Edit: Nagi Maria
Trời trong nắng ấm, thời tiết tươi sáng, rất thích hợp để những cặp tình nhân đi du ngoạn cùng nhau.
Qua cơm trưa, Vi Cảnh Sính thư thái nằm trên bãi cỏ ngoài hoa viên, xuyên qua kẻ hở giữa sách và thân thể Huyền, Vi Cảnh Sính chăm chú ngắm nhìn gương mặt Kì đang đọc sách.
“Kì, ngũ quan của ngươi tuy giống như kiếp trước, nhưng tính tình dường như đã hoàn toàn thay đổi” Vi Cảnh Sính cau mày cảm thán.
“Nếu ta sống y như tiền kiếp, vậy thì đầu thai có ý nghĩa gì nữa, không phải sao?” Kì buông quyển sách trên tay, hơi hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn người yêu “Nếu chính ngươi không thay đổi, ta lập tức sẽ cắt đứt với ngươi không chút do dự”
“Vì sao? Trước kia ta kém cỏi như vậy sao?” Ai, uể oải a, làm người ta cảm thấy bản thân rất không tự tin a…
“Vấn đề không phải là ngươi có kém cỏi hay không, mà là có chỗ không thích hợp” Kì vuốt ve mái tóc đen nhánh của người yêu “Với ta mà nói, người cao cao tại thượng như ngươi thực không thích hợp để ở cùng một thường dân như ta”
“May mà giờ đây ta là người thường, nếu không ta chẳng thể cùng ngươi yêu nhau?” Vi Cảnh Sính thở phào một cái “Nhưng so với Hi Chiếu trước kia, ta càng yêu Kì của hiện tại hơn”
“Ta cũng vậy” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lưới qua sợi tóc dài mượt dưới ánh nắng sáng lên sắc tím, Kì thản nhiên cười.
“Ta thấy cả đời có thể ở bên cạnh ngươi là hạnh phúc lớn nhất mà ông trời ban cho ta, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này” Vi Cảnh Sính vẻ mặt hạnh phúc, nhắm mắt lại nằm trên đùi vợ mà lẩm bẩm.
Kì thản nhiên nở nụ cười, trong đôi mắt thấm thuý hiện lên vẻ thâm tình cùng thương tiếc. Bị đôi mắt này năm lần bảy lượt mê hoặc, Vi Cảnh Sính đang định lợi dụng lúc Kì không chú ý thì lén hôn một cái, đúng lúc này thì tiếng điện thoại di động vang lên.
“A lô?” Vi Cảnh Sính hơi hơi cau mày, bất mãn cầm lấy điện thoại, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận ngay lập tức truyền đến tai đối phương.
“Xem ra ta gọi điện không đúng lúc rồi!” Bên đầu kia của điện thoại truyền đến một giọng nói châm biếm “Hình như ta đang quấy rầy tuần trăng mật của người nào đó rồi a!”
“Biết là tốt!” Khoé miệng Vi Cảnh Sính không tự giác mà cong lên.
“Ngươi đúng là, có vợ liền quên bằng hữu” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lầu bầu, mang theo cảm giác như đối phương đang nhịn cười. “Ta nhớ rõ lần trước gọi ngươi là năm ngày trước, mà giờ ngươi đã vui vẻ đến mức này, xem ra tình yêu thật là vĩ đại”
“Đương nhiên, Kì chính là người mà ta yêu nhất mà” Vi Cảnh Sính ôn nhu nhìn người yêu, Kì nhìn nụ cười của hắn liền đoán ra người gọi là ai.
“Kì?” Từ điện thoại truyền đến tiếng nói kinh ngạc, sau đó là tiếng chén trà bị vỡ do bị thất kinh “… Không phải Huyền à?”
“Huyền là tình nhân trong mộng, mà người hiện tại ta yêu là người khác” Vi Cảnh Sính cố ý nói dối cười cười.
