Phần 10: Giới Linh
Chương 42
Huyện Thanh Viên có lẽ chưa từng có cơn gió nào lớn như vậy, khắp nơi đều giống như có lốc xoáy, thứ đầu tiên phải chịu tội chính là hoa cỏ cây cối, chúng nó đời này cũng chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại xơ xác ngay trong mùa hè tươi tốt nhất, trên không trung khắp nơi đều là cánh hoa lá cây không trọn vẹn, cùng với cỏ xanh bị nhổ cả rễ, tình cảnh này, còn ác liệt hơn cả thời tiết ác liệt nhất bên rìa hoang mạc, làm gì còn có bóng dáng non xanh nước biếc thế ngoại đào nguyên nữa.
Tất cả các phòng ốc đều đóng cửa, đầu đường không thấy bóng người, tất cả mọi người đang oán giận sao thời tiết đột nhiên lại thay đổi.
Trong hậu viện nhà họ Ứng, Khâu Vãn Lai tóc dài tung bay đứng trước giếng, híp mắt, kẹp mấy mũi tên ngắn độc tính không rõ vào giữa ngón tay, trấn tĩnh nhìn Ứng Phàm Sinh vọt vào trong. Hạ Xuân Hoa vững vàng ngồi xổm bên cạnh nàng, lông dài màu đen nghênh gió lay động, không giận tự uy.
Ma Nha và Cổn Cổn hơi chật vật một chút, Cổn Cổn liều mạng ôm chân Ma Nha, Ma Nha dùng sức ôm cột nhà kho bên cạnh, lúc này mới hơi ổn định thân thể, không đến mức bị trận gió kỳ quái này thổi bay.
Mọi người chia làm hai đường, dạ yến cần người đi, “giếng" của Ứng gia cũng phải canh chừng, hơn nữa mấy ngày nay còn là lúc bệnh tình của nó tái phát. Trước khi xuất phát, Đào Yêu còn đặc biệt nói với Hạ Xuân Hoa, thả ngươi ở chỗ này, là muốn ngươi chặt đường sau của hắn. Tuy rằng chúng ta đều không biết cái hố này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng tất cả sức mạnh trên người hắn đều ở chỗ này. Lỡ như chúng ta gặp sơ hở gì trong dạ yến để hắn chạy thoát, thì dù có vì giữa mạng hay trả thù, thì hắn nhất định sẽ nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh hơn, cho nên ngươi phải canh giữ ở chỗ này, nếu như có biến gì thì với năng lực của ngươi, ít nhất có thể ngăn cản một giờ nửa khắc.
Nghe nàng sắp xếp, Hạ Xuân Hoa lười biếng nói: "Có mười tên như ta ở đây thì sao, các ngươi đều nói cái hố kia không thể lấp được, chỉ cần nó vẫn còn thì không phải Ứng Phàm Sinh cũng sẽ là người khác. Xử lý mỗi Ứng Phàm Sinh không tính là cái gì, dọn dẹp cái hố này mới là chuyện chính.”
Ai mà không biết đây mới là chuyện chính, nhưng Ứng gia mất một ngàn năm cũng không làm được, cho dù đổi lại là bọn họ cũng khó có thể tìm ra đối sách trong ba hai ngày. Cho nên Đào Yêu chỉ vỗ vỗ đầu mèo của nó, cười nói: "Thật sự không được nữa thì ngươi hiện ra nguyên hình, nhưng sau đó đặt mông ngồi lên trên, nói không chừng có thể niêm phong nó cũng không chừng."
Hạ Xuân Hoa lườm nàng.
Mặc kệ như thế nào, có Miêu Húc và Linh Tinh đại nhân ở đây, thì có thể yên tâm phần nào. Về phần Ma Nha và Cổn Cổn, hai đứa nó đều cầm không nổi đao vác không nổi kiếm... Tự chăm sóc tốt mình cho tốt cũng cảm ơn nhiều rồi, lỡ như bọn họ không ai xử lý được Ứng Phàm Sinh, thì để cậu đi niệm kinh phiền chết hắn đi, nói không chừng cũng là một cách giải quyết hay ho.
