... Tôi mãi nghĩ về điều đó thì đột nhiên Cecily lên tiếng.
[Tôi vô cùng cảm kích vì cô đã cứu Neria]
- Bỏ cái kiểu kính ngữ đó đi. Nào, nói lại.
[Ừm, Cảm ơn cô...?]
Thay vì nói gì đó khó chịu, tôi chỉ nhún vai.
- Cơ mà cô cũng chẳng cần phải cảm ơn tôi đâu.
[Hả?]
- Bởi vì cô mới là người đã cứu cô ấy.
[...]
- Tôi chỉ giúp cô một xíu thôi.
Bé con này rồi sẽ ổn thôi. Trải qua sự kiện hôm nay càng làm tôi chắn chắn hơn. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng ý thức của cô ấy đã mạnh hơn tôi. Ý chí càng mạnh, ma lực càng to lớn.
Thế nên, tôi nói với bé con ngốc nghếch đáng yêu của tôi rằng.
- "Ác nữ vô phương cứu chữa" này khẳng định trong tương lai cô sẽ thành một ma thuật sư tài ba.
Ngay lúc đó, cửa sổ phát ra tiếng động lạch cạch.
Không phải là gió...
Tôi cảnh giác đứng dậy, khẽ kéo rèm ra và nhìn thấy một tên đẹp trai đứng ở ngoài vẫy tay chào tôi.
Tôi mở toang cửa sổ ra. Đây là tầng bốn đấy trời ạ! Tôi khịt mũi với Eivind, cái tên đang lơ lửng bằng phép bay bên ngoài.
- Cậu gan lớn thật, dám lén đến chỗ tôi vào giờ này luôn à?
- Tôi cứ tưởng thế này làm cô cảm thấy hồi hộp chứ.
- Cậu có nhầm với từ sợ chết khiếp đó không?
- Phải rồi nhỉ... Chỉ là tôi nghĩ mình cần giải thích rõ chuyện hôm nay.
Eivind hỏi liệu cậu ta có thể vào không và tôi chỉ nhún vai.
Tôi đứng sang một bên cho cậu ta trèo vào, cậu ta thản nhiên ngồi vào bàn học của tôi. Sau đó tôi lên tiếng hỏi.
- Cậu sửa xong tòa nhà chưa vậy?
- À, mới xong vừa nãy thôi. Tôi mệt quá trời đây, hôm nay tôi ngủ lại chỗ cô luôn nhé?
- Nếu cậu không ngại việc tôi gọi người quản lý kí túc tới thì cứ tự nhiên.
Khi tôi không chần chừ mà "đồng ý có điều kiện". Cậu ta không hề tỏ ra tổn thương hay gì mà lại khẽ bật cười. Dần cũng bắt đầu vào chuyện chính.
- Con búp bê bị trộm mất ấy được tạo dựng từ các linh kiện cổ mới được khai quật mấy năm gần đây.
- Cổ là có niên đại bao nhiêu cơ?
- Tầm 800 năm trước... vào thời đại mà "ma pháp sư vĩ đại" suýt chút hủy diệt thế giới thì phải?
Cậu ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, dường như có thể nhìn thấu được tôi, thật đáng sợ mà.
Nhưng cậu ta làm sao mà chứng minh được chứ, vì vậy tôi vờ như không biết gì và tiếp tục nói chuyện.
- Ngay từ đầu đừng có làm mấy cái nghiên cứu nguy hiểm đó trong Học viện chứ? Chả hiểu sao họ lại cấp phép cái thí nghiệm này đấy.
- Dĩ nhiên chúng tôi vẫn đặt an toàn lên hàng đầu rồi. Tôi cũng chả muốn đi học đâu. Chỉ là Viện trưởng ép tôi phải trở thành học viên ở đây thôi. Thật ra thì tôi muốn tập trung vào nghiên cứu của mình hơn. Thế nên, tôi đã thỏa hiệp rằng, ít nhất cũng phải cho tôi tiến hành nghiên cứu ngay trong trường.
Ồ, ngạc nhiên thật.
Cậu ta lại là một người đặt hết tâm huyết vào nghiên cứu sao. Tôi cứ nghĩ cậu ta là kiểu tay chơi, cặp kè cô này cô kia để tận hưởng thanh xuân chứ. Nhưng giờ đây, thái độ lông bông bình thường biến đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
- Nhưng thứ đó vẫn còn quá sớm để có thể kích hoạt, nó thậm chí còn tự khởi động và phát điên nữa chứ... Tôi nghĩ là có nguồn ma lực khổng lồ nào đó đã tác động vào nó.
Cậu ta đang thật sự trăn trở. Nhưng tôi chỉ lảng tránh ánh nhìn từ cậu ta.
...Không lẽ là tại tôi sao?
800 năm trước, tôi, Nora Noz cũng từng tham gia vào việc phát triển con búp bê nhằm phục vụ cho việc nghiên cứu y khoa của mình. Khi ấy, họ cố gắng sử dụng ma lực làm nguồn sức mạnh khởi động con búp bê, và tôi cũng giúp họ trong các thí nghiệm kính hoạt nó...
Vậy do một lượng tàn dư ma lực của tôi khiến nó tự khởi động và mất kiểm soát thì sao?
Thôi khỏi nghĩ nữa. Chuyển chủ đề thôi.
- Vậy cậu có tìm ra được ai là thủ phạm chưa? Cậu không xác định được người đó đã dịch chuyển đi đâu à?
- Không. Dịch chuyển tức thời mà không để lại bất cứ dấu vết nào, người đó chắc cũng phải cỡ tôi mới có thể làm nổi. Cô không tin cũng được, nhưng tôi là thiên tài đấy. Người ta nói là ma thuật sư vĩ đại cuối cùng cũng được sinh ra sau 200 năm.
- Ồ, ngầu thật đấy.
Và tôi cũng là một "ma pháp sư vĩ đại" đây.
Trong khi tôi còn đang mãi tự hào về bản thân thì cậu ta đã đứng dậy, tiến lên lại gần tôi và dùng đầu ngón tay nâng cầm tôi lên.
- Này...còn cô rốt cuộc là ai vậy?