Hai mươi ba lợi dụng mưu kế cuối cùng, nếu có thể kéo mười tám về chung trận tuyến thật không còn gì tốt hơn được nữa, dù có thể hơi phân hóa một chút nhưng vẫn cực kỳ tốt.
Như vậy hai mươi ba sẽ giảm được áp lực lớn, cho dù Mười Tám vẫn đánh nhau sống chết với hắn, không đánh mà chạy như vậy cũng không có gì đáng xấu hổ.
Tóm lại hắn vốn vì sự sống mà trở thành lưỡi đao cho những hạt giống hàng đầu, đương nhiên hai mươi ba tự nhận mình cũng chịu nhục.
Mặc dù sự "Hòa hợp" của hắn không trực tiếp giúp cho việc tăng tốc độ tu luyện, nhưng nói chung sức chiến đấu cũng bay vọt về chất.
Lúc mới bước vào hắn còn không phải đối thủ của mười tám, trải qua chút thời gian ngắn ngủi, hiện tại vẫn dưới cảnh giới như trước hắn lại có thể ngăn chặn được mười tám, điều này khiến hắn thực sự tin bản thân chỉ cần có thể sống sót, nhất định sẽ có thể trổ hết tài năng của hạt giống trở thành Thần Minh!
Mười tám yên lặng như trước không nói, nhưng vẻ mặt lại trở nên ảm đạm không ánh sáng, không biết hắn đang cảm thấy buồn bã vì cái chết của đám người hai mươi bảy hay cõi lòng nguội lạnh vì tình thân không đáng nhắc đến giữa hắn và Chín.
Tô Dạ cũng đang suy nghĩ, tình hình này nên phát triển thế nào, tiếp tục chiến đấu hay trở lại "Linh" giới.
Nhìn qua mười tám và hai mươi ba bị thương nghiêm trọng cũng chẳng còn tâm trạng chiến đấu nữa, Tô Dạ cũng không muốn bị người ta xem là kẻ ngốc để chơi đùa, hai mươi ba nói rất có lý, hi vọng của mình và bốn mươi ba thật sự xa vời.
Coi như hiện tại mình cũng dám đánh một trận với hạt giống cảnh giới Hóa Tinh đi, nhưng rồi sao?
Nếu ở bí cảnh thí luyện tiếp theo phải đối mặt với sự bao vây trừ khử của các hạt giống hạng trên, chỉ có đường chết không thể sống sót, cho nên trở lại "Linh" giới khó thoát khỏi cái chết, không ai thèm quan tâm ý nghĩ và cảm nhận của hắn, nếu là như vậy, cũng chỉ có lựa chọn bỏ trốn mới có con đường sống.
"Tiền bối Bạch Sát."
Bạch Sát nhảy dựng lên, lao như bay từ trên vách đá xuống giống như đi bộ trên đất bằng.
Nhìn thấy đứa trẻ từ trên trời giáng xuống bên cạnh Tô Dạ, trong lòng hai mươi ba run sợ cướng ép ngăn chặn vết thương, sau đó cùng ba mươi tám bày ra tư thế chiến đấu như gặp kẻ địch lớn.
Bạch Sát liếc nhìn hai mươi ba không rõ ý tứ, bắt đầu dùng hồn giao tiếp với Tô Dạ.
"Tiền bối, ta có thể ở lại chỗ này mãi không?"
Bạch Sát không biết Tô Dạ có ý gì, ăn ngay nói thật trả lời Tô Dạ: "Ở lại đây không có vấn đề gì.
.
."
Tô Dạ vẫn lắc đầu một cái, nếu lần này bí cảnh có thể bị mở ra, đưa rất nhiều tu sĩ tràn vào như vậy, coi như mình ẩn náu ở đây cũng không làm nên chuyện gì.
Cho dù có thể cũng không thể trốn ở đây cả đời, như vậy không được về nhà, không gặp mẫu thân thì có khác gì cái chết, Tô Dạ nhíu mày vắt óc suy nghĩ, cũng nên nghĩ ra một cách có thể tránh né "Linh".
Tô Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác trong bầu trời đêm như có cái gì đang gọi mình, giống như có một loại năng lực khiến hắn điên đảo thần hồn, Tô Dạ mang tâm trạng vui vẻ, càng xem càng mê mẩn, không hề nhận ra sự khác thường.
Đọc đầy đủ truyện chữ Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch, truyện full Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch