Một người đã từng cắm kẻ khác lên trần nhà không thể bẻ cong được những chấn song sắt bằng thứ ma thuật toàn năng của hoàng gia sao? Quan trọng hơn, nếu một người có thể mở những thanh chắn chỉ bằng sức mạnh thuần túy, thì người đó có còn được gọi là con người không? Nếu một ai đó có thể tay không bẻ cong sắt, thì đó chỉ đơn giản là một con quái vật xanh cơ bắp. [note68635]
“Nicola có vẻ rời đi rất vội vã, xét đến việc điện hạ đến đúng lúc cánh cửa đóng lại.”
Hmm, tại sao cô ta lại bay từ bên ngoài? Đó không phải lối đi đường hoàng qua cánh cửa sắt, mà là một chuyến viếng thăm bí mật, chắc chắn là không muốn bị phát hiện. Chẳng hạn, cô ta có thể đang lên kế hoạch trừ khử tôi, như thế này:”
“Ta không thể đọc được nó, thì anh cũng không thể!”
Hoặc:”Ta đã kiểm tra nội dung lá thư, và nó chứa những điều khác với anh nghĩ đó, hoho.”
Dù có là gì đi nữa, thì cũng thật là phiền toái.
“Ừm …xin lỗi …anh có thể mở cửa được không …”
Tuy nhiên, Aliana lại xuất hiện với tâm thế hoàn toàn khác so với mong đợi, một tư thế thiếu tự tin như ngày thường. Chẳng lẽ là cô ta không mở được? Vẫn chưa chắc chắn nên tôi nói một cách thận trọng.
“Chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu người dùng ma pháp trọng lực sao?”
“Ta không thể làm điều đó bằng ma thuật trọng lực …”
Nghe tôi nói, Aliana lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt trắng vốn sáng lên đầy tự tin và kiêu hãnh, giờ trông mờ đục như thể bị đóng băng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong ba ngày qua khiến cô ta trở nên như vậy, nhưng nhìn cô ta tan vỡ như thế, tôi nghĩ nếu cư xử tốt, mình sẽ không chết, có lẽ thế!
Bây giờ, có lẽ tốt nhất là mở những song sắt và nói chuyện với Aliana, không ích gì khi tỏ ra thù địch với một người đang trong tâm trạng như vậy. Nhưng làm sao mà mở được đây? Tôi thận trọng với tay nắm lấy thanh chắn, tự hỏi liệu chúng có mở ra nếu tôi đẩy không. Thật bất ngờ, các chấn song trượt ra và rơi xuống sàn, quả là một kết cấu kỳ lạ. Chưa kịp cho tôi cơ hội ngạc nhiên, Aliana đã bay vào trước mắt tôi.
Quần áo rách nát còn váy thì nhuộm màu một cách kỳ quặc, Aliana trông như thể già đi đến mười tuổi, phản ánh tất cả những khó khăn mà cô đã phải chịu đựng trong ba ngày qua.
“Vậy, người có thể đọc được lá thư không?”
“Chuyện đó …”
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khi tôi bất tỉnh, nhưng nỗi đau của cô ta không phải là việc của tôi. Aliana, với đôi tay run rẩy, đã đưa cho tôi một mảnh giấy đen. Nhìn thấy mẩu giấy nhăn nhúm, tôi vô tình nhíu mày.
“Điện hạ thật sự làm hỏng nó rồi. Hơn nữa, đây chẳng phải là lá thư của thần sao?”
“..........”
“Được rồi, thần cũng đã đọc nó rồi nên không sao cả.”
Không cần phải khiêu khích cô ta thêm nữa. Điều quan trọng với tôi lúc này không phải là lá thư, mà sức mạnh của nữ thần đã niêm phong nó.
Cố gắng lờ Aliana đi, tôi nhét lá thư cô ta đưa cho vào túi áo khoác, rồi lặng lẽ nhìn, một khuôn mặt đã mất đi vẻ trang nghiêm. Một cơ thể run rẩy, đôi tay duỗi ra như thể đang mang một sứ mệnh. Tôi muốn rời khỏi lâu đài ngay sau khi lấy lại được những lá thư còn lại, nhưng nếu như tin tức Aliana trở nên như thế này sau khi gặp tôi đến tai vị hoàng đế chiều con, tôi sẽ không thể đối phó được với hậu quả mất.
Tôi không thích là người mở đầu câu chuyện, nhưng có lẽ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Aliana.”
“Flan …”
Chúng tôi đồng thanh trong giây lát.
“ …Xin điện hạ nói trước đi.”
Nhìn thấy Aliana đang trong tình trạng đáng ngại, tôi cảm thấy mình không nên cất tiếng trước. Thật vô ích khi hỏi những lá thư còn lại đang ở đâu, vì dù sao thì cô ta cũng sẽ không nói cho tôi biết.
“Tại sao chỉ có thư của anh là mở được?”
Tại sao chỉ có thư của tôi mở được? Cô ta thậm chí còn không cho tôi chạm vào lá thư của cô ta, chứ đừng nói đến việc đọc nó. Trong tình thế này, tôi chỉ có thể đưa ra một câu trả lời duy nhất.
“Thần không biết, ngay từ đầu, chỉ có lá thư gửi thần và hoàng đế là mở được.”
Tôi đâu biết cần phải đáp ứng những điều kiện gì để chúng có thể mở ra được? Tại sao ngay từ đầu chỉ có thư của tôi và hoàng đế là mở được? Tôi chỉ biết rằng có lẽ nữ thần chết tiệt đã gây ra chuyện này để cản trở đường về nhà của tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ chỉ cần giao đúng người, thì niêm phong sẽ được giải trừ.
Cho đến khi tôi gặp công chúa.
“Vậy là …anh cũng không biết.”
“Vâng, tất cả những gì thần biết đều là thông tin vô ích. Nếu người muốn một thông tin đảm bảo, thì nên hỏi một chuyên gia sẽ nhanh hơn.”
Vai Aliana chùng xuống như tấm giẻ ướt, đó không phải câu trả lời cô ta muốn, nhưng tôi làm gì được đây? Bản thân tôi hầu như chả biết gì cả. Tôi chỉnh lại quần áo xộc xệch và ngồi xuống chiếc giường đầy bụi.
“Có vẻ như điện hạ đã cố gắng mở nó ra trong khi thần đang bất tỉnh, vậy cứ để lại việc đó cho thần.”
“Nhưng …cái này là của ta …”
“Trong những ngày qua người có thể đọc được nội dung của nó không?”
Bàn tay của Aliana đang vuốt ve lá vàng nhạt kia bỗng dừng lại. Tất nhiên là cô ta không thể đọc được nội dung rồi, nếu có thể đọc được dù chỉ là một chữ, cô ta sẽ không đến tìm tôi một cách thảm hại như vậy.
“Xin đừng lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, cứ để thần lo. Chẳng phải người là hoàng hậu tương lai sao? Người không nên bận tâm vào những chuyện vặt vãnh này.”
“ …Ta muốn tận mắt đọc nó.”