–Mùa hạ.

Với tôi thì mùa hạ luôn là mùa quan trọng nhất, rực rỡ nhất trong cả bốn mùa.

Khi lội ngược dòng ký ức, nhìn lại ba mươi mùa hạ đã qua trong đời, tôi chợt tìm thấy một mùa hạ rực rỡ hơn cả.

Tôi nhặt mảnh hồi ức ấy lên, ngắm nhìn nó thật kỹ.

Một mùa hạ chìm trong xanh thẳm. Biển trời bao la như hòa làm một.

Khi bị dồn đến bước đường cùng, con người ta sẽ làm gì?

Hẳn sẽ có người bi quan rồi buông xuôi, nhốt mình lại trong nỗi cô đơn. Hẳn sẽ có kẻ vùng vẫy đấu tranh, tự tìm cho mình một lối thoát giữa màn đêm mà bước tiếp.

Thế nhưng, một kẻ chẳng có trí tuệ hay dũng khí như tôi chỉ biết bỏ việc, ngày ngày chạy trốn khỏi thực tại phũ phàng mà thôi.

Cứ thế, tôi vứt bỏ gần như tất cả những gì mình gây dựng. Với hai bàn tay trắng, tôi đến tĩnh dưỡng tại vùng biển Jodogahama ở Iwate. Và tại đây, tôi đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh với cô gái bí ẩn mang tên “Shirakisawa Honoka”.