Giờ phút này, Ứng Phàm Sinh đánh giá mấy vị khách không mời chắn trước mặt hắn này, không nói lời nào, chỉ cất bước đi về phía miệng giếng đã là bốc lên khí đen.
Hắn càng đến miệng giếng càng gần, thì khí đen càng cuồn cuộn mạnh hơn, phát ra một tiếng cạch cạch, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết nứt trên miệng giếng.
Một mũi tên ngắn đâm vào đầu gối hắn.
Ứng Phàm Sinh nghiêng người, quỳ một gối trên mặt đất.
"Kịch độc." Khâu Vãn Lai lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đưa tay chịu trói, ta có thể đưa giải dược cho ngươi.”
Sắc mặt Ứng Phàm Sinh càng khó coi hơn, tròng trắng lộ ra màu xanh đen ảm đạm, dù sao vẫn là thân thể phàm thai, độc dược dường như vẫn có tác dụng.
“Ngươi còn chưa đến mức phạm tội tày đình, bây giờ dừng lại còn có thể sống!” Đào Yêu từ cửa vọt vào, lớn tiếng nói: “Một nam nhân trưởng thành hơn trăm cân, ngươi cam tâm bị những thứ không chút trọng lượng này điều khiển sao?”
Ti Cuồng Lan chậm một bước tiến vào, nhìn tình cảnh trước mắt, lạnh lùng nói với hắn: "Ứng Phàm Sinh, kẻ sai là tà vật trên người ngươi, vì sao phải liều mạng với chúng ta? Bản lĩnh Ứng gia của ngươi dùng như thế này sao!" Hắn cố ý nhấn mạnh vào cái tên trên.
Ứng Phàm Sinh nghiêng đầu, vẫn không có biểu cảm gì, hắn khẽ nhíu nhíu mày.
Liễu công tử thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, ta sợ các ngươi không gọi hắn về được."
La Tiên và Hạ Bạch không lên tiếng, chỉ chuẩn bị sẵn sàng để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ứng Phàm Sinh chậm rãi đứng dậy, đứng tại chỗ một lát, rút tên độc ra, nhấc chân lên, khập khiễng đi về phía trước.
Lòng Đào Yêu như chìm xuống.
Lại một mũi tên độc đâm vào đầu gối khác của hắn, lần này hắn ngã càng mạnh, đứng lên cũng nhanh hơn, cũng không có ý muốn dừng lại. Mà càng kỳ lạ hơn là, hắn càng đi đến gần hố, vết thương do tên độc trên đầu gối hắn lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trong lòng Khâu Vãn Lai nổi giận, cởi xích sắt mỏng vàng đeo bên hông xông lên. Với bản lĩnh của nàng, chỉ trong chốc lát đã có thể trói hắn thành bánh chưng, tiểu tử thối, ngay cả độc dược cũng không sợ.
“Ngươi là con người! Đừng để hắn chạm vào ngươi!” Đào Yêu hét to.
Nhưng vẫn chậm một bước, khi Khâu Vãn Lai dùng xích sắt khóa hắn, hắn đã nhân cơ hội nắm lấy tay nàng ta.
Sự đau đớn mang theo hàn ý từ dưới bàn tay nàng truyền đến, đang giật mình thì đối phương lại đột nhiên buông tay ra... một con mèo khổng lồ chín đầu đúng lúc cắn ngang nửa người hắn, vừa vung đầu, một nửa người hắn đã bay lên giữa không trung, nửa còn lại nằm trong miệng mèo bị khinh thường phun ra.
Biết rằng sức của Miêu Húc rất lớn, nhưng không ngờ lại đến mức cắn một ngụm đã đứt thành hai nửa như thế...
“Chỉ thế thôi mà năm người các ngươi cũng không xử được?” Hoa Hạ Xuân liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Lời còn chưa dứt, Ứng Phàm Sinh chia làm hai lại hợp thành một thể trong gió lạ, tựa như một chiêu vừa rồi đối với hắn chỉ là một trò đùa.
