Về việc Bùi Thất rời đi, dường như đã được biết trước, tâm tình Bùi Cửu rất bình tĩnh. Tang sự diễn ra thuận lợi vui vẻ, ngay cả thái tử cũng đến phủ viếng thăm. Bùi gia có thể nói là quang cảnh xưa tái hiện, mặc dù là biểu hiện trong tang lễ. Mà trong đó, rối rắm nhất là Bạch Chỉ. Nàng vừa muốn chăm sóc Mộ Đồ Tô hôn mê bất tỉnh, vừa muốn an ủi trượng phu mới cưới mất huynh.
Đầu đêm đó, Bạch Chỉ muốn gác đêm cùng Bùi Cửu, hai người quỳ gối trước linh đường, không khí nặng nề mà lại quỷ dị. Bỗng nhiên Bùi Cửu gọi Bạch Chỉ một tiếng, Bạch Chỉ ngoái đầu nhìn lại, thấy Bùi Cửu không nhìn nàng, mà cúi đầu thiêu tiền giấy hỏi nàng, “Chỉ Nhi, nàng yêu ta từ lúc nào?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, không biết vì sao hắn hỏi việc này, nàng đáp: “Có lẽ chàng không biết, trong hội hoa đăng, lúc chàng đáp ra đáp án “si thanh, si sắc, si mộng, si tình, bách bối si tình”, lộ ra cặp mắt cơ trí mà lại tự tin, ta liền biết, chàng là người ta muốn tìm.” Có lẽ, đã tìm thật lâu, hai kiếp? Hoàn hảo, là kết cục tốt. Trong trí nhớ Bùi Cửu làm sao có việc này? Như vậy người nàng vốn yêu chẳng phải hắn. Hắn cười thê lương, đem Bạch Chỉ ôm vào trong lòng, “Chỉ Nhi, vậy nàng có biết ta yêu hay không yêu nàng?”
Bạch Chỉ lại ngẩn ra, không đáp được, chỉ nói: “Chàng từng nói yêu ta!”
“Phải không?” Bởi vì Bùi Cửu mất huynh làm tang sự vội vàng, lại thêm tâm tình không tốt, chưa kịp chăm sóc bản thân, bên môi có chút râu mới mọc, cọ cọ khuôn mặt mềm mại của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cảm thấy Bùi Cửu tâm sự chồng chất, muốn hỏi lại biết không hỏi được gì, chỉ ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bùi Cửu, lo lắng cho hắn.
Có một số việc giống như tia chớp, không thể biết trước. Bùi Cửu tính tình đại biến, từ sau khi tang sự của Bùi Thất qua đi, hắn bắt đầu lưu luyến bụi hoa, trở về “bản tính”, thường thường qua đêm không về, để lại Bạch Chỉ một người thủ phòng trống. Lúc mới bắt đầu trong lòng Bạch Chỉ cực kì khó chịu, lòng có oán niệm, định vãn hồi Bùi Cửu, cuối cùng không có kết quả. Thời gian lâu, Bạch Chỉ cũng chết lặng, một lòng một dạ chăm sóc Mộ Đồ Tô thật lâu không thể tỉnh. Một tháng qua đi, Bùi Cửu nạp hai vị thiếp, đều là mỹ nhân vang dội kinh thành, có thể nói là diễm phúc. Bạch Chỉ bị xem như không nhìn thấy, không được sủng hạnh. Bạch Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp chuyển ra khỏi biệt viện thái tử xây dựng cho hai người, rời xa Bùi Cửu. Những lúc hai người bất hạnh gặp nhau, Bùi Cửu luôn nói móc nàng, “Nếu nàng cảm thấy ủy khuất, chúng ta có thể ly hôn.”
Bạch Chỉ luôn không thèm trả lời rời đi, không cho hắn đáp án. Nàng muốn ly hôn, nhưng nàng yêu hắn, yêu hèn mọn, luyến tiếc. Vừa tan nát cõi lòng, vừa mỉm cười gạt lệ, giả bộ như chưa từng khổ sở. Những ngày như vậy duy trì được hai tháng.
Tháng năm, trời trong nắng ấm, thích hợp ra khỏi thành săn bắn. Hàng năm hoàng gia sẽ ra khỏi thành đi săn, đoàn của tam hoàng tử dũng mãnh thiện chiến hàng năm đều được quán quân. Năm nay, có lẽ có ngoại lệ. Thiếu vị dũng tướng như Mộ Đồ Tô, mà bên thái tử lại thêm một kỳ tài như Bùi Cửu.
Lần đầu, ánh mặt trời lóe sáng.
Hồng Kiều nói với Bạch Chỉ: “Phu nhân, chớ bảo Hồng Kiều lắm miệng, cô gia có chút không bình thường, vài ngày trước đó, em thấy cô gia say mèm mà về, không đi sân của hai tiểu yêu tinh kia, mà ngủ một mình trong thư phòng. Không phù hợp với biểu hiện tham hoan của cô gia trong khoảng thời gian này.”
Lúc này Bạch Chỉ đang xem sách, vẻ mặt cực đạm, gật gật đầu, coi như nghe, lại tiếp tục xem y thuật, nghiên cứu nguyên nhân Mộ Đồ Tô bệnh lâu không dậy nổi.
