Trong mấy ngày trên Thông Thiên Quan bốc lên khói báo động, sáu huyện Sầm Châu cũng giới nghiêm.
Nhưng mà tin chiến thắng cứ lần lượt truyền xuống, lòng tin của bá tánh tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng từ lo lắng trở nên bình tĩnh, bắt đầu lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Đoàn xe của khâm sai Triệu Hằng Phủ tiến vào địa giới Sầm Châu đúng lúc này.
“Ông nội, ông xem mấy cánh đồng lúa này, chẳng phải núi Tề Vân hay bị gọi là man hoang sao ạ? Trông thế này thì nghèo khó man hoang chỗ nào?” Triệu Phục Linh vô cùng kinh ngạc, cưỡi ngựa chạy qua chạy lại xem xét khắp các nơi.
Triệu Hằng Phủ vén màn xe lên, nhìn quang cảnh hai bên đường từ lúc tiến vào Sầm Châu, trong lòng ông cũng đang mất bình tĩnh nhưng không thể hiện ra mặt.
Hai bên đường núi là ruộng bậc thang trải dài không thấy điểm cuối, còn có bá tánh đi đường quần áo sạch sẽ chỉnh tề, đan xen với ruộng là mấy xóm làng tụ tập dân cư.
Những thứ ông nhìn thấy so với những gì mà ông nghe thấy rằng núi Tề Vân là nơi man hoang mà trong kinh thành hay đồn thì hoàn toàn tương phản.
Và ngay từ lúc bọn họ đặt chân đến Sầm Châu, đã nghe được từ nhóm vệ binh rằng quân Yến đang tấn công núi Tề Vân.
Chiến sự kéo dài khá nhiều ngày rồi nhưng ven đường lại không thấy bá tánh chạy nạn.
Bá tánh không chỉ không chạy trốn mà còn xuống ruộng lao động, đi ngang qua các huyện thành, tiểu thương mở quầy buôn bán bình thường, trong lòng Triệu Hằng Phủ liên tục cảm thán thật kỳ lạ.
“Ông nội, đây thật sự là nơi mà biểu ca đang quản hạt sao?” Triệu Phục Linh đang có một đống câu hỏi.
Triệu Cát Chương ngồi trong chiếc xe ngựa đi trước nhô đầu ra trách mắng: “Khi nào tới chạy đi hỏi biểu ca của con thì biết, đừng có làm ồn ông nội nữa.”
Chuyến này, ông ngoại của Lưu Trạm là Triệu Hằng Phủ tranh thủ giành được nhiệm vụ làm khâm sai, đi đến núi Tề Vân tuyên thánh chỉ, tiện thể thị sát quân vụ.
Nhắc đến việc này, lúc ấy thảo luận quay xung quanh việc ai sẽ làm khâm sai đi tới chỗ quân Tề Vân, ở trên triều họ Chu và họ Trần họ Lữ đã nảy sinh tranh chấp kịch liệt.
Họ Chu không muốn triều đình có tiếp xúc với quân Tề Vân, chủ trương gắng sức muốn thái giám của hoàng hậu họ Chu làm khâm sai, họ Trần họ Lữ đương nhiên không để họ Chu được toại nguyện, lấy lý do hoạn quan không được tham chính để phản đối.
Cuối cùng Triệu Hằng Phủ bước ra tự đề cử mình, ông là lão thần ba triều, họ Triệu vẫn luôn trung lập, không tham gia vào chiến tuyến của họ Chu hay họ Trần họ Lữ, có Triệu Hằng Phủ chủ động xin ra trận, Tuyên Đế đương nhiên đồng ý, phê chuẩn muốn Triệu Hằng Phủ xuất phát ngay tức khắc.
Ban đêm, Triệu Hằng Phủ nghỉ chân ở một trạm dịch của huyện Định Biên.
