Quế Hoa Sinh ở trong nhà Ba Lặc, ngày thứ hai tham gia sơ thí. Có một trăm hai mươi bốn người ứng thí, vòng đầu tiên gồm ba đề mục, một là cưỡi ngựa bắn tên, hai là cử tạ ngàn cân, ba là đánh nhau với sư tử.
Thi bắn tên, Quế Hoa Sinh bắn trúng hồng tâm mười lần liên tiếp. Nâng tạ đá, Quế Hoa Sinh chỉ dùng một tay nhấc tạ, đi ba vòng quanh võ trường. Cuối cùng là đánh nhau với mãnh sư, Quế Hoa Sinh chỉ mất thời gian tàn một nén nhang đã có thể thu phục thú dữ, cưỡi lên lưng nó như cưỡi ngựa. Y dễ dàng thông qua cả ba vòng. Một trăm hai mươi bốn người bị loại hơn một nửa, chỉ còn bốn mươi bảy người có thể tham gia thi tiếp.
Sau vòng sơ thí, vương tử Nepal tự thân đến nhà Ba Lặc chúc mừng Quế Hoa Sinh, đồng thời mang đến rất nhiều lễ vật. Quế Hoa Sinh hiểu hắn cố ý lôi kéo mình, biết rõ chuyện bị hãm trong u cốc là do hắn kích động A Già La, nhưng ngặt vì quốc vương vẫn còn tin tưởng hắn, bản thân y lại là khách nhân ngoại quốc, chỉ đành nhịn xuống, không nói ra, vẫn tiếp đãi vương tử như thường. Khi vương tử đi rồi, Quế Hoa Sinh và Ba Lặc đem hết những lễ vật kia phân phát cho người nghèo, còn rượu thịt thì ngại có độc nên đổ hết xuống cống.
Ngày thứ ba thi tiếp lần thứ hai. Lần này chỉ có một đề mục, công chúa cho bốn cung nữ lần lượt so kiếm với mọi người, người nào thắng được cung nữ sẽ được tham gia vòng thi cuối cùng. Đề mục tưởng là dễ, thật ra lại là khó, kiếm thuật của cung nữ do công chúa truyền thụ, hơn nữa, cả bốn người đều dùng Băng Phách thần đạn. Trong bốn mươi bảy người, có hai mươi bảy người thua, mười ba người bị Băng Phách thần đạn đánh rơi khỏi lôi đài. Cung nữ đấu kiếm với Quế Hoa Sinh chính là người đón y vào cung từ phủ Tổng đốc Ngự lâm quân, Uyển Lan Tinh. Y dùng công phu Kim Cương chỉ đánh rơi bốn viên Băng Phách thần đạn, đánh bại Uyển Lan Tinh ở chiêu thứ mười hai. Trước khi bước xuống đài, Uyển Lan Tinh mỉm cười với y, nhỏ giọng nói:
- Công chúa bảo huynh phải đọc kỹ những sách nàng đưa.
Ngoài Quế Hoa Sinh, còn sáu người khác vượt qua vòng thứ hai. Người thứ nhất là võ sĩ Ba Tư Đặng Nam Già, người thứ hai là vương tử tiểu quốc Hy Lạp, Khắc Lôi Tư, thứ ba là võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ, thứ tư là võ sĩ Ấn Độ, Ma Nông, thứ năm là trường chủ mục trường A Phú Hãn, Lãng Nạp, thứ sáu là công tước tiểu quốc Tát Mã Nhĩ thuộc Trung Á, Cáp Ba Đức, thêm Quế Hoa Sinh là bảy người. Quốc vương để bọn họ nghỉ ngơi trong tân quán xây dưới chân núi Thụy Dương Bố. Tân quán nhìn xuống sông Hà Đức, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đêm đầu tiên trong tân quán, quốc vương ban mỹ tửu, mở tiệc trong đại sảnh đãi bọn họ. Bảy người ở bảy nước khác nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt các đối thủ của mình. Khi Quế Hoa Sinh bước vào, sáu người kia đều đã tới trước. Y bắt chuyện với từng người, thấy trong ánh mắt ai nấy đều có địch ý. Vương tử Hy Lạp Khắc Lôi Tư khá thoải mái, nhưng cao ngạo, khó hòa hợp với những người còn lại.