“Ngươi…” Người ở đầu bên kia điện thoại dường như tức đến không nói ra lời nào “Ngươi ngươi ngươi… không phải đến Seattle là để tìm Huyền sao? Sao lại thành ra đổi người yêu rồi?”
“Vì ta không còn biện pháp nào khác, ta thực sự quá yêu Kì, cho nên ta nhất định phải cùng hắn ở chung một chỗ”
Nghe thấy Vi Cảnh Sính vô tư nói dối với người trong điện thoại, Kì ngồi bên cạnh không khỏi bật cười.
“Ngươi đúng là không có tân mà!” Người trong điện thoại cơ hồ như muốn rống lên “Uổng phí công sức ta cổ vũ cho ngươi không được buông tay Huyền, kết qua là gì, sự hy sinh cùng cổ vũ của ta cùng Tâm Nhị coi như đổ sông đổ biển rồi”
“A? Tâm Nhị?” Vi Cảnh Sính thấy người trong điện thoại gọi thẳng tên, cứ như hai người này đang yêu nhau vậy, hắn không có ý tốt mà tra xét đối phương “A, Vũ Thác này, ngươi từ khi nào gọi Lê tiểu thư như thế?”
“A……” Đối phương dường như bị nghẹn lời, Vi Cảnh Sính tưởng tượng bộ dạng mặt đỏ tai hồng của đối phương “Cái kia… Các ngươi… a… Cái kia… Ha ha ha ha ha…” Vi Cảnh Sính rốt cuộc nhịn không được mà cười ha hả “Vũ Thác, ngươi cũng không cần phải cực khổ giấu diếm ta làm gì! Tâm nhị là cô gái tốt, chúc mừng ngươi lọt vào mắt xanh của nàng”
“Không phải như vậy, bọn ta chưa đến mức đó…” Thanh âm Thi Vũ Thác ngại ngùng hơn một chút “Bọn ta vì ngươi nên mới thường xuyên liên lạc cho nhau, sau đó… phát triển đến bây giờ…”
“Tốt lắm a” Vi Cảnh Sính cười nói “Tiến thêm bước nữa đê, ngươi ở cùng nàng, nhất định sẽ là một cặp vô cùng hạnh phúc”
“…nói lại chuyện cũ đi, ngươi buông tay Huyền, thật sẽ không hối hận sao?” Thi Vũ Thác qua hai phút lạc đề, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện cũ, ngữ khí trở nên nghiêm nghị lại.
“Tuyệt đối không” Vi Cảnh Sính một bên trả lời câu hỏi của Vũ Thác, một bên hôn lên đôi môi đang mỉm cười trên gương mặt dương dương tự đắc nhìn nghiêng cùng mái tóc đen ấm nóng dưới ánh mặt trời của Kì.
“Ngươi đang làm gì đó” Tựa hồ nghe thấy thanh âm nhỏ vang lên khi hai người đang thân mật, Thi Vũ Thác sợ hãi than “A! Đừng nói người yêu của ngươi đang ngồi cạnh ngươi nha!?”
“Đúng rồi! Ngươi muốn nói chuyện với hắn sao?” Vi Cảnh Sính gian xảo trêu người bạn tốt.
“A lô…” Không để Thi Vũ Thác kịp trả lời, Vi Cảnh Sính đã lập tức đem điện thoại đưa vào tay người yêu “A… Thực xin lỗi… không, không phải…, cái kia… À xin chào… Ta… hiện tại ta…” Giọng nói Thi Vũ Thác không tự giác mà xấu hổ đáp lời.
“Ngươi làm sai gì sao?” Kì nhịn cười.
“Ta… thật xin lỗi, trước mặt Vi Cảnh Sính mà nói chuyện tình yêu của hai người” Thi Vũ Thác đáng thương không nghe ra chủ nhân giọng nói này là của ai.
“Không biết không có tội” Kì mang theo ý cười trả lời.
Đọc đầy đủ truyện chữ Bán Yên Vân, truyện full Bán Yên Vân thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bán Yên Vân