BÁCH YÊU PHỔ 3
Chương 57: Hiệp Quái 10
Trời đã sáng rồi, còn xuất hiện ánh nắng, những mà gió đông vẫn lạnh lẽo muốn chết.
Đào Yêu nằm ở đó ngẩn ngơ chớp chớp mắt, tầm mắt vẫn chưa nhìn được rõ lắm, chỉ nhìn thấy được mấy bóng người đang sốt ruột vây xung quanh nàng, âm thanh ồn ào huyên náo không ngừng vang lên.
"Ra rồi ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!"
"Đào Yêu Đào Yêu! Ngươi nhanh nói gì đi!"
"Lan Lan! Lan Lan, đệ không sao chứ?"
"Chi chi chi chi chi!"
Hình như còn có thứ gì đó đầy lông đang nhảy tới nhảy lui trên mặt nàng.
Nàng hít mạnh một hơi, cuối cùng thì thần hồn cũng quay lại rồi.
Khuôn mặt của Liễu công tử, khuôn mặt của Ma Nha, khuôn mặt của Ti Tĩnh Uyên, cả cái đuôi của Cổn Cổn nữa, tất cả đều tới lui rất rõ ràng trước mặt nàng.
Tuy rằng là đang nằm, nhưng mà nàng nằm cũng rất thoải mái, dưới thân cảm giác vừa mềm mại lại ấm nóng.
Một bàn tay ghét bỏ chọt chọt đầu nàng: "Ngươi còn muốn nằm bao lâu nữa?"
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Ti Cuồng Lan, kẻ đang bị nàng đè dưới người làm tấm đệm lưng, sắc mặt của giờ phút này còn lạnh hơn cả tiết trời mùa đông.
"Nằm bao lâu thì tùy ta chứ." Nàng chớp chớp mắt.
"Mơ đi!" Ti Cuồng Lan không lên tiếng, là Ti Tĩnh Uyên thì nhìn không nhìn nổi nữa, kéo nàng từ dưới đất lên, lại bắt nàng xoay mấy vòng, vừa nhìn xem có bị thương hay không vừa lo lắng hỏi: "Đều đã tốt rồi chứ? Tay chân có còn không? Không bị hủy dung chứ?"
Nàng bất nhẫn hất tay hắn ra: "Ngươi bình tĩnh đi! Chúng ta không sao!"
Ti Cuồng Lan đứng dậy, phủi bụi trên người, quan sát xung quanh một vòng, nhịn không được mà cau mày.
Họ vẫn đang ở bên ngoài Minh Nguyệt đài, thấy cảnh vật xung quanh vẫn giống hệt như tối hôm qua, thế giới khác mà Hiệp Quái đưa đến vẫn trùng điệp với thế giới hiện thực, ba tên ngốc đó vẫn giữ nguyên tư thế nằm bẹp dưới đất, những con người trong suốt khác nhau đi qua đi lại càng lúc càng nhiều.
Yêu quái khổng lồ đã không thấy nữa, chỉ có một Ngụy Vĩnh An sắc mặt trắng bệch, đang ôm lấy đầu gối của chính mình, một lời không nói ngồi cách họ không xa.
"Yêu quái này... đem đến bao nhiêu phiền phức lớn cho chúng ta rồi." Liễu công tử nghiến răng, đang muốn đi về phía hắn, lại bị Đào Yêu kéo lại.
Nàng lắc đầu: "Ngươi đừng giận, Cũng không thể hoàn toàn trách nó được. Những chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."
Liễu công tử hít sâu một hơi, mới có thể đè nén được ngọn lửa đang bùng lên trong lòng: "Suýt nữa thì quên, không thể gϊếŧ cũng không thể đánh."
Đào Yêu gật đầu, đi thẳng về phía Ngụy Vĩnh An.