Quế Hoa Sinh âm thầm để ý đến Đặng Nam Già, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Quế Hoa Sinh cười khổ, tự nhủ, "Tại sao hắn đặc biệt thù ghét ta? Lẽ nào hắn biết công chúa để ý đến ta sao?"
Ngoài vương tử Hy Lạp ra, ai nấy đều ôm bụng cảnh giác xung quanh, chỉ một mình Đặng Nam Già thể hiện điều đó với Quế Hoa Sinh ra mặt. Quế Hoa Sinh thoải mái đến bắt chuyện với Đặng Nam Già, định nắm tay hắn thì chợt cảm thấy một luồng ám kình rất lớn áp đến, Đặng Nam Già có ý muốn chấn thương kinh mạch Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh giả như không biết, âm thầm dùng nội công thượng thừa triệt tiêu mãnh kình của đối phương. Đặng Nam Già dùng sức nắm chặt, chỉ thấy bàn tay Quế Hoa Sinh mềm mại, trên mặt đối phương không lộ ra chút cảm giác đau đớn nào. Hắn không dò được nội công Quế Hoa Sinh thâm sâu ra sao, vô cùng kinh ngạc. Vương tử Hy Lạp Khắc Lôi Tư ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười. Đặng Nam Già chỉ đành buông tay, cùng chúc rượu Quế Hoa Sinh.
Những người này đều có ý cầu hôn công chúa, nên đã học tiếng Nepal từ trước, lúc này họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng địch ý vẫn gườm gườm trong mắt, tình cảnh thật gượng gạo. Đặng Nam Già mỉm cười nói với Quế Hoa Sinh:
- Xem ra ngoài ngươi thì không ai có thể đoạt được chức phò mã này, chúng ta đến đây chỉ tham gia khảo thí cho vui thôi.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Đừng nói vậy. Võ công công chúa tuyệt thế vô song, chỉ sợ ngày mai ta vừa lên đài sẽ bị nàng đánh rơi ngay lập tức.
Võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ tiếp lời:
- Quế tiên sinh thì không sao, tiểu đệ tuyệt không phải là đối thủ của công chúa. Hôm qua tôi phải rất cố gắng mới thắng được cung nữ kia.
Khắc Lôi Tư cười nói:
- Ta may mắn được tham gia khảo thí này, chỉ cần thấy được dung mạo công chúa thì xem như đã tròn tâm nguyện. Triết gia Bách Lạp Đồ của Hy Lạp chúng ta có nói một câu, "đồ vật quý nhất là khi chúng ta không thể có được nó, có được nó rồi, giá trị của nó càng giảm đi". Vẻ đẹp của công chúa nức tiếng thế gian, chỉ mong nhìn thấy nàng một lần, ta sẽ giữ mãi ký ức đẹp đẽ đó. Còn chuyện được kết hôn với nàng, ta không dám nghĩ đến, giữ ý nghĩ đó trong đầu vốn là một sự khinh thường với công chúa rồi.
Đặng Nam Già hừ một tiếng:
- Được lắm, thật là triết gia tuyệt thế!
Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Nhìn nàng ấy một lần thì ngươi không thể không thán phục. Chỉ cần hai tâm hồn hòa hợp làm một, ngươi sẽ cảm thấy nàng ấy ngày càng đẹp, hôm nay đẹp, mai sau vẫn đẹp. Hoa Ngọc muội muội dù có trở thành lão bà tóc bạc thì vẫn là mỹ nhân tuyệt thế trong lòng ta. Những lời nói nàng của gã chỉ đúng với người xa lạ một khi công chúa già đi, hương sắc phai tàn. Triết lý Hy Lạp thật là ý vị sâu xa."
Trong phút chốc, y nảy sinh hảo cảm với Khắc Lôi Tư.
Sứ giả quốc vương lên tiếng:
- Đa tạ chư vị đã ca ngợi công chúa nước ta. Ta xin thay mặt quốc vương kính mọi người một chén.