Việc này, có người báo lại. Nói là có vị kêu Thu Thiền cô nương cầu kiến. Trên khuôn mặt chất phác của Bạch Chỉ lúc này mới hơn một phần cảm xúc, lông mi run rẩy, để người ta đón vào. Thu Thiền vẫn như trước là Thu Thiền, mặc võ y đỏ ửng, tùy tiện ngồi bên người Bạch Chỉ, gõ bàn nói: “Chỉ Nhi, về bệnh trạng của Mộ Đồ Tô, tướng công nhà ta có đầu mối, để ta đưa hắn mang về.”
Bạch Chỉ đã lâu thấy Mộ Đồ Tô bất tỉnh, mà bản thân lại không có đầu mối, đành phải tìm “thần y” cũng chính là tướng công Thu Thiền, ai biết, thật sự có hi vọng. Bạch Chỉ vừa hưng phấn, vừa có nghi hoặc, “Vì sao phải đem Mộ Đồ Tô đưa đến Tô thành?”
“Tướng công nói đại mạc có một loại cây, làm người hôn mê lâu dài, cực kỳ tương tự với cây dùng cho lạc đà ăn, thường thường bị lạc đà nhầm lẫn. Bởi vì lạc đà tương đối đặc thù, tự mình chứa đựng đồ ăn, độc sẽ không phát tác ngay lập tức, nhưng nếu người ăn phải…” Thu Thiền giương mắt nhìn Bạch Chỉ, không tiếp tục nói. Nhưng Bạch Chỉ cũng đã lĩnh ngộ. Hẳn là trúng độc từ nước trong bụng lạc đà, lúc đó nàng tiếc không uống, toàn bộ nước đều cho Mộ Đồ Tô.
“Chẳng phải Tô thành có suối nước nóng sao? Bên cạnh suối nước nóng có loại cây đặc thù, mùi hương của cây này đúng là khắc tinh của loại cây kia, ý của tướng công nhà ta, chính là đưa Mộ Đồ Tô nằm cạnh suối nước, nếu cảm thấy bẩn, có thể trực tiếp ném vào. Tóm lại, muốn ở bên suối nước nóng ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Bạch Chỉ lĩnh hội, vuốt cằm, nói với Hồng Kiều đang sững sờ một bên: “Đi dọn dẹp một chút.”
“Tiểu thư, người cũng đi?”
Bạch Chỉ dừng lại một chút, cũng không biết bản thân có nên đi hay không. Thu Thiền thấy nàng do dự, cho dù tùy tiện cũng biết băn khoăn của nàng, giải thích nghi hoặc: “Ta đưa đi cũng được, ngươi ở nơi này đi.”
Bạch Chỉ định gật đầu, ngoài cửa bỗng nhiên có thanh âm Bùi Cửu, “Nơi này nàng cũng không thể ở được.”
Bạch Chỉ quay đầu nhìn hắn, lại thu được một tờ hưu thư. Bạch Chỉ ngẩn ra, còn chưa mở miệng, Bùi Cửu nhân tiện nói: “Hưu thê có bảy điều, nàng cũng biết nàng phạm điều thứ mấy?”
“Không biết.”
“Bất trung.”
“…” Bạch Chỉ cắn chặt răng nhìn hắn chằm chằm, Bùi Cửu lại thẳng thắn vô tư nhìn nàng, khinh thường, không hề có chút không nỡ. Trong mắt Bạch Chỉ chứa đầy nước mắt, đoạt lấy hưu thư, cố nén nước mắt tràn mi mà ra, nói với Thu Thiền: “Thu Thiền, chúng ta đi thôi.”
Thu Thiền nhìn Bùi Cửu thật sâu, yên lặng gật đầu.
Bạch Chỉ rời đi Bùi phủ, tâm tình cực kì trầm trọng, dọc theo đường đi luôn trầm mặc không nói, Thu Thiền vỗ bờ vai nàng, không có lời an ủi. Bởi vì lúc đó nàng ta nhìn thấy trong cặp mắt kia của Bùi Cửu cũng đã sớm chứa đầy nước mắt. Nàng ta không biết, điều này có ý nghĩa gì.
Nàng chỉ biết, tướng công phân phó cho nàng, mang Mộ Đồ Tô trở về Tô thành. Trong đoạn thời gian đi theo, đem một bao thuốc bột hạ vào trong nước trà, cho Bạch Chỉ uống. Nàng không biết vì sao tướng công chắc chắn Bạch Chỉ sẽ cùng trở về như vậy, cũng không biết tướng công cho nàng bao thuốc bột này rốt cuộc là cái gì.
Nhưng nàng tin tưởng tướng công nàng.
Thu Thiền làm theo, từ đây Bạch Chỉ hôn mê bất tỉnh. Ở trong khoảng thời gian Bạch Chỉ hôn mê, phong vân biến đổi, nghiêng trời lệch đất.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bạch Nhật Sam Y Tận, truyện full Bạch Nhật Sam Y Tận thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bạch Nhật Sam Y Tận