"Đào Yêu, ngươi cẩn thận chút." Ma Nha vẫn rất căng thẳng, từ khi Ti Tĩnh Uyên truyền lời đến khi Liễu công tử đi tìm chân tướng mà Đào Yêu cần, lại đến lúc cậu lấy giấy trong người ta, viết tất cả mọi thứ đốt cho Đào Yêu, trái tim cậu vẫn giống như bị treo trên cao. Liễu công tử quay lại nói, cả thành Lạc Dương bao gồm những nơi xung quanh, đều đang xảy ra hiện tượng hai thế giới, còn họ chỉ sợ chính chỉ là một lỗ hổng của nó, không những làm hại đến tính mạng của mấy người Đào Yêu, mà còn liên lụy đến ngày toàn bộ Lạc Dương hồi phục như cũ. Cho đến lúc nãy nhìn thấy Đào Yêu và Ti Cuồng Lan rơi xuống từ thân con quái vật kia, cậu mới hơi hơi yên tâm, mà yêu quái này cũng tựa như được bị giải phóng, đột nhiên co lại thành hình dáng của Ngụy Vĩnh An, mọi thứ đều đến một cách vô cùng đột nhiên, cậu thực sự lo lắng xảy ra biến số gì.
Đào Yêu lắc lắc tay với cậu, tỏ ý đừng lo.
"Đi thôi?" Nàng đứng trước mặt Ngụy Vĩnh An, hoàn toàn chính là ngữ khí thương lượng.
Ngụy Vĩnh An ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì, thành thành thực thực đứng dậy, lặng lẽ đi lên trước.
Suốt chặng đường không một bóng người, Đào Yêu đi bên cạnh hắn, những người còn lại đều căng thẳng nhìn theo nhất cử nhất động của họ.
Mọi thứ đều như Đào Yêu nói, thành Lạc Dương bây giờ và của mấy trăm năm trước đang trùng điệp lại với nhau, trên sông có nhà cửa, trên đường mọc cây lớn, trên một con đường lại chồng lên một con đường khác, quả thực là một hình ảnh quái lạ, các nam tử nữ nhân mặc y phục thời nhà Đường thỉnh thoảng lại đi xuyên qua người họ. May sao lúc chuyện này xảy ra, đại đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, thà rằng bị cố định trên giường còn hơn là bị c**ng cứng tên phố.
Suốt dọc đường nhìn lại, cảnh sắc này hoảng hốt như một giấc mộng, những người nam người nữ thân hình nửa trong suốt của tiền triều nhìn lâu rồi cũng không thấy kỳ lạ nữa, bất quá chỉ là cảnh tượng vô cùng bình thường của mấy trăm năm trước mà thôi.
Đào Yêu nhìn Ngụy Vĩnh An đang lặng lẽ bước đi, trong lòng chợt cảm thấy một sự tiếc nuối khó tả.
"Ác cảnh" mà Hiệp Quái đưa đến chẳng qua chỉ là thế giới mà hắn đã từng vô cùng yêu mến, cũng là nơi mà hắn ký gửi vô vàn ước vọng, lại là tương lai mà hắn mãi mãi không cách nào thực hiện được.
Nếu như không có cái đêm tràn đầy ác ý đó... không, nếu như hắn chưa từng gặp Ngũ tiên sinh, thì thành phố náo nhiệt này, vốn sẽ có hình bóng của A Mẫn và hắn, có thể còn bế trên tay một đôi nhi nữ mà hắn luôn ao ước, vui vẻ hứng khởi bước đi dưới ánh nắng xinh đẹp này. Thời gian đầu mùa hạ, cả gia đình họ sẽ về lại chốn sơn thôn non nước tú lệ, sau đó đem hết những điều tốt đẹp kể lại cho phụ mẫu nghe.
Nhưng mà hôm nay, đến đối tượng để hắn tính sổ cũng không còn nữa rồi.
Đào Yêu thầm thở dài một hơi.
Tất cả những biểu cảm của nàng, đều bị Ti Cuồng Lan đặt trong đáy mắt, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng, yên lặng bước đi giữa hai thế giới.
Cuối cùng, thuận lợi đi đến Hiệp Khẩu ở Long Thành Viện, nhưng cả Đào Yêu và Ti Cuồng Lan đều vô cùng ngạc nhiên.
Vị trí của Hiệp Khẩu này, cư nhiên lại chính là vị trí của con hẻm năm xưa trùng điệp lại, hai người nhìn nhau, trong lòng tự biết đó chính là nơi mà Hoàng Phủ Cần đã mất mạng.
Nghĩ lại, sức mạnh của Hiệp Quái này lớn như thế, lại vô cùng đặc biệt, không tránh khỏi cũng liên quan đến sự "trùng hợp" này.
Duyên phần như này, vẫn là không cần thì hơn.
