Đó là một ngày trời nhiều mây. Tôi mở cửa phòng chế tạo pháp cụ, trong đầu thì tưởng tượng cảnh mấy đứa học sinh cùng bè bạn đang tất tả chạy dưới mưa trên phố Finnigan.
Illestia đang ngồi tựa lưng vào bệ cửa sổ, hướng ánh mắt ra bên ngoài. Nhưng khi nghe thấy động tĩnh của tôi liền đứng dậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Illestia không mặc đồng phục. Cậu ta mặc một cái áo len mà tôi nghĩ tôi sẽ mặc khi phải tham gia cuộc thi 'áo len xấu nhất', nhưng may mà có khuôn mặt của cậu ta cứu vớt.
- Illestia, cậu lấy đâu ra cái áo len buồn cười này vậy?
- Mẹ tôi đan cho đấy.
- Nó hoàn hảo đến mức khiến tôi bật cười. Đại đế có gu thẩm mỹ xuất sắc thật đấy.
'Mẹ' của Illetisa thì người đó chỉ có thể là Kaitlyn Đại đế của Thánh quốc Illestia thôi. Hơi thở tôi gấp hơn, cảm giác mồ hôi đã chảy dọc xuống sóng lưng.
- Cảm ơn nhé. Tôi sẽ bảo với mẹ.
- Không, cậu không cần phải làm thế đâu.
Lời đồn về Kaitlyn Đại đế thậm chí còn lan rộng đến cả vùng ngoại ô của Milua, với thánh lực tuyệt đối bà có đức tin mạnh mẽ từ quần chúng và cai trị cả Illestia bằng bàn tay sắt[note68072]. Tôi đã từng nghĩ không biết sẽ ra sao nếu tôi tèo trong lễ tốt nghiệp, nhưng nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chả dám thử đâu.
Có vẻ như dù là Kaitlyn Đại đế thì cũng sẽ đan áo len cho con trai. Trong đầu tôi hình dung ra cảnh bà ấy vừa đan mấy cái áo len xấu xấu vừa hành quyết kẻ thù chính trị. Nghĩ thôi cũng cảm thấy thật áp lực rồi.
- Vậy cái quyển <Bản vá> đâu rồi?
Tôi mong là Illestia sẽ thôi nghĩ đến việc tôi xém chút nữa đã xúc phạm Kaitlyn Đại đế cùng với cái áo len của bà ấy, phải chuyển chủ đề thôi. Tôi nhìn quanh một lượt nhưng không thấy thứ gì giống quyển sách. Phòng chế tạo pháp cụ nơi tôi và Illestia đang đứng chỉ có mấy thứ dùng để khắc ma trận và các pháp cụ thô có lẽ do các anh chị tiền bối đã tốt nghiệp làm ra.
Thay vì trả lời tôi, Illestia chỉ gật đầu rồi di chuyển. Có vẻ đó nghĩa là 'đi theo tôi'.
Cậu ta dẫn tôi đến một góc phòng chế tạo pháp cụ. Bức tường với những viên đá xếp chồng lên nhau đã phủ đầy rêu xanh. Khi tôi thử chạm vào, nghĩ rằng không biết có cơ chế ẩn để mở một mật thất nào đó không, nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là cảm giác nhầy nhụa vương trên đầu ngón tay.
Chết thật, Kaitlyn Đại đế à! Sao người khiến con khó sống vậy chứ?
***
Đường hầm bí mật của Kaitlyn Đại đế không dài như tôi tưởng. Một lúc sau, tôi và Illestia đã đặt chân đến một căn phòng ấm cúng. Ngọn lửa bập bùng trong chùm đèn và lò sưởi, không có cửa sổ nào ngoại trừ một lỗ thông hơi nhỏ, nhưng căn phòng không hề có cảm giác ngột ngạt. Trên chiếc bàn gỗ vừa vặn trải dải khăn thêu hoa văn sang trọng, chiếc ghế dài được sắp xếp ngay ngắn tạo nên cảm giác cổ điển.
Nói tóm lại là, tôi rất ưng căn phòng này. Tôi phát cuồng lên với khiếu thẩm mỹ nội thất tuyệt vời của Kaitlyn Đại đế, Illestia lắng nghe tôi thao thao bất tuyệt được năm mươi chữ rồi nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười bảo rằng thật ra căn phòng đã như thế này khi Đại đế phát hiện ra rồi.
- Chuyện quan trọng như vậy mà sao cậu không nói sớm với tôi?
- Xin lỗi nhưng mà trông cậu buồn cười quá nên...
Tôi nghiêm mặt lại, và Illestia bật cười lớn, chuyện hiếm có thật. Chỉ khi mà cậu ta vô thức đưa tay lại gần môi khi cười và hơi ấm từ nụ cười đó lan lên mu bàn tay tôi, lúc đó tôi mới nhận ra tay chúng tôi vẫn còn đan vào nhau.
Hơi ấm từ mu bàn tay giờ chạy thẳng lên cả má tôi, vì vậy tôi ngay lập tức bỏ tay ra. Illestia chỉ liếc nhìn bàn tay trống không mà chẳng nói gì.
- Tôi không rõ đó là câu thần chú nào, nhưng tôi không thể đọc nó ở những nơi có thể 'đọc sách' như phòng học hoặc thư viện. Trong căn phòng này thì vẫn được, nó vô hiệu hóa ma thuật.
- Ra vậy, nên lúc đó cậu mới ở bãi luyện kiếm.
Illestia gật đầu rồi giở quyển <Bản vá> ra giữa bàn. Mày chả biết gì cả mà lại coi người ta như bị điên, đúng là đồ Ariel Dalton tệ bạc mà.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau với cuốn <Bản vá> nằm giữa. Có nhiều tờ ghi chú được ghim vào hơn lần tôi thấy trước đây. Kế bên đó là một quyển sổ khác dùng để vẽ bảng phân tích. Illestia giải thích cho tôi trong thứ ngôn ngữ xa lạ kia cái nào là phụ âm cái nào là nguyên âm.
Với tôi, con khỉ đột cầm chuối trong mắt Bree, thì những chữ đó giống hình vẽ hơn là chữ viết. Một trong số chúng có cái rất đáng yêu, nhìn hệt như một người đang đội mũ, và khi tôi nói với cậu ta như vậy, Illestia chỉ khẽ thở dài.
- Tôi nghĩ từ đây tới đây là số. Đầu trang nào cũng thấy viết nên chắc đây là ngày tháng.