Bây giờ đang là đầu tháng năm. Những hàng cây hai bên đường đang thi nhau thay lớp lá mới xanh mơn mởn.
Tuần lễ vàng đã cũng đã kết thúc, thời tiết bây giờ vô cùng thất thường. Buổi sáng thì trời nóng tới mức khiến cho ai cũng đổi mồ hôi nhễ nhại, còn buổi tối thì nhiệt độ xuống thấp tới mức khiến cho mọi người đều phải co ro vì lạnh.
Hôm đó, Yuma đang trên đường tới trường thì cậu thấy người bạn thân Kosei đang đứng đợi tại chỗ hẹn như thường lệ, có điều dáng vẻ trông hơi khác biệt. Yuma thốt lên đầy kinh ngạc.
“Cậu bị sao thế Kosei?”
Khi nghe Yuma hỏi vậy, Kosei trông có vẻ hơi ngượng ngùng. Tuy vậy, cậu vẫn cố tỏ vẻ đắc ý, đáp lại.
“Hihi, Riko mới đưa tớ tới chỗ tiệm tóc quen của cậu ấy đó. Thế nào hả?”
“Aburanaga ấy hả? Trông cậu cứ như người khác vậy. Tớ giật mình luôn đấy.”
“Tớ trông như này… không kì chút nào đâu đúng không?”
“Ừm, nếu như chỉ xét bề ngoài thì trông cậu đẹp trai cực kỳ luôn đó. Nhưng mà chỉ là vẻ bề ngoài thôi.”
“Haha, cậu cũng biết đùa đấy chứ.”
Yuma liền nhớ lại chuyện mấy ngày trước, cậu đã đi chơi cùng với cả nhóm như thường lệ – Suzuka, em gái của Kosei và Riko, bạn của em ấy. Nghe nói rằng trung tâm mua sắm lớn nhất trong vùng, Trung tâm Thương mại Cá Vàng – cái tên này vốn xuất phát từ loài cá vàng chỉ có ở vùng này – đang tổ chức hội chợ bánh pudding lớn nhất thế giới. Bởi vậy nên bọn họ đã quyết định đến đó chơi để tận hưởng bầu không khí náo nhiệt. Hôm đó, mái tóc của Kosei vẫn còn lởm chởm rối bù.
Ấy vậy mà bây giờ, mái tóc đó đã được cắt tỉa gọn gàng, lại còn được nhuộm sáng màu. Kết hợp với cái cơ thể vốn đã vô cùng khoẻ khoắn của cậu ấy thì giờ trông Kosei như một mỹ nam vậy.
Chả hiểu sao dạo gần đây Kosei lại bắt đầu chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Trước đó cậu ấy lại đột nhiên chăm chỉ đi tập thể hình, rồi còn háo hức nghiên cứu xem những nơi mà người ta hay hẹn hò nữa chứ.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ khi cậu ấy làm thêm ở một nhà hàng gia đình nọ để tích tiền nạp vào trò chơi điện thoại mà cậu ấy yêu thích.
Lúc đầu thì trông có vẻ là bất đắc dĩ lắm nên cậu ấy mới đi làm thêm như vậy. Nhưng vài hôm sau, cậu ta lại bắt đầu trông hứng khởi hơn mỗi khi đi làm. Hơn nữa, cậu ta lại còn suốt ngày lẩm bẩm mấy thứ đại loại như “hẹn hò với người lớn tuổi hơn hay thật”, “sinh viên đại học yêu học sinh cao trung yêu nhau là chuyện như cơm bữa ấy mà”, rồi còn cả “chênh nhau có 3 tuổi thì đáng kể gì đâu” nữa. Không khó để đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Hoá ra cậu ta đã sa vào lưới tình của một chị sinh viên là tiền bối ở chỗ làm thêm.
Thấy người bạn thân của mình đắm chìm trong tình yêu như vậy, không hiểu sao Yuma cũng thấy xấu hổ giùm dù cho chuyện đó chả liên quan gì cậu.
Yuma không kiềm được, đột nhiên thở dài một cái.
Ngay lúc đó, từ phía sau Kosei liền hiện ra bóng hình của một cô bé với biểu cảm y hệt Yuma. Trông em ấy vẫn còn đang ngái ngủ. Với mái tóc được buộc lỏng thành hai bím đuôi ngựa ngang cổ, trên người em ấy là một chiếc áo khoác vô cùng giản dị được phối với chiếc chân váy dài theo chuẩn quy định của nhà trường. Nhìn tổng thể thì em ấy trông vô cùng mộc mạc giản dị, không hề có một điểm nhất nào và có vẻ như không quan tâm đến việc ăn diện cho lắm.
Đó chính là Suzuka, em gái của Kosei. Cả ba đứa đã quen nhau từ khi còn bé xíu. Suzuka cũng chỉ biết thở dài trong bất lực.