Ngụy Vĩnh An đứng trước Hiệp Khẩu đã bị lấp đầy, đột nhiên quay lại nói với Đào Yêu: "Có thể nào cho ta mượn bút dùng một chặp không?"
Chúng nhân nhìn nhau khó hiểu, bước cuối cùng rồi, vạn lần không thể để xảy ra sai xót, Liễu công tử càng hoài nghi hắn có phải sẽ dùng chiêu trò gì.
"Đi qua đó đi. Ở đó là thư phòng, bên trong gì cũng có." Đào Yêu lại không thấy có gì lo lắng, đưa hắn đến thư phòng của Đoàn Thanh Trúc.
"Đây...muốn vào xem không?" Ti Tĩnh Uyên có chút không yên tâm.
Ti Cuồng Lan lắc đầu: "Tùy họ đi, không nên làm phiền."
Thời gian mấy chén trà sau, bọn họ cuối cùng cũng gỡ xuống được sự sốt ruột bất an trong lòng nhìn Đào Yêu và Ngụy Vĩnh An bước ra khỏi thư phòng, chỉ là trong tay Đào Yêu có nhiều thêm môt bức họa.
Ngụy Vĩnh An đi đến trước Hiệp Khẩu, nhìn xuống dưới chân, lại quay đầu nhìn chúng nhân, lộ ra một nụ cười hiếm có: "Ta không hề thích vẽ tranh ác quỷ địa ngục, chỉ là những năm này cứ nhịn không được mà nghĩ đến. Những ác quỷ đó, mọi người cứ xóa bỏ đi." Nói rồi, hắn quay đầu lại, bình tĩnh nhìn về nơi định quay về, cười cười: "Ta không có làm sai gì cả."
Một đạo ánh sáng màu lam từ trong thân thể của Ngụy Vĩnh An bay ra, xoay vòng trong không trung rồi chui xuống đất, khiến cho mặt đất đang yên đang lành biến thành một vòng xoáy cực lớn. Cùng thời gian đó, vô số những ánh sáng màu lam khác từ bốn phương tám hướng cũng tụ đến, giống như những vì sao rơi vào trong vòng xoáy đó, khí lưu mạnh mẽ không ngừng chuyển động trong vườn, mấy người Đào Yêu tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng đứng vững, kiên trì được một lúc, thì thấy ánh sáng lam xung quanh không còn bay đến nữa, vòng xoáy đó cũng dần nhỏ lại, cuối cùng hồi phục lại thành mặt đất bình thường, Ngụy Vĩnh An nằm bên cạnh cũng hôn mê bất tỉnh.
Chúng nhân thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Ma Nha chỉ về phía trước hét lớn: "Không thấy nữa rồi, thế giới khác không thấy nữa rồi."
Liễu công tử cùng Ti Tĩnh Uyên vội chạy ra khỏi Long Thành Viện, không lâu sau liền chạy về lại, hưng phấn nói: "Thực sự không nhìn thấy nữa! Bên ngoài lại là thế giới của chúng ta rồi."
Đào Yêu nhắm mắt, giống như trút được gánh nặng.
Trên đỉnh đầu, là ánh bình minh thực sự.
Vĩ thanh
Đường phố náo nhiệt trở lại.
Người trong thành Lạc Dương căn bản không hề biết được mình vừa bị "cố định" nguyên một đêm, lúc thức dậy họ vẫn ăn cơm làm việc dạo chơi, việc gì nên làm đều làm, mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày.
Một Lạc Dương khác bị mang đến đây, quả thực đã biến mất theo vòng xoáy kia rồi.
Ngụy Vĩnh An được Liễu công tử đưa về nhà, nói dối với mẫu thân hắn rằng tối hắn qua uống rượu ở Hồng Hạc đình, say suốt đêm chưa tỉnh. Lúc rời khỏi nhà họ Ngụy, Liễu công tử quay đầu lại nhìn những bức hoạ được vẽ đầy tường, thầm tiếc nuối, thành Lạc Dương hôm nay, e là không còn một Ngụy Vĩnh An hoạ bút như thần nữa rồi. Bất quá sau này ít nhất thì hắn cũng không còn sợ hãi ánh mặt trời chính ngọ nữa, quay lại làm một thiếu niên bình phàm, cũng không tính là quá tệ.