Hạ Xuân Hoa lắp bắp kinh hãi.
"Chia làm bao nhiêu khối, đâm bao nhiêu độc tiễn cũng vô dụng." Đào Yêu nhìn bóng lưng hắn tiếp tục đi về phía trước: “Bởi vì thứ chúng ta đối phó không phải là hắn, mà là thứ đồ chơi đang chiếm đoạt thân thể hắn. Cái hố kia hẳn là không muốn làm kẻ săn mồi không có tự do.” Nàng nhìn vào cái giếng, cau mày: “Nó cần một cách thực sự để "ra ngoài’”
“ Không thể để hắn tới gần hố kia!” Ti Cuồng Lan cầm xích sắt trong tay Khâu Vãn Lai, bước nhanh về phía trước, chuẩn xác trói lấy cổ Ứng Phàm Sinh, dùng sức kéo về phía sau.
Ứng Phàm Sinh ngã xuống đất.
Liễu công tử tiến lên, bấm quyết sử dụng định thân chú, một luồng sáng từ đỉnh đầu Ứng Phàm Sinh chiếu tới dưới chân, khiến hắn không thể động đậy.
Mà ngay khi mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy Ứng Phàm sinh bật cười quái dị, xích sắt trên cổ trong nháy mắt vỡ thành bột sắt, định thân chú của Liễu công tử cũng mất tác dụng. Hắn dễ dàng đứng lên, giống như người chiến thắng đi về phía miệng giếng. Hắn không phải yêu quái, nhưng lại khó đối phó gấp cả vạn lần so với yêu quái, đầu óc Đào Yêu vội nghĩ xem còn có cách nào có thể dùng.
”Ứng gia có con trai mới trưởng thành, người phàm lòng phàm bảo vệ chúng sinh."
Một luồng ánh sáng trắng từ trong ống tay áo Đào Yêu rơi xuống, con rùa nằm sấp trên mặt đất, chậm rãi bò về phía hắn.
Hắn dừng lại.
"Ứng Phàm Sinh, nhà ngươi không có ở đó." Con rùa nhìn mặt hắn, ngữ khí trước sau vẫn bình tĩnh như một: “Đó không phải chỗ phụ thân ngươi tắm rửa cho ngươi, không phải nơi dạy ngươi tập đi tập chạy, dạy ngươi nói chuyện.”
Hắn nhìn con rùa bò tới, hai tay hơi run rẩy.
Ánh sáng trắng trong hậu viện càng ngày càng sáng, mà mỗi lần con rùa bò về phía trước một đoạn, thân thể lại lớn hơn một vòng, vô số đốm sáng giống như bồ công anh bay ra từ trên lưng nó, xoay quanh một vòng ở giữa không trung, biến thành từng bóng người trong suốt, nam nữ già trẻ, gương mặt rõ ràng. Tình cảnh như thế khiến tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Hai người nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Ứng Phàm Sinh, một người là nam nhân trung niên râu ria, một người là nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng.
Ứng Phàm Sinh sững sờ nhìn bọn họ, trong ánh mắt đen như vực sâu dường như có ánh sáng kỳ lạ hiện lên.
Bọn họ cười tươi nhưng không nói gì, chỉ vươn tay ra dịu dàng sờ đầu hắn, một người cỗ vũ mà vỗ vỗ bả vai hắn.
Rõ ràng không có bất kỳ cảm giác nào, ngay cả thực thể cũng không có.
Bóng tối trong mắt hắn dần dần thu nhỏ lại, lộ ra đôi mắt của con người bình thường đã lâu không gặp.
"Phụ thân. Hỏa Ngưu......" Hắn đưa tay ra bắt lấy bọn họ, nước mắt tràn ra: “Các người đã lâu không về, ta đến nằm mơ cũng rất nhớ các người!"
Bọn họ vẫn mỉm cười nhìn hắn, sau đó dần dần phai nhạt, lại hóa trở lại đốm sáng nho nhỏ, trở lại trên lưng rùa. Hắn lảo đảo đuổi theo, không đứng vững, lại ngã xuống đất.
