Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Lúc Lục Nham xuất hiện trước mặt Đỗ Thương, sắc mặt thật sự rất khó coi, ánh mắt trước sau đều tràn ngập chán ghét, tựa như nhìn thấy rác rưởi bẩn thỉu vậy. Trước đây có mặt Vinh Tấn, gã còn biết che giấu, một khi không có Vinh Tấn, gã sẽ nhìn Đỗ Thương tựa như đang nhìn đống rác, mang theo cảm giác cao cao tại thượng ưu việt.
Hiện tại gã nhìn qua có chút chật vật.
Lục Nham: "Chúng ta nói chuyện đi."
Đỗ Thương: "Không có gì để nói, không nói. Đừng cản đường."
Lục Nham: "Tống Niên tự sát, bởi vì cậu, Vinh Tấn muốn chia tay với cậu ấy."
"Cho nên anh ta thay lòng đổi dạ là lỗi của tôi sao?" Đỗ Thương nở nụ cười trào phúng: "Lục Nham, từ trước tới giờ anh đều là kẻ vô dụng. Tự cho là mình vĩ đại, tự cho là mình hi sinh vì người khác rất cảm động, bộ anh vui lắm à?"
"Mày ——!" Lục Nham đè nén cơn tức giận: "Nếu mày đã không thích Vinh Tấn, không muốn cậu ta quấn lấy mày, thì mày càng phải nói chuyện với tao."
Đỗ Thương: "Nếu anh ta muốn quấn lấy tôi, tôi sẽ giống như ngày hôm đó mà đánh gãy tay anh ta. Tôi tin gặp lần nào đánh gãy lần đó, thì qua một thời gian anh ta sẽ không quấn lấy tôi nữa đâu. Hoặc là bây giờ anh không chịu nhường đường cho tôi, tôi sẽ đánh anh một trận."
Lục Nham lùi về sau vài bước, âm trầm trừng Đỗ Thương: "Lẽ nào mày không muốn biết một năm trước là ai muốn giết mày sao?"
Bước chân của Đỗ Thương dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Lục Nham: "Anh nói gì?"
...
Gần đây có một tiệm cà phê, Đỗ Thương thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lục Nham: "Một năm trước đã xảy ra chuyện gì?" Y không biết tại sao khi đó mình lại gặp phải dòng chảy thời không và tiến vào tân thế giới, bây giờ liền nhớ lại lúc trở về hình như bạn của y cũng đã từng nhắc qua, lực lượng cảnh sát tra ra được y bị tai nạn xe cộ, nếu không phải không tìm được thi thể của y, cũng chỉ sợ đã cho rằng y chết rồi.
"Chuyện tai nạn đó là có người gây ra? Anh, hay là Tống Niên?"
Lục Nham: "Là tao, đáng tiếc mày phúc lớn mạng lớn, không ngờ lại không chết." Ngữ khí của gã tràn ngập oán hận và không cam tâm.
Đỗ Thương ôm cánh tay, đột nhiên hơi nghi hoặc nói: "Sao anh lại hận tôi đến vậy? Nếu nói anh cảm thấy tôi trèo cao bám lấy Vinh Tấn, thì năm đó anh ta thay lòng đổi dạ, mà tôi cũng đã chia tay với anh ta, anh lại còn muốn giết tôi." Y nghiêng người tiến tới ép hỏi Lục Nham: "Rốt cuộc anh thích Tống Niên... Hay là Vinh Tấn? Hoặc là cùng thích cả hai người hả?"
Tâm thần của Lục Nham đều chấn động, oán độc căm tức y: "Tao căm hận mày, hận không thể khiến mày biến mất khỏi thế gian này. Mày khiến tao buồn nôn, một đứa hèn hạ như mày tại sao còn muốn chạy vào thế giới của tụi tao? Tụi tao và mày là một trời một vực, giun dế thì nên ở trong cái ổ hôi hám của mày đi, đừng có mà vọng tưởng leo lên được ổ của phượng hoàng!"
Đỗ Thương: "Ha! Thì ra là kỳ thị à."
Lục Nham đè nén, nắm chặt hai tay: "Mày thì biết cái gì? Mày có thể tưởng tượng ra được chuyện một viên kim cương hoàn mỹ nằm úp sấp trong một cái hố không? Mày chính là cái hố buồn nôn kia, tao không thể chịu được! Mày là cái hố buồn nôn quấn lấy Vinh Tấn, loại giẻ rách như mày, mặc người dẫm đạp thì dựa vào cái gì tranh với Tống Niên?"
Đỗ Thương: "Cho nên... Anh thật sự yêu cả hai luôn sao?"
Bắp thịt trên mặt Lục Nham đều run rẩy, trên trán cũng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ra, theo gò má trượt xuống cằm, rơi xuống. Tựa như một chai nước ngọt có ga bị xóc lên, bọt nước liền cuồn cuộn dâng trào nổ tung. Gã gắt gao trừng Đỗ Thương, nhưng lại không nói ra được lời phản bác nào, bị chọt trúng tim đen, chưa kịp chuẩn bị đã bị phơi bày ra ánh sáng, những mặt xấu xa, dục vọng ích kỷ dơ bẩn, trần truồng bày ra, bị đặt trước ánh mắt khinh rẻ của mọi người.
Đỗ Thương cười nhạo: "Anh lúc nào cũng cao cao tại thượng trước mặt tôi, thì ra cũng chẳng có chỗ nào cao quý cả." Y đứng lên, ngạo mạn nhìn Lục Nham, trong con ngươi tràn ngập đồng tình và cười nhạo: "Kẻ đáng thương."
Lục Nham bị kích thích, sắc mặt thâm trầm khiến người khác phải sợ sệt. Đỗ Thương mặc kệ lướt qua gã, xoay người rời đi. Lục Nham nhìn theo bóng lưng của y, sát ý gần như không hề che giấu chút nào hết.
Rosa: "Hình như gã muốn giết ba ba."
Auland: "Anh cũng thấy vậy."
Rosa: "Cha có nói, nếu có người muốn thương tổn chúng ta, nhất định phải đánh đòn phủ đầu trước."
Đọc đầy đủ truyện chữ Bạo Long, truyện full Bạo Long thuộc thể loại Khoa Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bạo Long