Bên cạnh quán rượu Đại Đồng có một cục cảnh sát, cảnh viên lúc rảnh rỗi đều chạy qua quán Tần Đại Đồng mua rượu, dần dà, trở thành thân thiết.
Hôm nay, sau ba tháng ‘thanh tâm dục quả’ Vệ cảnh quan đã không chịu nổi thống khổ dày vò, tuyên bố thời kỳ cai thuốc chính thức chấm dứt, lại đây ‘thăm lại chốn xưa’, tìm ông chủ trình diện.
Vào cửa liền hô to: “Tần Tần Tần Tần… Tiểu Trình? Sao lại trống không thế này?”
Từ phía sau chạy ra một cậu nhóc khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, diện mạo đáng yêu, giống như chú thỏ con mới ra đời, trên người đeo cái tạp dề, nhìn Vệ cảnh quan, không nhận ra, có chút kinh ngạc.
“Đại Đồng ca cùng Tiểu Trình ra ngoài một lát, lập tức sẽ trở lại, trưởng quan là muốn mua thuốc hay mua rượu?” Cậu nhóc hỏi.
Vệ cảnh quan không nói chuyện, nhiễm bệnh nghề nghiệp, đôi mắt rà xét trên người đối phương, từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, trước sau không bỏ xót chỗ nào, sau đó trầm ngâm.
Bị một vị mặc cảnh phục nhìn chăm chú như vậy, bất luận là ai cũng có chút sợ hãi, cậu nhóc đang muốn hỏi có phải diện mạo mình giống tên tội phạm nào đó hay không? Muốn giải thích nếu có cũng chỉ là trùng hợp, lúc này ông chủ Tần Đại Đồng cùng Tiểu Trình từ ngoài bước vào.
Tiểu Trình vừa thấy Vệ cảnh quan liền quay đầu nói: “Đại Đồng ca, em đã nói mà, A Vệ cai thuốc tuyệt đối không quá ba tháng…”
Vệ cảnh quan mặt trắng xanh, biện giải: “… Ai, mấy cậu không biết, không hút thuốc lá não sẽ bất động, hiệu quả phá án đều chậm lại, tôi cũng là vì tình hình trị an mà suy nghĩ thôi…”
Tiểu Trình một bên ha ha cười, làm chủ quán luôn ổn trọng cũng không chịu nổi, bưng miệng, nín cười.
Tần Đại Đồng xoay người tiến vào giá thuốc được xếp ngay ngắn, hỏi: “Vẫn là Vạn Bảo Lộ?”
Vệ cảnh quan nói phải, lại thần bí ghét sát Tần Đại Đồng, thăm hỏi: “Tần tang, làm sao cậu dám để học sinh trung học trông tiệm hộ? Nếu người trong đơn vị hiểu lầm bán thuốc bán rượu cho trẻ dưới mười tám tuổi, tôi cũng khó nói chuyện giúp cậu…” Vừa nói vừa hướng cậu nhóc kia hất hàm.
Cậu nhóc cũng nghe được lời Vệ cảnh quan, mắt đỏ lên, nói: “Tôi, tôi không phải…”
Vệ cảnh quan không cho cậu nhóc giải thích, liền bày ra bộ mặt hung ác chuyên doạ tội phạm, hung hăng nói: “Uy, tiểu quỷ, chưa đủ mười tám tuổi là không thể hút thuốc uống rượu, Tần tang tốt như vậy, nhóc không thể hại cậu ta!”
Miệng cậu nhóc mếu máo, lập tức gào khóc, còn chạy đến bên chủ quán cáo trạng: “Oa, Đại Đồng ca, em… Ô ô… Cảnh sát kỳ thị, còn mắng em…”
Tần Đại Đồng hoảng loạn tay chân, vội vỗ vai đối phương an ủi: “Ai ya, A Vệ đã lâu không tới, không biết em… Đừng khóc, anh sẽ giải thích cho hắn…”
Dù là kiến thức rộng rãi cảnh quan đại nhân chứng kiến tình cảnh trước mắt, cũng hỗn loạn, lặng lẽ thối lui ra sau Tiểu Trình, hỏi: “Tần tang làm sao vậy? Hay đó là con riêng của hắn?”
Tiểu Trình rốt cục nhịn không được, ôm bụng lăn lóc dưới đất cười to, thuận tiện, lau dọn sàn nhà một chút, làm Vệ cảnh quan càng thêm buồn bực, không nắm được manh mối.