"Vẫn nhớ rõ mặt bọn họ, vì sao còn muốn đi đến vực sâu kia?" Con rùa hỏi hắn: “Đừng đi nữa, họ đã đối địch lại với nó suốt cả đời, sao đến đời ngươi lại để thua được chứ?”
Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nó, lắc đầu: "Ta không muốn thua, ta chỉ muốn tìm một đáp án."
"Đáp án gì?" Nó hỏi.
"Chúng ta đã cống hiến tất cả ý nghĩa sống của chúng ta cho những người không quen biết." Hắn nhìn mỗi người trong số họ: “Ta đã cố gắng hết sức, nhưng ta không thể tìm thấy nó."
Hắn từ từ đứng dậy, đôi mắt của hắn tràn đầy thất vọng.
Hắn từng bước từng bước lùi lại, màu đen trong mắt lại bắt đầu rục rịch.
"Khi phụ thân ngươi nhặt ngươi về, ngươi cũng chỉ là người xa lạ của hắn." Đào Yêu nhìn ánh mắt hắn: “Ứng Phàm sinh, bởi vì có người như nhà các ngươi tồn tại, thế giới này mới không trở nên tồi tệ hơn.”
Hắn sửng sốt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu chảy ra, thân thể cũng run rẩy kịch liệt, nhưng cuối cùng hắn vẫn cười quái dị: "Ta muốn trở về.” Nhưng trong nháy mắt hắn lại nhíu mày, đau khổ nói: "Ta đã bị vây khốn, nó nhất định sẽ dẫn ta đi."
“Nên đi rồi, nên đi rồi!”
"Không......... Chờ đã, chờ đã.”
"Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi!"
"Không được... Không được........."
"Ngươi là của ta!"
"Không đúng! Ta không phải của ngươi... Ta là Ứng Phàm Sinh, không phải của ngươi!"
Trong lúc nhất thời, các loại biểu cảm mâu thuẫn luân phiên xuất hiện trên gương mặt hắn, linh hồn tựa như bị xé rách trong cuộc đối thoại lộn xộn kia.
Cuối cùng, hắn dùng sức giữ miệng giếng, quay đầu lại, rồi hét lên với bọn họ: "Đưa ta trở lại! Nhanh lên!!"
Đưa về... Tất cả mọi người đều biết chỉ có một cách để đưa hắn trở về.
Ở đây, đều là người quen với sinh tử, sát phạt quyết đoán chưa hề dây dưa, nhưng vào giờ khắc này, lý trí không thể vượt qua được những tình cảm xoắn xuýt trong lòng.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ chỉ tạm dừng trong phút chốc.
Một thanh khiến sắc bén bổ bóng đêm ra, ánh sáng màu đỏ lóe lên đâm vào ngay tim Ứng Phàm Sinh. Kiếm của Ti Cuồng Lan nhanh hơn thuốc của Đào Yêu.
Nàng ghé mắt nhìn Ti Cuồng Lan, hắn trầm tĩnh hơn bao giờ hết, giống như chỉ đang thuận tay làm một việc nhẹ nhàng. Nàng yên lặng đặt thuốc lại trong túi vải.
Bên kia, Ứng Phàm Sinh dựa vào miệng giếng trượt xuống, trên mặt giống như trút được gánh nặng. Hắn đã cố gắng hết sức nâng cánh tay mình lên, dùng ngón tay đặt trên vết sẹo, viết từng chữ một... Đáng tiếc, vẫn không có sức để viết xong.
Hắn liếc nhìn con rùa rồi nói: “Ta cứu ngươi vì người bị mắc kẹt trong lưới. Ta cũng vậy.”
Con rùa đón tầm mắt cuối cùng của hắn, thứ nhìn thấy, là đứa trẻ vội vàng thả nó khỏi lưới.
Ứng Phàm Sinh chậm rãi cúi đầu, thở ra một hơi cuối cùng.