Bởi vì Triệu Hằng Phủ cố ý khiêm tốn nên dọc đường không làm kinh động đến quan lại địa phương, nếu không với thân phận quan lớn tam phẩm của mình, đi đến đâu cũng đủ khiến nơi đó chấn động.
Sáng sớm ngày kế, ba ông cháu bị tiếng khua chiêng gõ trống ồn ào làm cho bừng tỉnh, Triệu Phục Linh đẩy mở cửa sổ ra, thấy có nha dịch vội vàng chạy tới bẩm báo: “Thông Thiên Quan đại thắng!! Tặc Yến rút quân!!”
Tới giữa trưa lại có nha dịch dán bố cáo ở trước cổng chợ, lớn tiếng tuyên đọc.
“Truyền quân lệnh của tướng quân Tề Vân, toàn quân được thưởng! Bộ binh thưởng một mẫu ruộng, kỵ binh thưởng hai mẫu, kỵ binh mạch đao thưởng ba mẫu, có công lao hạng nhất…, công lao hạng nhì…, công lao hạng ba…”
Lập tức có bá tánh phấn khởi khoa tay múa chân khoe khoang: “Con trai tôi là kỵ binh mạch đao! Trận chiến này còn được công lao hạng nhất!! Trên bảng có ghi tên!!”
Bá tánh xung quanh sôi nổi chúc mừng, tiếng cảm thán hâm mộ xôn xao không ngớt.
Triệu Cát Chương lo lắng cho sức khỏe của cha mình nên định dùng bữa trưa xong mới xuất phát, cảnh tượng nhìn thấy ven đường lại khiến Triệu Hằng Phủ không ngồi yên được, kiên trì lệnh cho đoàn người lập tức xuất phát đi tới huyện Võ Nguyên.
Trên đường đến huyện Võ Nguyên, bọn họ thấy trước cửa các thôn trang và nông gia ven đường đều treo mấy dải dây đỏ, hóa ra là đang ăn mừng chiến thắng.
Nghe nói số thưởng của những người có công lao hạng nhất tính gộp lại cũng phải đến xấp xỉ mười mẫu ruộng riêng, đối với nông gia bình thường thì không khác nào một đêm phát tài, cũng treo dây đỏ ăn mừng cả việc đó.
“Ông nội, sao biểu ca có nhiều ruộng thế ạ? Một binh sĩ một mẫu đất đã là nhiều lắm rồi.” Triệu Phục Linh vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ quái.
Triệu Hằng Phủ nhìn đứa cháu của mình, lắc đầu thở dài: “Thật là…”
“Ông nội?” Đầu óc của Triệu Phục Linh đơn thuần, không nghĩ ra được mấy thứ phức tạp.
“Cháu không nhìn núi Tề Vân này mà xem, khắp nơi đều là đất, biểu ca của cháu không thiếu nhất chính là cái này.” Triệu Hằng Phủ đành phải nói toạc ra.
Hiện giờ Lưu Trạm là chủ nhân của núi Tề Vân, tất cả đất hoang trên ngọn núi này đều là của hắn, mượn chiến công để ban thưởng cho có người trồng trọt canh tác, năm sau bắt đầu thu thuế, vừa kiếm được tiền vừa khích lệ quân dân lao động.
Người nghĩ ra diệu kế này chính là Tống Phượng Lâm, một lần nữa y lại khiến tướng quân Tề Vân rửa mắt mà nhìn, còn bị kéo lên giường mây mưa làm loạn.
Sau cuộc chiến còn rất nhiều việc cần làm, trên tay Tống Phượng Lâm có một đống sự vụ bận rộn, Lưu Trạm lại như một trận gió cuốn y đi, Tống Phượng Lâm chỉ có thể quăng mũ cởi giáp, chẳng còn đường phản kháng.
“Được bản tướng quân tự mình hầu hạ, có thấy vinh hạnh cảm động không? Hửm?”