Chờ Tiểu Trình lăn mệt, thở hổn hển, chống tay xuống sàn đá cẩm thạch nói: “Ha ha, Tiểu Dị… Tiểu Dị còn già hơn em! Cái mặt kia đúng là chuyên gạt người, không ngờ ngay cả cảnh sát cũng bị lừa… Hì hì, ha ha…”
Lại bị ngộ nhận thành học sinh trung học, Tô Hiểu Dị sau khi được Tần Đại Đồng dỗ dành cũng thu lại nước mắt, thực nghiêm túc nói: “Tôi hai mươi sáu tuổi, giấy chứng minh ở trên lầu, không lừa anh… Đại Đồng ca cũng có thể làm chứng giúp tôi.”
Kinh nghi bất định, Vệ cảnh quan lẩm bẩm nói: “… Này, chẳng lẽ là chỉnh dung? Không đúng, ngũ quan thực tự nhiên, không kéo da… loại kỹ xảo mới sao?”
Tô Hiểu Dị vừa vất vả ổn định cảm xúc lại một lần nữa run lên, miệng run rẩy lại muốn khóc, Tần Đại Đồng sao có thể để yên? Lập tức dồn toàn bộ ôn nhu an ủi người trong lòng.
“A Vệ không cố ý… Bề ngoài trẻ tuổi so với lão già vẫn tốt hơn, hắn vừa mới còn nói anh là cha em đấy.”
Tô Hiểu Dị liền ngưng khóc, mỉm cười: “Hắn thật ngốc, Đại Đồng ca làm sao có thể có con lớn như em chứ? Chẳng lẽ anh lên tiểu học đã có khả năng sinh đẻ?”
Vệ cảnh quan xấu hổ đang muốn giải thích, lúc này Tiểu Trình lại kề tai nói nhỏ, nói xong lời cuối, chấp pháp tiên phong cũng không thể không động dung.
“A, tôi có mắt không thấy thái sơn, thất kính, thì ra là đại tẩu Tần gia tới…” Nghiêm mặt cải chính.
Tô Hiểu Dị ngẩn người, lắc đầu hô to: “Tôi không cần gọi đại tẩu!”
Tần Đại Đồng cũng giật mình, nhanh chóng hỏi: “Sao lại không cần?”
“Đại tẩu tuyệt đối không uy phong, vừa nghe là biết số mạng vất vả. Em muốn làm lão bản nương, có thể quản lão bản, có thể mắng nhân viên, còn có thể lấy tiền… Em muốn làm lão bản nương!”
Tiểu Trình nghe xong xuýt té xỉu.
Tần Đại Đồng bật cười, gật gật đầu: “Hảo, Tiểu Dị chính là lão bản nương cửa hang Đại Đồng, lão bản, nhân viên, thực khách em thích quản sao thì quản, tùy em bóc lột lao động… Tiểu Trình nghe rõ chưa? Sau này Tiểu Dị muốn cậu làm cái gì thì làm ngay, không được dị nghị.”
Có lời vàng tiếng bạc của ông chủ, nhân viên nhỏ nhoi đáng thương làm sao dám nói câu thứ hai? Vặn vẹo áo quần làm xuôi đi nỗi hận, trong lòng mắng to tên dĩ sắc sự nhân, tên gọi là lão bản nương kia.
Điều này làm Tô Hiểu Dị thoả mãn, cùng Tần Đại Đồng tình trao ý lại, nhắm trúng Vệ cảnh quan vẫn độc thân dù ghen tị chết vẫn phải mỉm cười.
“Hai người kia mỗi lần đều như vậy, động đất cũng không tách được họ.” Tiểu Trình giải thích: “Đừng để ý đến bọn họ, A Vệ, anh vẫn như cũ, một gói thuốc chứ? Từ từ… Này, của anh.”
Vệ cảnh quan cầm thuốc trả tiền xong liền chạy lấy người, miệng còn lẩm nhẩm: “…Mình chẳng qua là cai thuốc hai tháng, sao trời đất lại đảo ngược như vậy? Ngay cả nam tử hán như Tần tang cũng bị tiểu yêu tinh thu phục, xem ra quốc chi tướng vong, tất có yêu nghiệt…”
Đến buổi tối, ngoài Tần Đại Bằng, mấy người bạn của Tần Đại Đồng đều đến đây, cả Nhược Lâm cùng Phỉ Trí, hai người này vừa thấy Tô Hiểu Dị cùng Tần Đại Đồng, lập tức khoa trương mỗi người túm một người, làm bộ hưng sư vấn tội.
truyen boy love
Đọc đầy đủ truyện chữ Ái Tình, Vi Huân Trung, truyện full Ái Tình, Vi Huân Trung thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ái Tình, Vi Huân Trung