Một đám tro tàn bay lên, như tuyết bay tán loạn, trên mặt đất không còn tung tích của hắn.
Ti Cuồng Lan thu kiếm về vỏ, sắc mặt mọi người đều nặng nề.
Bảo vệ được an nguy của mấy chục mạng người, vụ án treo mười mấy năm cũng tìm được chân tướng, phạm nhân phục pháp...... Rõ ràng là có một kết cục tốt.
Nhưng, vì sao trong lòng mọi người vẫn xoắn xuýt, không cách nào giãn ra được.
Ma Nha thở dài, hai tay chắp lại, niệm một tiếng A Di Đà Phật.
Nhưng mà, còn chưa kịp đọc đủ câu thì trong hậu viện chợt vang lên một tiếng nổ lớn, giếng gạch xanh đột nhiên nổ tung, khí đen hừng hực như lửa phẫn nộ lao ra khỏi hố, mang theo tư thái tuyệt vọng gào thét.
Cổn Cổn kêu to một tiếng, cả người đều rời khỏi mặt đất, bị sức mạnh vô hình lực về phía miệng hố, may mà được Ma Nha ôm lấy. Nhưng chính cậu cũng không khá hơn là bao, một tay ôm hồ ly, một tay ôm Đào Yêu, cả người gần bị kéo bay ngang lên.
Gió lạ đột nhiên tăng mạnh thêm, giống như cuốn hết tất cả mọi người lên, nuốt vào trong miệng nó phá tan phong ấn. Mặt đất cũng lúc này, cũng không ngừng lay động, giống như có ai đó đang núp phía dưới liên tục vùng vẫy, chỉ chờ thời cơ đến thì sẽ lập tức phá vỡ ràng buộc, muốn làm gì thì làm.
Sức mạnh trong cơn gió lạ quá mạnh, Đào Yêu một tay túm Ma Nha, Ti Cuồng Lan đúng lúc giữ chặt tay nàng, Liễu công tử lại hết sức kéo Ti Cuồng Lan, lúc này mới miễn cưỡng đứng lại lại. Đầu kia, Hạ Xuân Hoa che chở ba người Bệ Hãn Ti ở phía sau, móng vuốt mèo đâm xuống mặt đất, người nào người nấy đều bị sức mạnh kỳ lạ kia kéo về phía trước vài bước. Rắc rối hơn nữa là dường như không chỉ họ bị ảnh hưởng.
Bên ngoài tường viện mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai, mấy đứa nhỏ giống như lá cây trong bị "thổi" vào trong gió lốc.
Sau đó, hai con mèo và một đàn gà, cũng bị cuốn vào giữa không trung. Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, xem ra cái hố này vì mất đi Ứng Phàm Sinh, mà phẫn nộ đến mức muốn kéo toàn bộ vật sống của huyện Thanh Viên vào.
Ti Cuồng Lan ôm lấy một đứa bé, Đào Yêu ôm một đứa khác, cái đuôi Hạ Xuân Hoa cuốn lấy một người, Ma Nha ôm lấy hai con mèo, Cổn Cổn bắt lấy một con gà, những người khác cũng cố sức bảo vệ những người vô tội này. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, thì có thể giữ được bao nhiêu, chờ đến khi toàn bộ sinh vật sống của huyện Thanh Viên đều bay tới thì e là chính họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ họ cuối cùng có thể hiểu rõ, vì sao Ứng gia tốn một ngàn năm thời gian cũng không lấp được cái hố này. Sức mạnh của nó vượt quá nhận thức của bất kỳ ai trong số họ.
Liễu công tử nhíu mày, hét lên với Ti Cuồng Lan và Đào Yêu: "Ta sẽ buông tay, các ngươi tự mình đứng vững trước đi!"
"Ngươi muốn làm gì?" Đào Yêu cảnh giác nói.
”Thân phận của ta và ngươi, sao có thể bị cái thứ quỷ quái này chơi đùa xoay vòng trong tay như thế được?” Liễu công tử cắn răng nói: “Ta xuống xem thứ.”
