“Cẩn thận đấy, và tiện đường về nhà thì mua giúp mẹ vài thứ nhé?”

 

“Vâng, con đi đây.”

 

Tôi đáp lại giọng mẹ vang lên từ bếp và rời khỏi nhà, cố gắng kìm nén cảm giác nặng nề trong lồng ngực—lại là một buổi sáng như vậy.

 

Khi mở cửa trước, tôi thấy một thiên thần đang đứng trước mặt.

 

Chính xác hơn, đó là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng mịn.

 

Mái tóc trắng như tuyết dài ngang vai, và đối với một nữ sinh trung học không tham gia câu lạc bộ thể thao nào, cô ấy khá cao—khoảng 164 cm.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt to và hơi ngước lên, cùng mũi với miệng nhỏ, tạo nên một vẻ ngoài giống mèo rất đặc trưng.

 

Cô ấy có đôi chân dài, và dù mảnh mai nhưng dáng người lại có những đường cong hoàn hảo ở đúng chỗ cần có—một vẻ nữ tính đầy duyên dáng.

 

Nói một cách đơn giản, cô ấy có vóc dáng tuyệt vời. Và không cần phải nói, cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp.

 

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo tựa như những viên ngọc được đánh bóng, phản chiếu hình ảnh tôi khi cô ấy khẽ nheo mắt và mỉm cười nhẹ nhàng.

 

“Chào buổi sáng, Aoi-kun.”

 

“…Chào.”

 

Cô gái vừa tình cờ đi ngang qua nhà tôi là Nanami Kaori. Nếu phải mô tả cô ấy bằng một từ, đó sẽ là “hoàn hảo.” Chỉ một từ đó thôi là đủ—không cần mô tả nào khác cả.

 

Nhan sắc của cô ấy vượt xa cả những thần tượng, người mẫu hay diễn viên nổi tiếng nhất trên TV.

 

Với tính cách vui vẻ, cách cư xử hoàn hảo, sự tinh tế và sức hút tự nhiên, cô ấy có một lực hấp dẫn khiến mọi người—bất kể giới tính—đều bị cuốn hút.

Tôi giả vờ không biết, nhưng sự thật là tôi đã cố tình sắp xếp thời gian rời nhà để tránh gặp cô ấy.

 

Từ nhà tôi đến trường mất chưa đầy 20 phút đi bộ.

 

Nhà Kaori ở khá gần, nhưng xa hơn một chút so với nhà tôi, và vì cô ấy đi bộ chậm hơn nên thời gian đi học của cô ấy mất hơn 20 phút.

 

Giờ học đầu bắt đầu lúc 8:30, và vì cô ấy là kiểu người thích có mặt ở lớp trước 8:00, nên tôi luôn rời nhà vào thời điểm mà mình sẽ đến trường vài phút trước khi vào giờ, để không phải chạm mặt cô ấy.

 

Tôi vẫn làm việc này cho đến sau buổi lễ nhập học, nhưng hôm nay tôi phải rời nhà sớm vì có lý do.

 

Và giờ chúng tôi đang ở đây.

 

Tôi cảm thấy tội lỗi với Kaori, người có lẽ vẫn xem chúng tôi là bạn thuở nhỏ—nhưng nói thật thì, với vết thương tâm lý còn sót lại từ việc bị bắt nạt ở tiểu học và cấp hai, đối với tôi cô nàng chẳng khác gì một thảm họa di động.

 

Đi học cùng cô ấy chẳng khác nào tự chuốc lấy rắc rối cả. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những lời đàm tiếu mà lũ bạn cùng lớp sẽ ném vào tôi.

Kaori đang vui vẻ kể về một chuyện gì đó vừa xảy ra ở trường, nhưng tôi hầu như không lắng nghe—chỉ đáp lại qua loa kiểu “Ồ, thật à?” hay “Hừm, vậy sao,” trong khi thầm tiếc nuối cho sự kết thúc của cuộc sống trung học yên bình.

Khi tiến gần hơn đến trường, ngày càng nhiều học sinh mặc đồng phục giống chúng tôi xuất hiện trên đường.

Và cứ mỗi người xuất hiện, nhịp tim tôi lại tăng lên.

Rồi đột nhiên, Kaori kêu lên một tiếng nhỏ “A!” và chạy vội về phía trước.

“Kana~! Chào buổi sáng!”

Kaori gọi to, và một cô gái đang đi phía trước quay lại. Ngay khi quay lại, Kaori ôm chầm lấy cô ấy, và cô gái kia đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

“Chào Kaori. Cậu vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.”

Người đang xoa đầu Kaori là Kiritsuki Kaname. Cô ấy cao hơn hẳn—có lẽ gần 170 cm—và cũng là một người bạn cùng lớp.

So với vóc dáng nữ tính, đầy đặn của Kaori, Kaname có thân hình thể thao, giống người mẫu hơn.

Phần thân trên của cô ấy thon gọn, nhưng cặp đùi lộ ra dưới váy lại săn chắc và tràn đầy sức sống.

Mái tóc đen dài vừa phải được thắt cao thành đuôi ngựa, với một chút sóng tự nhiên rất hợp với làn gió mùa xuân.

Cô ấy có khuôn mặt sắc nét với đôi mắt hẹp giống mắt cáo, và chiếc mũi thanh tú, tạo nên một vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh.

“Này, sau khi cậu rời đi hôm qua—”

“Được rồi, được rồi, tóc cậu rối bù rồi. Đứng yên một chút đi.”