Ai hầu hạ ai? Tống Phượng Lâm nằm sấp trên giường, đến sức để trừng mắt cũng không còn.
Lưu Trạm tích góp ham muốn trong suốt một tháng trời, kiểu gì cũng phải làm đến khi thấy đủ mới thôi, khi Tống Phượng Lâm phục hồi tinh thần thì bầu trời đen kịt rồi, thôi, ngủ một giấc dậy tính tiếp.
Giấc này ngủ một mạch đến sáng sớm hôm sau.
“Tống tiên sinh!!” Trương Tiểu Mãn hoảng sợ vọt vào nha môn được cải tạo lại từ nhà họ Lưu trước đây của thôn Thiên Thương.
“Tống tiên sinh!!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Phượng Lâm vừa mới rời giường rửa mặt xong.
Y mặc một bộ nho phục màu trăng non thanh lãnh, đang đeo đai lưng, sau khi xác định mình đã che chắn kín hết từ cổ đến chân mới bước ra khỏi phòng.
Sắc mặt của Trương Tiểu Mãn nhìn sợ hãi đến mức nói cũng lắp bắp.
“Tống tiên sinh!! Có, có khâm sai tới!! Nói, nói có thánh chỉ!! Sáng sớm tướng quân lên núi tập thể dục rồi, vẫn, vẫn chưa về, vậy giờ phải, phải làm sao bây giờ?”
Tống Phượng Lâm kinh ngạc nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Đừng hoảng! Khâm sai đó có nói tên họ là gì không?”
“Vị, vị đại nhân kia tự xưng là thượng thư Lễ bộ Triệu Hằng Phủ!”
Đôi mắt phượng của Tống Phượng Lâm mở to, y lập tức phất tay áo bước nhanh về phía nha môn tổng binh doanh.
Trên con đường lát đá bên ngoài nha môn đỗ mấy cỗ xe ngựa, hai mươi mấy thị vệ đang vây quanh một ông lão sáu mươi tuổi.
Ông lão kia vẫn chưa mặc quan phục nhưng khí chất uy nghiêm khiến bọn Trương Tiểu Mãn không dám nhìn thẳng.
Tống Phượng Lâm kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, cung kính chắp tay thi lễ: “Bái kiến thầy ạ.”
“Thế Khanh!” Triệu Hằng Phủ cũng vô cùng kích động, lập tức nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, lại đánh giá Tống Phượng Lâm một lượt từ trên xuống dưới, trông người vẫn mạnh khỏe mới thở phào.
“Năm đó bất lực không giúp được gì, lão phu hổ thẹn với ông nội của con, việc này vẫn luôn đè nặng dưới đáy lòng lão phu, cuối cùng cũng có cơ hội đến tận nơi xem thử, nghe nói con và Trạm Nhi đồng tâm hiệp lực, như vậy rất tốt.”
Tống Phượng Lâm xúc động: “Học trò biết ạ, năm đó có thể tới núi Tề Vân lưu đày cùng với nhà họ Lưu cũng là nhờ thầy hỗ trợ, nếu không thì không thể trùng hợp như vậy được.”
“Khi đó các cựu thần của tiên đế ai cũng cảm thấy bất an, lão phu chỉ ôm hy vọng mong manh thử một lần.” Triệu Hằng Phủ nắm chặt lấy tay Tống Phượng Lâm.
“Con và cha con đều bị dụng hình, tiếp tục lưu đày thì lấy đâu đường sống, nhà họ Lưu tốt xấu gì cũng đi trước, lấy nhân phẩm của đứa con rể kia của lão phu, nếu gặp được chắc chắn sẽ không thể mặc kệ.”
Tống Phượng Lâm nước mắt lưng tròng gật đầu.
Bầu không khí đang rất tốt đẹp thì vỏ của một thanh đao chắn ngay vào giữa, tách bàn tay của hai người ra.