Chén thứ nhất, sứ giả mời Quế Hoa Sinh, Quế Hoa Sinh không để ý, uống cạn chén. Chén thứ hai, sứ giả mời Đặng Nam Già, trên mặt Đặng Nam Già hiện lên một nụ cười âm trầm. Quế Hoa Sinh hơi động trong lòng.
Tiệc rượu vừa xong, cung nữ thân cận của công chúa là Uyển Lan Tinh bỗng bước ra, cúi chào mọi người, bảo là phụng lệnh công chúa đi chúc rượu mọi người. Ai nấy vui vẻ nâng ly. Đến khi chúc rượu Quế Hoa Sinh thì Uyển Lan Tinh kín đáo đưa cho y một viên giấy nhỏ.
Quế Hoa Sinh uống cạn chén rượu xong liền nói tửu lực bản thân không cao, lúc này có hơi nhức đầu, xin về trước nghỉ ngơi, về đến phòng liền giở mảnh giấy ra xem, bên trong có một cánh tuyết liên, cùng một hàng chữ:
"Rượu phụ vương đưa tới từng qua tay đường huynh của muội, sợ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho huynh nên đưa đến một cánh tuyết liên, xin huynh cẩn trọng."
Quế Hoa Sinh giật mình, quả nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ, vội vàng nhai nuốt tuyết liên, dùng công phu Du Già vận chân khí, qua nửa canh giờ mới cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái trở lại. Nguyên lai sứ giả kia vốn thông đồng với vương tử. Trong rượu không có độc, vương tử không dám hạ độc vì sợ chuyện lộ ra, người cầu hôn khắp nơi đang tập trung ở đây, Nepal sẽ mất hết thể diện. Trong bình rượu có cơ quan, chén rượu rót cho Quế Hoa Sinh gọi là Bách Nhật Túy, dù nội công cao đến đâu, khi uống phải, cho dù không bị say ngủ trăm ngày nhưng tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, phải qua mấy ngày mới có thể phục hồi như cũ.
Quế Hoa Sinh thầm than, "Nguy hiểm thật".
Y bước ra khỏi phòng, chỉ nghe trong sảnh còn đang huyên náo. Khắc Lôi Tư đang khảy thất huyền cầm.
Tiếng đàn du dương, khi bắt đầu thì nhu hòa êm ái như lời tình nhân thỏ thẻ, thoáng chốc cao vút dồn dập như thề hẹn trước khi xuất chinh. Khắc Lôi Tư ôm thất huyền cầm xoay tròn, bỗng nhiên cất tiếng hát vang, tiếng hát thê lương khiến ai nấy rung động. Lạp Hãn Đồ hỏi:
- Ngươi đang hát bài gì vậy?
Khắc Lôi Tư thấy có người thưởng thức, càng dẻo tay khảy đàn, miệng đáp:
- Bài này của một thi nhân vô danh ở Hy Lạp viết ra, ca ngợi vẻ đẹp diễm lệ của nàng Helen thời cổ đại, chư bang Hy Lạp từng trải qua mười năm chiến tranh vì nàng ta.
Lạp Hãn Đồ hứng thú, nói tiếp:
- Ngươi hát rất hay, nhưng ta không hiểu. Ngươi hát lại bằng tiếng Nepal một lần đi, để đại gia ta nghe một chút.
Khắc Lôi Tư là một thi nhân, không cần suy nghĩ nhiều đã hát lại bài hát này bằng tiếng Nepal. Bài hát cực kỳ nên thơ, Quế Hoa Sinh nghe mà ngơ ngẩn cả người, thầm dịch nó sang Hán ngữ:
Nhĩ thị mễ lan đích hương hoa, Cao Ly đích ngọc quế;
Nhĩ thị Nam Phi đích mã não, Ấn Độ đích bồ đề.
Đại địa thượng sở hữu đích đông tây đô bất túc dữ nhĩ bỉ nghĩ,
Thiên thượng đích nữ thần dã vi nhĩ thất khứ liễu quang huy!
