Ông đứng dậy, nắm lấy vai tôi. Nhưng tôi chỉ khẽ hất tay ông ra.

"Chắc là con không còn nhiều thời gian nữa, đúng không?"

"Dù nói thế... nhưng vẫn còn ba tháng mà. Chỉ là... đợi đến ngày mai thôi—"

"Từ trước đến giờ, con chỉ tồn tại một cách trống rỗng. Như một vỏ bọc rỗng tuếch. Dù ký ức ngày ấy đã chẳng còn, nhưng cảm giác ấy vẫn ở lại. Đó là thứ mà Nanami đã để lại trong lòng con."

"...À, con bé quả thực đã rất cố gắng. Điều đó, cha biết."

"Nhờ có cô ấy, con mới có thể tiếp tục sống đến bây giờ. Dù cho tất cả chỉ là một mối quan hệ giả tạo, cô ấy vẫn cho con một ý nghĩa để tồn tại."

Chúng tôi... đã gặp nhau từ rất lâu. Từ rất lâu đã biết về nhau.

"Cho đến bây giờ, chắc con đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều rồi. Có lẽ ngay lúc này đây, Nanami vẫn đang tự trách mình. Vì vậy, con muốn đến gặp cô ấy. Con muốn xin lỗi vì tất cả. Con muốn cảm ơn cô ấy. Con không muốn lãng phí thêm thời gian nữa."

Cha nhìn tôi một lúc lâu, gương mặt thoáng vẻ phức tạp rồi khẽ gật đầu.

"...Ta hiểu rồi. Hãy sống theo cách mà con muốn."

Tôi nhặt chiếc khăn quàng của Nanami trong phòng mình, quàng lên cổ rồi bước ra khỏi nhà. Sau khi xác nhận tuyến đường trên bản đồ điện thoại, tôi vừa đi vừa mở ứng dụng trò chuyện, nhập những dòng tin nhắn.

Itsuki: Xin lỗi, dù đã muộn thế này, em có thể gặp anh một lát không?

Không có dấu hiệu đã đọc ngay lập tức.

Itsuki: Anh đã nghe cha nói về tình trạng của mình. Giờ anh đang trên đường đến nhà em.

Itsuki: Nếu có thể, anh có rất nhiều điều muốn nói với em.

Cuối cùng, tôi cũng đến trước một ngôi nhà nhỏ. Trên bảng tên có ghi hai chữ "Tousaka".

Rất lâu trước đây, chắc chắn tôi đã từng đến nơi này chơi.

Nhưng khi phải đưa tay nhấn chuông cửa, tôi vẫn do dự. Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi thấy tin nhắn của mình đã được đọc. Đèn ngoài hiên bật sáng, và một lát sau, cánh cửa chầm chậm hé mở. Qua khe hở, gương mặt Nanami xuất hiện.

"Nanami."

Cô ấy không nhìn tôi, chỉ cúi đầu, khe khẽ lên tiếng.

"...Xin lỗi. Từ trước đến giờ, em vẫn luôn lừa dối anh."

Vài tiếng trước, khi chưa biết gì, tôi đã tức giận đến run người vì điều này. Nhưng bây giờ, cơn giận ấy đã hoàn toàn tan biến.

"Chuyện đó... không còn quan trọng nữa. So với điều đó, anh mới là người có lỗi. Anh đã quên mất em."

Nanami ngước lên nhìn tôi.

"Anh nhớ lại rồi sao?"

"Không... Anh không nhớ lại được. Chỉ là... biết rằng mình đã quên đi tất cả."

Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cô ấy lại dần tắt. Cô khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói.

"Chúng ta ra công viên gần đây ngồi một chút đi."

Màn đêm mùa đông tĩnh lặng và lạnh buốt. Tôi ngồi xuống ghế dài dưới ánh đèn đường, bên cạnh Nanami. Ở nơi này, dù không phải đô thị, bầu trời vẫn hiếm khi thấy được sao.

"Kể từ mùa xuân năm nay, sau khi gặp lại anh, em đã ngồi ở đây... lần thứ ba rồi nhỉ. Lần đầu tiên, em đã làm bánh nướng, rồi cùng ăn với anh ở đây."