“Ông là ai?” Lưu Trạm nhăn mày, hắn vừa mới đi tập thể dục về, trên người chỉ khoác lỏng lẻo một cái áo đơn giản, lộ ra cả mảng cơ ngực màu đồng rắn chắc.
Không chỉ mỗi Triệu Hằng Phủ ngây người mà Triệu Cát Chương và Triệu Phục Linh cũng ngây người.
Nam tử trước mặt bọn họ thân cao hơn tám thước, bừng bừng sức sống, sâu trong đôi mắt tỏa ra khí thế khiếp người, tuy quần áo đơn giản nhưng lại khiến đối phương không dám mạo phạm.
Phía sau Lưu Trạm còn có một đám hán tử chiều cao trung bình cũng tám thước đổ lên, chính là nhóm Tào Tráng sáng nay đi tập thể dục cùng Lưu Trạm, dáng vẻ hung thần ác sát này đủ để dọa các em bé ngừng khóc đêm.
Tống Phượng Lâm vội vàng kéo tay Lưu Trạm: “Mau chào hỏi đi, đây là ông ngoại của huynh!”
Cả Lưu Trạm và nhóm hán tử đều sững sờ.
Khung cảnh nhận thân không được lý tưởng mấy nên sẽ không thuật lại nữa, trong nha môn của tổng binh doanh, Triệu Hằng Phủ ngồi ở ghế chủ tọa, Lưu Trạm đã mặc quần áo chỉnh tề, Tống Phượng Lâm tự mình đi pha trà.
Triệu Hằng Phủ nói sơ qua về tiền căn hậu quả của chuyến đi tới Bắc Cương lần này, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm cũng không ngờ tin chiến thắng đó lại kéo đến nhiều sự tình như vậy.
Lưu Trạm hừ lạnh: “Chu Thiền chính là lão già khoác lớp da quân tử, cách đối nhân xử thế toàn là hành vi của tiểu nhân, từ lâu cháu đã biết Chu Thiền giấu giếm chiến công của quân Tề Vân, vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội để một trận thành danh.”
Nếu không thì Tuyên Đế sao có thể coi trọng quân Tề Vân, lại sảng khoái cho Lưu Trạm làm đô đốc núi Tề Vân?
“Tuổi còn trẻ mà đã biết nghĩ như vậy, thật khó cho hai đứa.” Triệu Cát Chương thở dài.
“Cữu cữu quá khen, chúng cháu đang ở biên cương, nguy cơ tứ phía nên buộc phải hành sự cẩn thận thôi.” Lưu Trạm cười nói.
Biểu hiện của Lưu Trạm thi thoảng lộ ra vẻ khiêm tốn rộng rãi và mưu tính sâu xa khiến Triệu Hằng Phủ càng thêm yêu thích đứa cháu ngoại này.
Lần này Triệu Hằng Phủ không ngại gian khổ đi tới Bắc Cương, ngoại trừ mục đích thăm con gái của mình ra thì quan trọng hơn chính là muốn gặp Lưu Trạm.
Từ trước đến nay Triệu Hằng Phủ chỉ nhận được thư tín gửi từ Bắc Cương hoặc núi Tề Vân, ông rất tò mò Lưu Trạm đã biến núi Tề Vân thành hình dáng gì, lại rất tò mò về quân Tề Vân, rốt cuộc là một đội quân như thế nào mà có thể một trận thành danh trong nghịch cảnh.
Tống Phượng Lâm dâng trà cho Triệu Hằng Phủ và Triệu Cát Chương, đến lượt Triệu Phục Linh, đối phương một phen nắm lấy tay y, mặt đầy ngưỡng mộ.
“Phượng Lâm huynh, huynh còn nhớ đệ không? Hồi còn nhỏ huynh đã từng dạy đệ thiên tự văn đó!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Ba Ngàn Dặm Lưu Đày, truyện full Ba Ngàn Dặm Lưu Đày thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ba Ngàn Dặm Lưu Đày