◎ Vườn trường hoàn ◎
Giang Yến Từ đột nhiên dừng bước.
Diệp Tri Chi không dừng lại nên đã đụng thẳng vào lưng anh.
“A, sao tự nhiên anh dừng lại vậy?”
Cô vừa ngẩng đầu thì lập tức đối diện với ánh mắt của Giang Yến Từ... Giờ phút này, đôi mắt anh đen láy như màn đêm dày đặc bị vẩy mực, vô cùng sâu thẳm.
“Sao, sao thế?” Diệp Tri Chi lo lắng hỏi.
“Không có gì, đi thôi.” Giang Yến Từ xoay người, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Diệp Tri Chi:?
Nhìn bóng dáng của anh, cô chỉ cảm thấy càng quyến rũ hơn.
Quả nhiên không thể hiểu được người này.
***
Tối nay, Diệp Tri Chi lại khó ngủ rồi.
Cô lăn qua lộn lại trên giường, trước sau đều không ngủ được.
Cô dứt khoát sẽ học thuộc mấy từ tiếng Anh, nhưng trong chốc lát từ “Abandon” trong đầu cô lại biến thành “Giang Yến Từ” rồi.
Cuối cùng, tên Giang Yến Từ này cũng chiếm lấy suy nghĩ của cô.
Không không không, không được nghĩ nữa.
Diệp Tri Chi vùi đầu vào gối, ép bản thân phải gạt bỏ ý nghĩ của mình.
Tối đó không ngủ được nên hôm sau đến trường, tinh thần Diệp Tri Chi có chút uể oải.
Lúc tan học, Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Tiểu Chi, cậu sao vậy? Hôm qua đi ăn trộm hả? Sao hôm nay cậu buồn ngủ thế.”
Diệp Tri Chi theo bản năng phản bác: “Không có, chỉ là... Hôm qua tớ học từ vựng mê mẩn quá nên mất ngủ thôi.”
“À, vậy sao?” Thịnh Dĩ Nhan còn muốn nói gì đó nhưng mắt cô ấy đột nhiên thoáng thấy điều gì đó. Sau đó, cô ấy chạy nhanh đến, dùng khuỷu tay đụng vào Diệp Tri Chi.
“Ôi, cậu và Giang Yến Từ tiến triển nhanh vậy à?” Cô ấy hạ giọng, bí ẩn nói.
Diệp Tri Chi nhìn thấy người đứng chờ ở cầu thang, cô nhanh chóng sửa lại: “Nhan Nhan cậu nói gì vậy? Tớ và anh ta không có gì hết.”
“Được, được rồi, hai người không có gì, nhưng sao anh ta lại tới tìm cậu?” Thịnh Dĩ Nhan hỏi.
Diệp Tri Chi có chút không biết làm sao: “Tớ cũng không biết.”
Thịnh Dĩ Nhan đảo tròng mắt: “Thôi cứ vậy đi, cậu xử lý chuyện trước đã, tớ đi đây.”
“Ôi, Nhan Nhan...”
Diệp Tri Chi sốt ruột nhưng cô cũng chỉ có thể căng da đầu nhìn người trước mắt: “Giang Yến Từ, tôi đã trả anh quần áo rồi, không phải chúng ta thanh toán xong rồi sao? Sao anh lại tới nữa?”
“Tôi tới tìm em không phải vì chuyện quần áo đâu.” Ngày đó, hình như đôi mắt của Giang Yến Từ sâu thẳm hơn ngày thường, giọng điệu cũng nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Diệp Tri Chi nghi hoặc ngẩng đầu: “Không phải quần áo? Vậy anh muốn nói gì?”
Giang Yến Từ liếc cô một cái thật sâu, lời nói đến bên miệng nhưng lại đột nhiên đổi ý: “Chờ em thi đại học xong rồi nói.”
Diệp Tri Chi:?
Đây là cái gì với cái gì vậy?
Sự hoài nghi trong lòng cô ngày càng nhiều.
Lúc cô hoàn hồn thì Giang Yến Từ đã xoay người: “Còn ngây ra đó làm gì? Tôi đưa em về nhà.”
“Tôi không cần anh đưa.” Diệp Tri Chi từ chối.
Giang Yến Từ nói: “Không cần cũng không sao, dù sao chúng ta tiện đường. Đường em cần đi tôi cũng phải đi.”