Chúng nhân lại đi lòng vòng quanh thành Lạc Dương, bất tri bất giác thế nào lại đi đến con phố cách chợ thần tiên không xa.
Đào Yêu ngước nhìn nhưng bức tường mà họ từng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy trước đó, những ác quỷ địa ngục vẫn giương nanh múa vuốt trên tường, nhưng bây giờ nhìn lại lần nữa, lại cảm thấy không có gì không thích hợp.
Chỉ là không muốn xóa bỏ nó đi, vì đó là món quà cuối cùng do một con người từng rất yêu thế giới này nhưng lại không thể nào xuất hiện trên đời này lưu lại.
Nàng mở bức tranh trên tay ra, đó là Ngụy Vĩnh An, không, nên nói là vật lưu niệm mà trước khi đi "Hoàng Phủ Cần" để lại cho nàng, một bức tranh phố chợ sinh động, tinh tế đến mức mỗi một quán hàng ven đường bán gì cũng đều được vẽ lại rõ ràng, người trong tranh rất nhiều, trong đó có một đôi phu thê bế nhi nữ của họ bước đi giữa phố, trượng phu bạch y phiêu dật, thê tử dung mạo xinh đẹp, trên cổ tay của nữ tử kia còn đeo một chiếc vòng tinh tế, từng nét bút đều là những hình ảnh đẹp đẽ, vui vẻ ngập tràn.
Ma Nha và Ti Tĩnh Uyên hai miệng một lời: "Vẽ đẹp quá! Thật là tài năng thiên phú, nhanh như thế đã vẽ xong rồi."
Liễu công tử liếc mấy cái, bĩu môi: "Ta luyện thêm vài năm nữa cũng có thể vẽ được như thế."
"Nằm mơ." Ti Cuồng Lan không chút khách khí nói: "Nhân vật như Hoàng Phủ Cần, trời sinh đã là bậc kỳ tài, hậu thế khó có người theo kịp được."
"Không đúng nhỉ." Đào Yêu đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi bị hắn nhận lầm là Ngũ tiên sinh, chẳng phải vì tài năng của ngươi sao! Hắn nhận lầm người thành cái tên họ Ngũ thần tượng của hắn, thì tranh của ngươi cư nhiên có thể coi là ngang tầm với thần tượng của hắn rồi, điều này không phải càng khiến người ta kinh ngạc hơn sao?"
Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Tùy tiện vẽ thôi, lúc đó yêu quái kia vốn đã không tỉnh táo, có thể là nhìn nhầm thôi." Nói rồi, hắn lại nhìn Đào Yêu, khóe miệng cong lên: "Nhưng nếu như ngươi là đang khen ngợi ta, thì cũng được."
"Ta nhổ vào!" Đào Yêu âm thầm làm mặt quỷ, quay đầu lại nhìn hắn cười: "Nếu như khen nhị thiếu gia mà nhận được tiền thì ta có thể khen đến tận cuối sang năm luôn ấy!"
"Ha ha, ngươi nếu có thể thuận lợi ở lại Ti phủ đến sang năm đã rồi nói." Ti Cuồng Lan quay người rời đi.
Đào Yêu vừa nghe đã cảm thấy có gì đó không đúng, vội đuổi theo sau: "Ngươi có ý gì hả? Ta chọc gì ngươi rồi? Ta dù sao cũng coi như là đã cứu mạng ngươi! Ngươi không cần ta nữa sao?"
(Sao ta nghe thế nào cũng cảm thấy chị nhà như đang làm nũng nhể? Chàng không cần em nữa sao... sao chàng không cần em nữa, hị hị)
Ti Cuồng Lan dừng lại, như cười như không nhìn nàng hồi lâu, cho đến khi trong lòng nàng trở nên căng thẳng mặt bắt đầu nóng lên, hắn mới nói: "Ngươi có quá nhiều chuyện chưa nói rõ với ta, Ti phủ không giữ lại người có lai lịch bất minh."
Nàng sững người, giậm chân nói: "Ta còn có gì chưa nói rõ với ngươi nữa? Ta đến cả quê hương của mình cũng đã nói với ngươi rồi! Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Ngươi hãy tự suy xét lại mình đi." Ti Cuồng Lan không thèm để ý nàng, đi thẳng về phía trước.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bách Yêu Phổ 3, truyện full Bách Yêu Phổ 3 thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bách Yêu Phổ 3