“Không được! Ngươi đã quên những vật sống bị nó kéo tới cuối cùng đều biến thành cái dạng gì rồi à?" Đào Yêu lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta không biết được giới hạn của nó, nếu như ngươi cũng không cách nào đối kháng lại loại sức mạnh này thì sao? Ngươi muốn biến thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Ứng Phàm Sinh sao?"
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị kéo vào!”
"Hay để ta đi." Ti Cuồng Lan giao Đào Yêu cho Liễu công tử, nhấc kiếm cắm trên mặt đất lên: “Có nó ở đây, cái hố kia có lẽ không làm gì được ta.”
Đào Yêu túm lấy hắn: "Đó không phải là nơi ngươi có thể đi!”
Vào thời khắc nguy cấp, một luồng sáng trắng thật lớn bay lên trời, giống như hoàn toàn không bị quái lực kia làm ảnh hưởng, không nhanh không chậm bay về phía miệng hố. Mọi người sửng sốt, vật trên không trung kia không phải con rùa thì là ai? Chỉ là dáng người hiện tại của nó hình như lại lớn lên, dáng vẻ dường như cũng khác với lúc trước, miệng hổ, trên trán còn mọc ra một đôi sừng rồng, vảy trên bốn chân phát ra ánh sáng đỏ, nhìn qua tuy vô cùng cổ quái xấu xí, nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm tôn quý, chỉ là những đốm sáng nó khiêng trên lưng vẫn lóe sáng như trước, số lượng còn càng ngày càng nhiều thêm.
“Ầm ầm” một tiếng nổ lớn vang lên.
Rùa rơi xuống đất, vừa vặn nằm sấp trên cửa hố, che miệng nó kín mít.
Cơn gió lạ đột ngột ngừng lại, mọi người mất thăng bằng đồng thời ngã xuống đất, mấy đứa nhỏ sợ tới mức khóc lớn, chó mèo giãy ra, đảo mắt chạy không thấy bóng dáng.
Đào Yêu ngẩng đầu, chỉ thấy trên lưng rùa mọc ra một thứ đồ chơi hình chữ nhật mờ mờ, trong ánh sáng trắng chói mắt lại có vô số hình người lấp lánh.
"Đồng tộc của ta thích những cái tên của đại nhân vật nổi tiếng, chỉ cầu được sớm ngày hóa rồng thăng thiên." Rùa nhìn Đào Yêu nhếch miệng cười: “Ta bởi vì sinh ra có tướng mạo đặc biệt, nên từ nhỏ không được tộc quần ưu ái, cũng không có hy vọng xa vời nào sẽ được hóa rồng, cho nên nhiều năm qua ta một mình đi khắp bốn phương, tiêu dao sơn thủy. Nhưng thân là Bí Hí, vẫn là bản tính khó dời, ý nghĩa của chúng ta sinh ra chính là "ghi nhớ" càng lâu càng tốt, mà bản tính của ta, lại chỉ thích ghi lại những kẻ vô danh”
Đào Yêu nhổ đất trong miệng, đứng lên đánh giá nó: "Kẻ vô danh?"
"Vâng. Quân sĩ canh giữ biên quan nửa đời người, vì cứu một đứa nhỏ mà đuối nước chết, vị đại yên lặng ở vùng đất nghèo khó cứu người cả đời, người bán hàng rong mang theo gánh hàng đi từ mùa hè nóng bức cho đến mùa đông lạnh lẽo, thợ xây nhà tu sửa cầu đường, tiềm hỏa binh táng thân trong lửa, thuật sĩ dùng ngàn năm canh giữ một cái hố... Tất cả những người cố gắng sống hết cuộc đời mình, nhưng không có núi vàng núi bạc cũng không có áo gấm đắp lên người, thậm chí còn không được bao nhiêu người biết đến và ghi nhớ, những kẻ vô danh.” Nó nói: “Ta phát hiện bất cứ khi nào ta hét lên tên của họ trước những ngôi mộ sau khi họ chết ở trần thế, cơ thể ta sẽ có thêm những ánh sáng, rất nhỏ, nhưng lại rất sáng. Ta sống lâu quá, đã không thể đếm được bao nhiêu ánh sáng như vậy trên người mình nữa rồi. Trên thực tế, ta không biết được những người như họ thực sự là gì, có lẽ là do sức mạnh của ta có thể giữ được những cái tên của họ theo cách này, có lẽ chẳng liên quan gì đến ta, mà chỉ là sự lưu luyến của họ với thế gian này, muốn để lại một chút dấu vết trên thế giới này.” Nó chớp mắt: “Ta gọi chúng là Giới Linh(*).”
