Chương 73
Một nữ nhân, luôn luôn có rất nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên có kinh.
Lần đầu tiên động tâm.
Lần đầu tiên phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ cùng người khác.
Lần đầu tiên của mỗi người lại vô cùng giống nhau.
Lần đầu tiên Hạ Niệm Văn có kinh cũng cực kỳ không giống người thường. Ai cũng biết Lâm Tâm Văn bình thường rất cứng rắn tàn khốc, ngay cả về mặt giáo dục con gái cũng thế. Bà chỉ cảm thấy chuyện đó khi Hạ Niệm Văn đến độ tuổi kia tự nhiên cũng sẽ biết, chỉ tiếc bà đã đánh giá quá cao năng lực của Hạ Niệm Văn về mặt này, cũng may, cũng may trên thế giới này còn có một Hạ Niệm Sanh.
Năm mà Hạ Niệm Văn lần đầu tiên có kinh đó, nàng mới tốt nghiệp tiểu học, vừa lên năm đầu tiên của cấp hai, thời gian đó nàng chưa bao giờ từng tiếp xúc tri thức về mặt này. Năm ấy, hình như nàng vừa mới cao khoảng một mét bốn sáu, đang ở trong tiết thể dục, đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặn đau một trận, nàng cứ nghĩ mình ăn nhầm thứ gì đó. Bạn hẳn cũng biết Hạ Niệm Văn người này là kiểu người không muốn làm phiền ai cả, cho nên liều chết chịu đựng cũng sẽ không xin phép giáo viên thể dục. Đột nhiên thằng nhóc tên Dương Thông đứng sau chọc chọc sau lưng nàng, gào to với đám con trai khác: "Thầy Lưu, xảy ra chuyện rồi, Hạ Niệm Văn sắp chết, cậu ấy chảy máu nhiều lắm, đầy cả quần."
Bạn học cả lớp đều quay đầu nhìn nàng, thế cho nên đã qua rất nhiều năm, Hạ Niệm Văn nhớ tới buổi chiều hôm đó, cái sân thể dục ấy, cả mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, cái cảm giác bụng đau như xé vẫn rõ ràng như thế. Giáo viên thể dục đương nhiên hiểu là chuyện gì, cho phép nàng có thể về nhà.
Nhưng mà lúc đó, nàng cũng không muốn về, nàng vào WC, nhìn vết máu đỏ sậm trên qυầи ɭóŧ, lần đầu tiên cảm thấy tên khốn Dương Thông kia nói thật, nàng thật sự sắp chết, chứ không sao lại chảy nhiều máu đến thế. Chưa từng có lần nào nàng khóc dữ dội như lần đó. Nàng ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vừa khóc. Đi đến khu trường trung học, đường hành lang ở khu trường trung học của Hạ Niệm Sanh dài đến thế, nàng chỉ cảm thấy mình sắp khóc chết, bụng đau muốn chết mà sao vẫn không tìm được Hạ Niệm Sanh. Nàng vừa khóc vừa nghĩ, mình mới 12 tuổi mà, sao lại trúng mệnh chết non như thế.
Vì thế vào chiều ngày đó, ở Hạ Niệm Văn 12 tuổi, còn Hạ Niệm Sanh 15 tuổi, bầu trời âm u, nàng đẩy cửa lớp 2 của cao nhất (tương đương lớp 10), mặt đầy nước mắt tìm chị họ của mình, một tay lau nước mắt, miệng thì hét lên với Hạ Niệm Sanh: "Chị, em đau chết mất. Làm sao bây giờ? Chị, em đau sắp chết." Hạ Niệm Văn nhớ tới hiện tại, cho tới giờ cũng chưa một lần nào mất mặt tới mứcđó, nàng ngắt lời giáo viên toán đang giảng bài, cũng như học sinh năm nhất trung học đang nghe giảng. Hạ Niệm Sanh bị doạ, từ chỗ ngồi chạy đến cửa lớp, hỏi nàng làm sao?
Nàng nói nàng chảy nhiều máu lắm, nàng sắp chết, phải làm sao bây giờ?