“…”
Diệp Tri Chi bất đắc dĩ nên chỉ có thể ôm cặp sách đi bên cạnh anh. Cô tỏ ra bình tĩnh và không ngừng trộm ngắm sườn mặt của anh. Nhưng lúc cô dùng ánh mắt trộm nhìn Giang Yến Từ lần nữa thì lại bị mắt anh đúng lúc tóm được.
Diệp Tri Chi hoảng sợ, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đồng thời tìm đề tài che giấu sự chột dạ của mình: “Sao phải chờ sau khi thi đại học? Chuyện gì mà không thể nói bây giờ chứ? Không phải năm nay anh muốn đi du học ở nước Y sao?”
Nói xong, cô nhanh chóng bổ sung thêm: “Tôi, tôi nghe anh trai nói đó, anh không cần phải hiểu lầm!”
Khóe miệng Giang Yến Từ cong lên: “Ừ, tôi không hiểu lầm.”
“…”
Diệp Tri Chi hừ hai tiếng rồi nghi hoặc nói: “Chờ sau khi tôi thi đại học xong, không phải anh ở nước ngoài rồi à? Vậy sao anh nói với tôi được?”
Giang Yến Từ dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, nhưng tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”
Anh nghiêm túc nói khiến trái tim của Diệp Tri Chi đập nhanh nửa nhịp.
Cô cúi đầu, cố che giấu vẻ khác thường trên mặt mình.
Một năm sau, cũng không biết là anh ở đâu nên cứ nghe chút vậy.
Cô nghĩ thế.
Đột nhiên cô lại thấy, hình như Giang Yến Từ cũng không đáng ghét đến vậy.
***
Kiểu quan hệ kỳ lạ này vẫn kéo dài suốt một học kỳ.
Mãi đến thứ bảy nào đó, Diệp Tri Lễ về nhà.
“Tiểu Chi, đi thôi.”
“Anh, chúng ta đi đâu vậy?” Sau khi Diệp Tri Chi theo anh ấy lên xe, cô nhỏ giọng hỏi.
Diệp Tri Lễ nói: “Chú Giang qua đời rồi, chúng ta qua đó phúng viếng.”
“Chú Giang?”
Diệp Tri Chi mới biết thì ra đó là ba của Giang Yến Từ, chủ tịch tập đoàn Giang Diên vì làm việc quá sức nên mấy ngày trước đã lên cơn đau tim rồi qua đời.
Đi vào nơi phúng viếng, trong sân bao phủ một bầu không khí bi thương, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng khóc thút thít.
Diệp Tri Chi chậm chạp đi phía sau Diệp Tri Lễ.
Diệp Tri Lễ nhìn ra cô không thích ứng được nên thấp giọng nói: “Tiểu Chi, lát nữa lúc đi ngang qua bục viếng xong thì em đến phòng nghỉ đi.”
Diệp Tri Chi gật đầu, theo sau Diệp Tri Lễ đi ngang qua bục viếng, hướng đến phòng nghỉ.
Đến nơi không có người, đột nhiên cô lại nghe một giọng nói truyền tới từ phía trước.
“Yến Từ, ba con qua đời, mọi người cũng rất khổ sở…”
Diệp Tri Chi chạy nhanh trốn phía sau vật che chắn rồi nhìn chằm chằm vào nơi phát ra giọng nói kia.
Giang Yến Từ…
Còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này, cô từng gặp qua một lần, nghe anh trai giới thiệu thì hình như ông ta là bác cả của Giang Yến Từ?
Sao bọn họ lại ở đây?
“… Nhưng tập đoàn Giang Diên lớn như vậy, không thể không có người quản được. Cho nên Yến Từ, từ nay về sau cháu cứ để bác thay ba quản lý tập đoàn đi.”
Cô nghe bác cả của Giang Yến Từ nói với anh như vậy, tuy giọng điệu tiếc hận nhưng ông ta lại cười.
Ánh mắt của Giang Yến Từ rất lạnh, trước sau anh đều không nói gì.
Diệp Tri Chi nghe rất rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, không biết vì sao trong lòng cô lại đột nhiên thấy khó chịu.
Sao lại vậy…
Sau đó bác cả cũng nhanh chóng rời đi.
Giang Yến Từ đứng tại chỗ, một lúc lâu mà vẫn chưa cử động.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bạn Trai Phá Sản Của Tôi, truyện full Bạn Trai Phá Sản Của Tôi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bạn Trai Phá Sản Của Tôi