(*)Giới Linh: Giới là cỏ rác, linh là linh hồn, ý chí những linh hồn sống tựa như cỏ rác, vô danh vô tình. Không phải chê mà kiểu như sống rất âm thầm, mờ nhạt.
“Giới Linh. Ngươi hình như đã tạo ra một loài yêu quái mà ta chưa từng nghe đến.” Tầm mắt Đào Yêu dừng ở tứ chi của nó, nhíu mày: “Chân của ngươi......
Bàn chân của nó đã bắt đầu hóa đá.
"Hả, tình huống vừa rồi, hình như ta cũng không có sự lựa chọn nào khác." Nó thoải mái nói: “Tuy rằng ta vẫn rất tham luyến tự do tự tại, không nghĩ tới muốn quay về bản tướng nhanh như vậy, dù sao một khi đưa ra lựa chọn này, thì ta cũng không thể chạy tới này nơi kia được nữa, không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói, ngày này qua ngày khác vác tấm bia của ta, dừng lại ở một nơi trong thời gian dài.“
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chợt không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ti Cuồng Lan vẫn là người lý trí nhất, hỏi hắn: "Ngươi xác định có thể phong bế nó lại không?"
"Hiện tại không phải đã phong bế rồi sao?" Nó mỉm cười: “Ta cũng sẽ cố gắng, sau tất cả mọi chuyện trọng lượng thực sự tăng lên một cách đáng sợ, và còn không ngừng tăng lên. Nói không chừng là bởi vì có chúng nó, nên mới trấn được cái hố không thành thật này.”
Họ ngẩng đầu lên nhìn “tấm bia" vẫn rực rỡ trên lưng nó, bởi vì sự tồn tại của nó, những người đã sống trong những thời điểm khác nhau, khuôn mặt của họ, nụ cười, nước mắt, tình yêu và sự quan tâm với thế giới này, tất cả đều ở lại mãi mãi trên lưng của con yêu quái này. Cho dù tất cả mọi người trên thế gian đều quên tên của bọn họ, thì nó vẫn còn nhớ rõ.
Đào Yêu ngồi xổm trước mặt nó: "Không hối hận?"
"Cho ta thêm chút thời gian lựa chọn, ta có thể sẽ hối hận." Con rùa nghiêm túc nói: “Nhưng các ngươi sắp bị nuốt vào rồi, ta nào còn có thời gian.“
Đào Yêu không khỏi lắc đầu cười: "Ta nằm mơ cũng không ngờ, có ngày ta lại được yêu quái đến cầu xin ta cứu mạng. Lần này hay rồi, lại mất mặt nữa rồi.”
"Ta sẽ không nói với ai đâu. Mà cũng không có cơ hội để nói.” Nó liếc mắt nhìn bốn chân của mình đã biến thành bốn cột đá vô cùng rắn chắc: “Chẳng qua vẫn muốn nhắc nhở các ngươi, bây giờ ta cảm thấy dưới người mình có một thứ sức mạnh không cam lòng đang chạy tán loạn, ta có thể trấn trụ nó bao lâu, cũng khó nói.”
"Yên tâm, nếu ta đã biết, thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nó." Đào Yêu vươn tay, vỗ lên chân trước của nó một cái: “Nhưng quy củ vẫn là quy củ.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Bách Yêu Phổ 4, truyện full Bách Yêu Phổ 4 thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bách Yêu Phổ 4