Nhĩ giáp thượng đích tiếu dung tượng sơ khai đích mân côi,
Hùng sư thập vạn nguyện vi nhĩ thị tử như quy!
(Dịch nghĩa:
Nàng là hoa học lan ngát hương, là ngọc quế Cao Ly,
Nàng là mã não Nam phi, là bồ đề Ấn Độ,
Trên mặt đất này không gì có thể sánh với nàng,
Trên trời, nữ thần cũng mất đi hào quang vì nàng,
Nụ cười của nàng xinh đẹp như hoa hồng chớm nở,
Mười vạn hùng binh nguyện vì nàng thấy chết không sờn.)
Khúc ca chưa dứt, chợt nghe tinh tang một tiếng, Đặng Nam Già dùng sức ném một ly rượu ra, ly thủy tinh vỡ thành từng mảnh, cắt đứt tất cả dây đàn của Khắc Lôi Tư. Quế Hoa Sinh từ trên lầu nhìn xuống, không khỏi kinh hãi, tuyệt kỹ của Đặng Nam Già thật là kinh người, dùng sức rất đều, ly thủy tinh vỡ thành bảy mảnh, mỗi một mảnh lại cắt đứt đúng một sợi dây đàn, ngang với với thủ pháp ám khí Mãn Thiên Hoa Vũ của võ thuật Trung Quốc.
Thất huyền cầm im bặt, Khắc Lôi Tư ngẩn người. Đặng Nam Già lớn tiếng mắng:
- Hát như quỷ kêu! Ngươi muốn chết, lão tử sẽ bồi tiếp ngươi.
Khắc Lôi Tư cả giận:
- Ngươi không thích nghe thì bịt tai lại đi, sao lại làm hỏng thất huyền cầm của ta?
Đặng Nam Già quát lên:
- Ngươi nói thêm một câu, lão tử sẽ đánh ngươi nát bét như cây thất huyền cầm kia.
Khắc Lôi Tư ôm thất huyền cầm, cũng quát lên:
- Ngươi dám?
Đặng Nam Già sừng sộ:
- Tại sao ta không dám?
Nói rồi giơ tay lên, hai trái táo đỏ bay ra, đánh rơi thất huyền cầm của Khắc Lôi Tư. Võ sĩ Ấn Độ Ma Nông bất bình cho Khắc Lôi Tư, với lấy thanh xiên cá trên bàn phi vào Đặng Nam Già. Lãng Nạp cũng đồng tình với Khắc Lôi Tư, mắng Đặng Nam Già:
- Lẽ nào lại có lý đó! Trên đời lại có người như ngươi, ngang ngược không biết phải trái sao?
Đặng Nam Già cười ha hả:
- Để ta đàn cho các ngươi nghe một chút.
Mười ngón tay phẩy nhanh như chớp, gẩy thanh xiên cá Ma Nông phóng đến bật trở về như tên bắn. Lãng Nạp không kịp đề phòng, bị cắt mất nửa cái tai. Đặng Nam Già hét lớn:
- Hay lắm! Đêm nay chúng ta quyết đấu một trận, Cáp Ba Đức, ngươi dám không?
Công tước tiểu quốc Tát Mã Nhĩ, Cáp Ba Đức ứng tiếng:
- Đặng Nam Già, ta đến giúp ngươi!
Trong đại sảnh, người đến cầu hôn loạn thành một đống, chỉ có võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ không dám tham gia, chạy ra ngoài hô hoán.
Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Chà, sao bọn họ lại uống đến say như vậy?"
Y chạy xuống thang nhìn cho rõ, chỉ thấy Đặng Nam Già mắt lộ hung quang, quyền thế cương mãnh cực điểm. Lãng Nạp trúng một quyền, chao người sắp ngã, Ma Nông trở tay bổ ngược, không trúng Đặng Nam Già, nhưng trúng mặt Cáp Ba Đức khiến hắn nổ đom đóm mắt. Đặng Nam Già thừa cơ đánh một quyền về phía Ma Nông. Ma Nông có công phu Du Già, quyền của Đặng Nam Già sượt qua vai gã, đánh nát một bình hoa lớn.