Hạ Niệm Sanh xoay người nàng lại mới phát hiện trên quần nàng có vết máu, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tất nhiên hiểu được lý do, nhéo nhéo mặt nàng: "Đừng khóc, ai cũng bị em doạ chết mất, không sao cả, nhất định là do em có kinh lần đầu đó."
"Em chờ một lát để chị đi xin phép rồi đưa em về nhà, sao ngu thế, con gái ai chẳng bị, chết thế nào được? Đúng là đứa ngốc mà."
Đến nay Hạ Niệm Văn vẫn có thể nhớ được vẻ mặt khinh bỉ của Hạ Niệm Sanh. Mặt nàng vẫn đầy nước mắt, Hạ Niệm Sanh lại cười chê nàng, nói nàng chưa trải sự đời, đứa ngốc làm to chuyện.
Lần đầu tiên Hạ Niệm Văn có kinh chính là ở tình cảnh đầy hí kịch mà rất mất mặt đó.
Quả nhiên như lời Hạ Niệm Sanh nói, qua một tuần, tình hình cũng tốt hơn, nàng cũng không chết.
Lần đầu tiên động tâm, tất nhiên không cần phải nói.
Mà lần đầu tiên phát sinh quan hệ với người khác, thế nhưng cũng khổ sở như vậy, làm cho Hạ Niệm Văn ngày hôm sau tỉnh dậy không khỏi hoài nghi cuộc đời. Người đang ngủ say bên cạnh kia, nghiêng mặt, da thịt lộ trong không khí, dưới hàng lông my thật dài là đôi mắt đang nhắm chặt. Đầu ngón tay cô thon dài nhẵn nhụi, Hạ Niệm Văn cẩn thận nâng ngón tay Mộc Chỉ, nghĩ lại tối qua đúng là nó tiến vào thân thể mình, không khỏi đỏ mặt. Một sinh hai, hai sinh ba, từ ba sinh vạn vật, nàng lại không khỏi nhớ tới tiếng rêи ɾỉ mà chính mình cũng cảm thấy có phần dâʍ đãиɠ đêm qua. Vào đông rồi, thật sự là kiểu thời tiết nhộn nhạo xuân tình.
Bảy giờ sáng, nàng từ phía sau ôm lấy thân mình Mộc Chỉ, đem mặt vùi vào cổ cô, hô hấp của nàng nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo mùi hương đặc trưng riêng biệt. Cho tới bây giờ cũng không có ngày nào mà ánh mặt trời ấm áp như hôm nay, cũng chưa từng có một ngày nàng thấy đủ đầy như vậy. Cho tới nay, nàng vẫn tự ti, cái loại tự ti sâu trong cốt tuỷ. Người trong lòng nay ở ngay trước mặt rõ ràng không thể nghi ngờ, cho nên, đây là nguyên nhân làm cho bụng dưới của nàng hiện tại ẩn ẩn đau nhói sao?
Trước kia, hiện tại, rồi cả tương lai, người này đều chỉ thuộc về mình. Một người chân thật như thế đang trong vòng tay mình. Nàng hôn vành tai cô, cô liền tỉnh, vẫn còn mơ hồ, cánh mũi phát ra thanh âm ngái ngủ. Hạ Niệm Văn lại hôn lên mắt cô: "Chào buổi sáng."
"Ưhm...." Lông mi cô chớp động, chậm rãi mở mắt, một cái chớp mắt đó, gió nhẹ lướt qua, Mộc Chỉ chậm rãi ôm cổ nàng: "Còn đau không?"
Đương nhiên đau, nàng lại lắc đầu, hôn môi Mộc Chỉ, sự nhộn nhạo rạo rực đêm qua dường như vẫn chưa biến mất hẳn.
"Ừ? Mấy giờ rồi?" Mộc Chỉ hưởng thụ nhắm mắt lại hỏi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Ái Tình Quy Hoa Cục, truyện full Ái Tình Quy Hoa Cục thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ái Tình Quy Hoa Cục