Tôi nhớ ra rằng mình đã đọc về ký ức ấy trên trang đầu cuốn nhật ký. Nhưng những gì từng khắc sâu trong tâm trí tôi, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

"Sau đó, có lần em không liên lạc với anh một thời gian, anh lo lắng, còn giận nữa. Hôm đó, em đã xin lỗi anh ở đây."

"...Xin lỗi. Anh không nhớ được."

"Vậy à... cũng đúng thôi nhỉ."

Nanami mỉm cười, một nụ cười có chút bối rối.

Ký ức... rốt cuộc là gì? Nếu những ký ức và trải nghiệm đắp xây nên con người ta, định hình tâm hồn và nhân cách, vậy thì tôi, kẻ đã liên tục đánh mất tất cả, rốt cuộc còn là gì đây?

"Nanami, tại sao em lại giả vờ như mới gặp anh lần đầu? Tại sao lại cố tình đóng một vai trái ngược với con người thật của mình?"

"Vì..."

Nanami cúi đầu. Mái tóc buông rũ che khuất một bên khuôn mặt. Có lẽ vì bị tôi gọi ra đột ngột trong đêm mà cô ấy không đeo chiếc kẹp tóc quen thuộc.

Giọng nói cô cất lên, tĩnh lặng như màn đêm. Cô gái hôm qua còn rạng rỡ cười đùa, giờ đây dường như đã hóa thành một con người khác.

"Ba năm trước, sau vụ tai nạn, khi nghe tin anh tỉnh lại, em đã rất vui. Em bỏ cả buổi học, chạy ngay đến bệnh viện. Nhưng... ánh mắt anh nhìn em khi ấy, lạnh lùng đến mức khiến em hoàn toàn sụp đổ."

"...Xin lỗi."

"Anh không cần xin lỗi. Anh chẳng làm gì sai cả."

Thế nhưng tôi biết, ở một nơi nào đó mà bản thân không hề hay biết, tôi đã làm tổn thương cô ấy.

Nanami cẩn thận lựa chọn từng từ ngữ, chậm rãi nói tiếp.

"Hồi đó, em rất suy sụp, lúc nào cũng khóc. Em đã nghỉ học mấy ngày liền. Nhưng dù em có chìm trong đau khổ, dù em có trốn tránh hiện thực, thì mọi thứ cũng chẳng thể thay đổi. Nếu anh đã quên em, vậy thì ít nhất... em muốn một lần nữa xây dựng lại mối quan hệ của chúng ta, làm bạn lại từ đầu. Nhưng bản tính em nhút nhát, chỉ nghĩ đến chuyện phải làm quen với anh lần nữa từ con số không thôi là em đã lo lắng đến phát run rồi."

"Vậy nên... em mới tham gia câu lạc bộ kịch sao?"

Nanami ngẩng đầu, khẽ gật.

"...Em thật mạnh mẽ."

Tận sâu trong lòng, tôi thật sự khâm phục cô ấy. Không, có lẽ phải nói là cảm động. Một cô gái vốn trầm lặng, hướng nội lại có thể vì tôi mà gia nhập câu lạc bộ kịch, tập luyện để hóa thân vào một vai diễn hoàn toàn khác với con người thật của mình. Điều ấy đòi hỏi nghị lực và sự dũng cảm lớn lao đến nhường nào.

Có lẽ vì được khen mà có chút ngại ngùng, đôi tai của Nanami hơi ửng đỏ, cô lại cúi đầu xuống, tiếp tục nói.

"Trong cuốn tiểu thuyết mà em đọc lúc đó, có một cô gái lạc quan nhưng mắc bệnh nan y, thời gian sống chẳng còn bao lâu, đã kéo cậu bạn cùng lớp chạy khắp nơi. Vậy nên em nghĩ rằng nếu là một người giống như nữ chính này, có lẽ sẽ dễ dàng tiếp cận Itsuki hơn… Hơn nữa, nếu biết đối phương sắp không còn sống được bao lâu, Itsuki chắc chắn sẽ nghiêm túc trân trọng người ấy. Vì vậy, em đã nhờ chủ tịch câu lạc bộ chọn kịch bản và xây dựng nhân vật theo hướng đó."