Công tước Cáp Ba Đức giúp sức cho Đặng Nam Già, quyền phong uy vũ, hung hãn dị thường. Hắn thấy Đặng Nam Già đang quần nhau với Ma Nông, liền tấn công Khắc Lôi Tư. Khắc Lôi Tư tuy ôn nhu văn nhã nhưng quyền thuật siêu việt lạ thường. Cáp Ba Đức vận quyền như gió, liên tiếp đánh bảy tám quyền đều trượt. Quyền cuối cùng Cáp Ba Đức đánh ra, bị Khắc Lôi Tư dùng Phân Thủ Câu Quyền bắt lấy cổ tay. Khắc Lôi Tư bẻ tay hắn ra sau lưng, quát lên:
- Còn muốn đánh nữa không?
Quế Hoa Sinh thầm tán thưởng, nghĩ thầm, "Phân Thủ Câu Quyền của Khắc Lôi Tư có thể sánh ngang với Đại Cầm Nã thủ của Ưng Trảo môn!"
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Cáp Ba Đức đang bị Khắc Lôi Tư chế phục, nhưng Cáp Ba Đức tinh thông kỹ năng đấu vật, mũi chân hất lên, lập tức Khắc Lôi Tư mất đà, loạng choạng té ngã. Cáp Ba Đức lách ra được, phản thủ nắm lấy tay trái Khắc Lôi Tư, hai người lăn mấy vòng, nghe soạt một tiếng, Cáp Ba Đức trúng một tát vào mặt, Khắc Lôi Tư cũng bị đối thủ đánh lại mấy quyền. Hai người bật dậy, Cáp Ba Đức há miệng phun ra một ngụm máu, hóa ra hắn đã bị Khắc Lôi Tư đánh gãy hai cái răng cửa. Cáp Ba Đức tức giận lớn tiếng chửi bới, hai người lại xông vào nhau.
Bên kia Đặng Nam Già đang ác đấu với Ma Nông. Công phu Du Già của Ma Nông đã luyện được tám thành, nhưng quyền thế của Đặng Nam Già như bài sơn đảo hải, trong chốc lát, Ma Nông đã trúng bảy tám quyền. Tuy gã dùng nội công Ấn Độ tản bớt kình lực nhưng cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, mồ hôi đầm đìa, trên đầu bốc khói. Quế Hoa Sinh là đại hành gia võ thuật, gần đây lại hiểu thêm về nội công Ấn Độ, thấy tình hình này, biết Ma Nông đã tiêu hao chân lực quá mức, nếu tiếp tục đánh nhau thì gã chắc chắn không phải là đối thủ của Đặng Nam Già. Quả nhiên, quyền tiếp theo của Đặng Nam Già đã khiến gã loạng choạng thối lui, Đặng Nam Già nổi hung tính, Ma Nông đã bại trận nhưng hắn không buông, vẫn tiếp tục sấn đến ra quyền.
Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Ta mà không ra ngoài chỉ sợ có người chết mất!"
Mắt thấy nắm đấm Đặng Nam Già đang đánh xuống thiên linh cái Ma Nông, Quế Hoa Sinh lăng không nhảy vọt xuống, người chưa chạm đất, tay đã móc một cái, kéo nắm đấm Đặng Nam Già lại, tay kia dùng xảo kình đẩy Ma Nông ra xa.
Đặng Nam Già giận dữ quát:
- Hay lắm, các ngươi ỷ đông ức hiếp ta sao?
Vừa nói, tay trái vừa công đến, tay phải tiếp theo sau. Quế Hoa Sinh vốn chỉ muốn kéo hắn ra để nói chuyện, không ngờ cả Cáp Ba Đức và Lãng Nạp đồng loạt xông đến. Quế Hoa Sinh sớm đã biết Cáp Ba Đức là đồng bọn của Đặng Nam Già, khi nhảy xuống đã đề phòng kẻ này tập kích, nhưng Lãng Nạp ban nãy đang trợ giúp Khắc Lôi Tư, hơn nữa đã từng trúng một quyền của Đặng Nam Già, bây giờ lại trở mặt đánh lén. Quế Hoa Sinh không kịp đề phòng, bối tâm trúng một quyền của hắn.
