Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến, Thẩm Niên ngơ ngác mở mắt ra, thấy xương quai xanh trắng nõn của Đường Thừa Tuyên, bên dưới có một dấu hôn mờ mờ.
Thẩm Niên bám chặt lấy anh cọ cọ giống như một con mèo, giọng nói nhẹ nhàng muốn chảy ra nước: “Anh ơi.”
Thật ngoan, ngoan hơn bình thường rất nhiều.
Yết hầu Đường Thừa Tuyên trượt lên trượt xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn cô “Gọi ông xã đi.”
“Không gọi.” Thẩm Niên nhìn anh một cách khiêu khích, suýt chút nữa bại trận bởi ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh.
Cô nhớ nhiều năm trước, anh cao cao tại thượng đứng ở cầu thang, mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Thẩm Niên, tôi không thích người khác vào phòng mình.”
Lúc đó, giọng anh lạnh lùng và sắc bén như băng dưới mái hiên.
Anh tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời, ngoài tầm với, thỉnh thoảng bố thí chút dịu dàng nhưng vẫn có sự lạnh lùng thờ ơ. Nhưng càng như vậy, càng khiến người khác muốn dùng tình yêu nóng bỏng để làm tan chảy trái tim và tính cánh lạnh lùng của anh, muốn kéo ánh trăng đó vào bể tình, cùng trầm luân với bản thân.
Thẩm Niên nhếch môi, bỗng ghé vào tai anh như rắn độc, cô nhìn chằm chằm con mồi hồi lâu, thấy lỗ tai Đường tiên sinh dần đỏ lên, không nhịn được cắn một cái: “Em đã muốn như vậy từ lâu.”
Muốn phá tan tất cả sự lạnh nhạt của anh, nhìn anh từ từ thuộc về cô.
–
Một ngày cuối tuần ngắn ngủi kết thúc, ai đó dường như hơi do dự. Thẩm Niên gác chân lên vai anh, “Đồ ăn hôm qua em nấu có ngon không?”
Đường Thừa Tuyên nhướng mắt, lông mi dài và rậm run lên: “Lần sau để dì Tôn làm.”
Cô đá Đường Thừa Tuyên, không để anh mang dép cho mình: “Đừng chạm vào em.”
Đường Thừa Tuyên nhếch môi, như thể anh rất thích cô tùy hứng.
Khi Thẩm Niên đến văn phòng, có người không nhịn được hỏi: “Có phải cô đi hẹn hò với chủ tịch không?”
“Ừ.” Cô lật xem tài liệu.
“Cô còn dám nói là hẹn hò với chủ tịch.” Khóe miệng Bộ Đồng Đồng nhếch lên một vòng cung đầy khiêu khích “Cô chỉ đi cùng chủ tịch ra ngoài mua đồ, còn dám nói với mọi người là đi hẹn hò. Nếu chủ tịch nghe được thì không biết ngài ấy nghĩ thế nào?”
Bộ Đồng Đồng vừa nói xong, quay lại thì thấy Đường Thừa Tuyên đang đứng, anh nhìn Thẩm Niên một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhóm chat riêng lại sôi trào: “Cô nói cô ta nói mình hẹn hò với chủ tịch trước mặt chủ tịch?”
“Tôi chưa thấy lá gan của ai lớn như vậy, ai chẳng biết tính tình của chủ tịch như thế nào.”
“Thật ra thì những việc trước đây Thẩm Niên làm, chủ tịch cũng không nói gì?”
“Mọi người không biết đâu, bối cảnh của Thẩm Niên khá lợi hại, chủ tịch nể mặt người khác nên không nói gì.”
“Cứ quá đáng đi, sớm muộn gì cũng có ngày chủ tịch không chịu nổi.”
Thẩm Niên nhìn bóng lưng của Đường Thừa Tuyên, ‘chậc’ một tiếng, quay đầu lại nở một nụ cười giả dối. Cô là thư ký của Đường Thừa Tuyên, cho dù những người này lén nói xấu, ngoài mặt vẫn phải tôn trọng cô.
Cô chỉnh sửa lại tài liệu, giúp Đường Thừa Tuyên tổ chức một cuộc họp, một đồng nghiệp trẻ tuổi khác là Tiểu Mẫn đi theo sau cô, đi được một đoạn không nhịn được hỏi: “Chị Thẩm Niên, em cảm thấy mùi nước hoa của chị rất giống với mùi của chủ tịch?
Cô chớp chớp mi, nâng cổ tay lên ngửi thử, cô không xịt nước hoa của Đường Thừa Tuyên, sao lại giống được? Hay là không cẩn thận dính vào?
Thẩm Niên nhếch môi, thản nhiên đáp “Không thể nào, sáng nay tôi đã thay đồ rồi.”
“Ồ.”
Tiểu Mẫn đi được một lúc rồi cau mày, cảm thấy câu nói lúc nãy của Thẩm Niên hơi vô lý. Chẳng lẽ không thay quần áo thì mùi hương sẽ giống nhau?
Sau khi Thẩm Niên kết thúc cuộc họp, Tiểu Mẫn không nhịn được nhiều chuyện một câu “Chị làm tất cả mọi chuyện như vậy, liệu có nên không?”
“Hả?”
“Chị thư ký trước đây lúc nào cũng lo liệu mọi thứ cho chủ tịch, kết quả chị ấy bị điều đi, bởi vì chị ấy quản những việc chị ấy không nên, khiến chủ tịch bất mãn.”
Thẩm Niên nghe xong thì không nhịn được nở nụ cười, cô cười rộ lên như cây đào nở rộ, khiến người ta không thể rời mắt, cô cúi đầu nói với Tiểu Mẫn: “Thật ra, tôi không tới đây để làm thư ký.”
Bộ Đồng Đồng tình cờ đi ngang qua, nghe thấy Thẩm Niên nói: “Tôi chỉ muốn thượng vị mà thôi.”
Nói vậy chỉ để trêu chọc Tiểu Mẫn, nhưng vì sự tồn tại của loa phát thanh Bộ Đồng Đồng, vì vậy lan rộng rất nhanh khắp văn phòng chủ tịch.
Tiểu Mẫn trợn tròn mắt, “Thượng vị?”
“Đánh cắp cơ mật thương nghiệp, kéo Đường Thừa Tuyên khỏi vị trí hiện tại.” Thẩm Niên cố tình bày ra vẻ ngây ngô, nhắm mắt nói bậy, “Vậy thì chị có thể thay thế anh ta.”
Cô nói bừa thậm chí không có tí logic nào, kết quả Tiểu Mẫn trợn mắt, tưởng thật, nghiêm túc hỏi: “Nếu như bị phát hiện, chị sẽ rất thảm!”
Hình như đứa nhỏ này để ý sai trọng điểm?
Thẩm Niên không đùa nữa, trở lại văn phòng, bảo Tiểu Mẫn chuẩn bị tư liệu, sau khi nhớ tới điều gì đó, cô hỏi: “Trước đây Đường Thừa Tuyên có bao giờ tổ chức sinh nhật không?”
“Chủ tịch chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.”
“Sao lại như vậy?” Thẩm Niên cau mày, có vẻ hơi chán nản: “Cô nghĩ tôi nên tặng gì cho anh ấy?”
“Chị Thẩm Niên, chị muốn tặng quà cho chủ tịch?” Tiểu Mẫn trợn mắt nhìn: “Ngài ấy không nhận quà tặng, với lại gia cảnh nhà chủ tịch như vậy hình như không thiếu thứ gì cả.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình, truyện full Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình