“Con ả Lưu thị là do ngươi giết phải không?” Lê Long Đãng vừa đi vừa cười, đối với âm thanh bất chợt từ đằng sau gã vẫn chẳng để tâm tới làm gì. Qủa thật, Lưu thị trong lời của tên kia chính là ái phi vừa chết, tuy nhiên người ra tay chính là hắn, thái tử Lê Long Đãng chứ không phải là Vô Thương.
“Ai mà biết, ta cũng chỉ thử xem đầu con ả có cứng bằng chày giã gạo không thôi” Lê Long Đãng đung đưa hai chiếc lắc vàng trên cổ tay, sau đó dựa lưng vào một bức tường, bàn tay nõn nà bên dưới lớp áo lụa này đã nhuộm máu của không ít người.
“Ta không muốn Vô Thương thắng, mà ta cũng không muốn cha ta thắng. Ta muốn làm vua, mà làm vua thì không nên có quá nhiều chuyện để lo lắng, ta không muốn lòi ra thêm một Lê Long Đãng thứ hai nữa”
“Ngươi nên cẩn thận một chút, chúng ta cũng không có tí lợi thế gì trong cuộc chiến này cả, và trò chơi này cũng không phải là một ván bài Tứ Sắc, kẻ thua không được bắt đầu lại đâu” Âm thanh hời hợt vang lên trong bóng đêm, bọn hắn đều là những con thú ẩn mình trong đêm tối, chực chờ được cắn vào cổ con mồi to béo đang lởn vởn xung quanh.
“Một con hổ không đánh lại một bầy trâu, huống chi chúng ta đang đối đầu với rồng. Chỉ sợ một nước đi sai lầm là đủ để đầu lâu của chúng ta treo ngoài cổng thành” Lê Long Đãng cười nhếch mép, bọn hắn đang ở trong hang thú dữ, chỉ cần bọn hắn lộ ra nanh vuốt của mình, con thú hung mãnh kia sẽ xé bọn hắn ra từng mảnh.
“Ngươi vẫn đi tìm Bạch Khách à? Có chút tung tích nào chưa?” Lê Long Đãng suy tư hồi lâu mới cất tiếng, bóng đen trầm mặc hồi lâu không trả lời. Mãi tới khi Lê Long Đãng mất kiên nhẫn khoát tay bỏ đi bóng đen mới ậm ừ thật nhỏ.
“Ta sẽ giết cái tên chó má Bạch Kỳ đó”.
……………….
Thành Kim Ngư.
Trong tầng hầm của một quán trà nhỏ có mấy người đang vây quanh một trung niên khoẻ mạnh, có điều trên cơ thể đã có lấm tấm vết thương. Người phụ nữ mặc áo tím đứng đầu mấy người kia đạp mạnh vào ngực người trung niên, chiếc guốc dày cả tấc của cô ta ấn sâu vào lồng ngực người trung niên kia.
“Duy Vũ Quân đang trốn ở đâu” Người phụ nữ gằn giọng, xung quanh những người khác đang kéo căng hai tay của người trung niên ra phía sau, sau đó lần lượt dùng kim châm vào những huyệt đạo nằm dọc cánh tay của hắn ta.
“Ăn khoai của tao đi con điếm, rồi tao nói” Người trung niên nở một nụ cười ngang tàng, nhưng vẫn không ngăn được từng ngụm máu phun ra từ cuống họng, người phụ nữ lạnh lùng nhìn người trung niên rồi tháo dây buột thắt lưng của hắn ra, kéo chiếc quần vải sớm đã rách nát.
“Cắt” Người phụ nữ vừa dứt lời, đã có kẻ tiến lên dùng đao cắt phăng dương cụ của người trung niên, hắn nghiến răng đau đớn, kiềm chế cơn đau và cả sự nhục nhã này, hắn thề nếu thoát ra được, hắn sẽ bán con điếm này cho lũ ăn mày với giá rẻ mạt.
“Cho hắn ăn” Người phụ nữ tiếp tục lạnh lùng ra lệnh, thủ hạ của người phụ nữ vẫn không nhíu mày, nhặt thứ vừa cắt ra nhét vào mồm người trung niên kia, nước mắt của người trung niên chảy ra từ đôi mắt giận dữ và tủi nhục. Người phụ nữ lại đập mạnh vào ngực người trung niên khiến hắn há to mồm ra.
“Vợ mày, trước khi chết, cũng ăn vài cây giống vậy rồi đó thằng khốn. Đừng lo, chúng ta vốn là người lương thiện, sẽ không đùa chết cả con mày đâu” Người phụ nữ cười dâm ô, người đàn ông trung niên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi đây.
“Đừng lo, con anh đã chết rồi” Một giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên đằng sau lưng người phụ nữ, một cô gái vận bộ đồ tím rất đẹp, cô ta ngồi đó không biết tự lúc nào, trước mặt cô ta là một cây đàn màu đỏ. Cô gái ấy vung nhẹ tay, một cái đầu lâu lăn tới trước mắt người đàn ông trung niên.
“Thằng bé vốn đã nhiễm độc nặng, khó cứu chữa, tôi chỉ có thể cho nó chết nhẹ nhàng” Giọng cô gái nhẹ nhàng âm vang nhưng lại lạnh lùng tới kỳ lạ, cứ như một bản nhạc buồn quanh quẩn trong đầu người khác.
“Con,con,…” Người đàn ông trung niên ú ớ mấy câu rồi lăn ra tắt thở, một thanh phi đao không biết tự lúc nào đã cắm trên cổ họng ông ta. Cô gái thu tay lại, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, cô ta vươn tay kéo dây đàn, chỉnh lại từng dây mà không để ý tới những kẻ trước mắt.
“Mày tới đây bao giờ, mày là ai?” Người phụ nữ nghiêm mặt nói, linh cảm mách bảo cho ả rằng người con gái trước mắt không phải là một kẻ dễ chọc.
Cô gái vẫn không đáp lời, bàn tay vẫn thoăn thoắt lướt trên dây đàn, miệng cô gái nở một nụ cười hở ra hàm răng trắng và đều như bắp. Người phụ nữ nhíu mày, đưa tay ra lệnh cho thủ hạ của mình tiến tới, bọn họ hét to lao tới, ánh đao vuốt lên trong không khí tạo hắt thứ ánh sáng bạc xuống đất.
Bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã rớt xuống đất, trước cả khi cơn đau truyền từ cổ tay tới tim, những kẻ đang lao tới lập tức ngừng thở, cô gái vẫn không ngẩng đầu lên, hai sợi dây đàn vừa rung lên đang dần dần dịu xuống, bàn tay trắng nõn đặt nhẹ lên dây thứ ba.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bạch Ảnh, truyện full Bạch Ảnh thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bạch Ảnh