Khắc Lôi Tư cả giận:
- Sao ngươi lại đê tiện như vậy?
Nói rồi xoay người ra tay nhanh như gió, đánh trả lại Lãng Nạp một quyền, gã định tiếp tục cuộc đấu với Cáp Ba Đức thì Quế Hoa Sinh kêu lớn:
- Xin tất cả dừng tay, chúng ta làm khách ở đây, nếu đánh nhau loạn xạ như vầy há chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao?
Đặng Nam Già cười lạnh:
- Ngươi không hiểu quy củ của võ sĩ à? Bọn ta đến đây, quyết chiến vì mỹ nhân là truyền thống vinh quang của bọn ta, ai dám chê cười? Hừ, chẳng qua là ngươi gan nhỏ sợ chết, còn dám lên tiếng can ngăn à? Bọn người Trung Quốc các ngươi đúng là quỷ nhát gan.
Lời còn chưa dứt, thừa lúc Quế Hoa Sinh không kịp để ý liền đánh một quyền vào ngực y.
Quế Hoa Sinh có ý muốn xem khí lực của hắn bao lớn, vung tay đỡ đòn, chỉ nghe bình một tiếng, Đặng Nam Già thối lui ba bước, Quế Hoa Sinh cũng hơi mất thăng bằng một chút, thoáng ngạc nhiên thầm nghĩ, "Hắn ác đấu nửa ngày vẫn còn khỏe như vậy, thật không thể xem thường."
Đặng Nam Già càng giật mình hơn. Nguyên lai lần quyết đấu này là do hắn và vương tử Nepal an bài, dụ Quế Hoa Sinh mắc câu, trong đó còn hai kẻ đồng mưu là Tát Mã Nhĩ Hãn Cáp Ba Đức và A Phú Hãn Lãng Nạp. Bọn chúng vốn định khiêu khích Quế Hoa Sinh trước nhất, nhưng Quế Hoa Sinh đã cáo lui về phòng nghỉ ngơi nên chuyển hướng sang khiêu khích Khắc Lôi Tư, định dẫn dụ Quế Hoa Sinh chạy ra xem. Ban đầu Lãng Nạp giúp Khắc Lôi Tư là để cho Quế Hoa Sinh không phòng bị kẻ này. Ma Nông không biết âm mưu này, chỉ do đồng cảm nên giúp Khắc Lôi Tư. Bọn Đặng Nam Già liền tương kế tựu kế, một đá ném hai chim, đánh cho Ma Nông và Khắc Lôi Tư cùng thọ trọng thương.
Đặng Nam Già tự phụ là võ sĩ số một Ba Tư, biết Quế Hoa Sinh đã uống rượu Bách Nhật Túy của vương tử, lại thêm Lãng Nạp đánh lén thành công nên cho rằng Quế Hoa Sinh không đỡ nổi một đòn. Nhưng tay vừa chạm đã thấy lực đạo của bản thân biến mất tăm, không thể không sợ hãi thầm trong lòng. Lúc này, chỉ thấy Quế Hoa Sinh mỉm cười bước lên, nói chậm rãi từng chữ:
- Đặng Nam Già, ta nhận sự khiêu chiến của ngươi, chúng ta một chọi một phân định thắng thua.
Đầu Đặng Nam Già nguội bớt, mắt đảo tròn, nói:
- Được, chúng ta lấy thời gian đốt hết một cây nến đỏ làm hạn định, nếu nến cháy hết mà ta không đánh ngã được ngươi, ta đồng ý kết giao bằng hữu với ngươi.
Quế Hoa Sinh nhớ đến lời Đề Ma Đạt Đa nói đêm trước kia, cười thầm trong lòng, "Kẻ này làm sao có thể so với Đề Ma Đạt Đa, không ngờ lại dùng đúng cách hạn định của lão."
Đọc đầy đủ truyện chữ Băng Phách Hàn Quang Kiếm, truyện full Băng Phách Hàn Quang Kiếm thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Băng Phách Hàn Quang Kiếm