Việc cô ấy đã nỗ lực đến mức này chỉ để có thể gặp lại tôi khiến lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả. Tất cả những gì tôi biết về Nanami từ trước đến nay, hóa ra chỉ là một màn diễn xuất. Khi nhận ra điều này, tôi đã vô cùng sốc, thậm chí còn có chút giận dữ—tại sao cô ấy lại làm vậy?

Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu ra một điều.

Tôi quay hẳn người về phía Nanami, rồi hỏi cô ấy điều quan trọng nhất.

"Vậy, Nanami… em sẽ không chết, đúng không?"

Cô nhìn tôi, đôi môi khẽ mấp máy như thể có điều gì muốn nói nhưng rồi lại lưỡng lự, ánh mắt chùng xuống, tránh né câu trả lời ngay lập tức.

Tại sao cô ấy không trả lời ngay? Người sắp chết không phải Nanami, mà là tôi. Nếu vậy, thì chắc chắn cô ấy không hề mắc bệnh.

Nanami ngước lên nhìn tôi lần nữa, rồi nở một nụ cười bối rối.

"…Xin lỗi?"

Cô ấy, chỉ nói vậy.

Sau tất cả sự lưỡng lự, những gì cô có thể thốt ra chỉ là một lời xin lỗi vì đã lừa dối tôi. Nhưng tôi không trách cô. Tôi nắm lấy tay Nanami, bao bọc nó thật chặt trong lòng bàn tay mình.

"Không, chuyện nói dối hay gì đó, thật ra từ lâu đã chẳng còn quan trọng nữa. Em đã làm tất cả những điều này là vì anh, đúng không? Nếu vậy thì thứ anh cần phải thể hiện chính là sự biết ơn, chứ không có quyền tức giận."

Bàn tay Nanami trong tay tôi lạnh ngắt vì cái rét mùa đông, nhưng bên trong đó, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của sự sống.

Nanami, sẽ không chết.

Cô ấy sẽ không bỏ tôi lại mà ra đi.

Một cảm giác ấm áp dâng trào từ sâu thẳm trong lòng, lan tỏa khắp cơ thể tôi. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má tôi không cách nào ngăn lại được. Tôi giữ chặt tay Nanami, áp vào trán mình.

"Thật tốt quá… Thật tốt quá… Em sẽ không chết… Thật sự tốt quá rồi…"

Mỗi ngày, khi bị Nanami kéo ra ngoài "hẹn hò", tôi đều cảm thấy như thể cô ấy đang dần bước đến những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. Sự lo lắng và đau khổ cứ thế xâm chiếm lấy tôi. Nhưng giờ đây, tôi không còn cần phải bận tâm đến điều đó nữa. Ba tháng sau, một năm sau, mười năm hay hai mươi năm sau, chắc chắn Nanami vẫn sẽ còn sống. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến tôi hạnh phúc không sao tả xiết.

Tôi chợt nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ. Khi ngẩng lên, tôi thấy những giọt nước mắt của Nanami đang rơi xuống từng giọt một. Chúng lấp lánh như những ngôi sao băng dưới ánh đèn đường.

Tôi bật cười khẽ, nói:

"Tại sao em lại khóc?"

"Vì…"

Cô ấy không thể kìm nén thêm nữa, bật khóc nức nở. Tôi buông tay cô ra, rồi ôm lấy đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ấy. Nanami vùi mặt vào lồng ngực tôi, không ngừng nấc lên thành tiếng.

Khi Nanami bình tĩnh lại, trời đã rất khuya. Chúng tôi quyết định về nhà. Vì nhà ở gần nhau, cả hai chậm rãi đi bên cạnh nhau trên con đường vắng lặng.

Có lẽ vì mắt còn sưng húp sau khi khóc, Nanami không chịu nhìn thẳng vào tôi. Nhưng khi đứng trước cửa nhà mình, cô đột nhiên gọi tôi: