Chỉ chớp mắt, hai tháng đã trôi qua. “Vương, đây là tin tức bồ câu mới mang về.”
Thị vệ cầm ống trúc nhỏ đi tới giao lại cho hắn. Long Hạo Thiên mở ra, vừa nhìn thấy đã biết là của sư huynh gửi tới, hắn nói còn chưa tìm thấy Thông Thiên lão đạo, nhưng cũng đã truy ra tung tích của ông ta, nói cứ yên tâm, nhất định trong vòng bốn tháng sẽ dẫn ông ta hồi cung. Đọc hết tờ giấy, hắn lập tức trả lời lại chỉ với bốn chữ đơn giản: “Mọi chuyện nhờ huynh.”
Sau đó giao lại cho thị vệ, nói: “Đem cái này phúc đáp lại.”
“Dạ, Vương.”
Thị vệ lui đi xuống. Vẻ mặt Long Hạo Thiên nặng nề, tựa người vào ghế.
Hai tháng nay luôn ở chung với nàng, bây giờ hắn mới phát hiện ra nàng thật khác xa với sự tưởng tượng của hắn.
Nếu như nói Lăng nhi đối với hắn thật dịu dàng đáng yêu, thì Yên nhi cho hắn cảm giác rung động, nàng có thể cùng mình thảo luận chính sự, có thể thảo luận quân sự, cũng có thể thảo luận binh pháp, nàng không như những nữ nhân khác của mình, giống như một bằng hữu ngang tài ngang sức, mỗi ngày luôn khiến hắn vui vẻ, không biết từ lúc nào tâm hồn đã bị nàng chiếm trọn, mỗi khi rảnh rỗi liền không tự chủ được muốn đến nhìn nàng, muốn biết nàng hiện tại đang làm gì? Vân Yên lấy tay vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, hài tử đã được sáu tháng, nàng có thể cảm giác được nó động đậy.
Chỉ là nàng cũng biết tình trạng của mình ngày càng không tốt, thái y mỗi lần bắt mạch, vẻ mặt đều trầm trọng, nhưng vẫn phải an ủi động viên nàng, còn có Vương nữa, bây giờ nàng cũng càng ngày càng cảm nhận được nhu tình trong mắt hắn… Thầm cầu nguyện thần y mau mau tới, nàng không muốn cứ rời đi trong luyến tiếc như vậy. “Đang nghĩ gì vậy?”
Long Hạo Thiên đi vào, liền thấy nàng đang ngẩn ngơ. “Vương, chàng đã tới rồi.”
Vân Yên lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười đứng dậy đón hắn. Long Hạo Thiên rõ ràng vừa thấy u buồn trong mắt nàng, không muốn khuấy động tới đề tài đó, nhẹ nhàng ôm nàng, cười tà mị: “Có phải nhớ Bổn vương hay không? Nhớ thì cứ thừa nhận, bổn Vương sẽ không cười nàng đâu.”
“Vương, ánh mắt của chàng từ khi nào thì lợi hại như vậy, thần thiếp đang nghĩ gì chàng cũng biết cả.”
Vân Yên cố ý tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn. “Tâm tư của nàng còn muốn lừa gạt Bổn vương hay sao?”
Long Hạo Thiên bật cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn nên làm thế nào mới khiến nàng vui vẻ, mới khiến nàng khỏi phải lo lắng như vừa rồi. “Vương, chàng cũng đừng quên lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển nha.”
Vân Yên vụt hôn lên mặt hắn một cái, “Vương, đoán thử xem thần thiếp hiện giờ đang nghĩ gì?”
“Bổn vương còn phải đoán sao?”
Tay Long Hạo Thiên khẽ luồn vào áo nàng vuốt ve. “Vương…”
Sắc mặt Vân yên đỏ lên, nhưng nàng hiểu rõ, đã bao nhiêu lần nàng nhìn được vẻ áp chế ham muốn trong mắt hắn. “Được rồi.
Chúng ta đi ra ngoài một chút.”
Long Hạo Thiên thu tay về, hắn biết nếu còn tiếp tục đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy. “Vâng.”
Vân Yên gật đầu, thật ra nàng không phải không muốn hắn, có điều hài tử quan trọng hơn. Long Hạo Thiên đỡ nàng, chậm rãi tản bộ trong cung, đi tới một lầu gác chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng đầu lên thì thấy mấy tần phi đang ngồi cùng nhau. “Thư tần nương nương, hôm qua Vương không phải là đã sủng ái tỷ ư? Tại sao hôm nay vẻ mặt còn không vui, chúng ta đây chẳng phải là nên buồn muốn chết?”
Một tần phi trêu ghẹo. “Ta có cái gì vui, các tỷ muội cũng không phải không biết, chúng ta đều hi vọng đơn giản là giành được sủng ái của Vương, còn nữa, đó là sinh hạ Long chủng, mẫu bằng tử quý, cứ cho không làm Vương, chỉ là hoàng tử, hay là công chúa, chúng ta cũng có thể có chỗ dựa.
Các ngươi cũng biết Vương thích Yên phi nương nương, cũng không cho chúng ta cơ hội sinh con, hiện giờ chúng ta còn trẻ như vậy, nên làm gì bây giờ?”
Vẻ mặt Thư tần đầy lo lắng. “Thư tần nói rất đúng, coi như được Vương sủng ái thì sao nào? Cũng không thể thay đổi được gì.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta mạng khổ, ai bảo chúng ta vào hoàng cung này, chẳng thể trách người khác được.”
Những nữ nhân kia yếu ớt phụ họa. “Cũng trách chúng ta không có bản lĩnh hấp dẫn được Vương.”
Mọi người lập tức lâm vào trầm mặc. “Nếu không thay đổi được, vậy đừng buồn nữa, chúng ta kể chuyện vui đi.”
Một người phá vỡ không khí lặng lẽ. Các nàng đã chuyển đề tài, nhưng trong lòng Vân Yên lại nặng nề, trộm nhìn Long Hạo Thiên bên cạnh, hắn có cảm thấy không công bằng với các nàng hay không? Nếu không thể cho các nàng tình yêu, cho các nàng hài tử, vậy cần nhiều tần phi như vậy làm gì? “Vương.”
Nàng khẽ gọi. “Muốn nói gì cứ nói đi.”
Long Hạo Thiên biết nàng có lời muốn nói, có lẽ nàng sẽ nói trúng suy nghĩ trong lòng mình. “Thần thiếp đói, chúng ta trở về đi.”
Vân Yên lại chuyển đề tài, nàng vốn muốn nói, Vương hãy công bằng một chút, cho các nàng cơ hội, nhưng nàng không biết vì sao mình phải giả bộ hào phóng, còn nữa, vài tháng nữa nếu như mình không thể thoát được, vậy chuyện sau này nàng cũng cần gì phải bận tâm. Long Hạo Thiên sững sờ, không ngờ tới nàng sẽ nói đói bụng, nàng không phải muốn nói chuyện với mình sao? Hắn vốn cũng định nói cho nàng biết, hắn sẽ đưa hết những tần phi chưa sủng ái xuất cung.
Nhưng nàng tại sao lại không nói nữa. “Đi thôi.”
Vân Yên kéo tay hắn, ngả đầu tựa vào vai hắn, tự mình hưởng thụ hạnh phúc khó có được này. “Nàng thử nói xem, Bổn vương muốn đưa những tần phi chưa được sủng hạnh ra khỏi cung, nàng thấy thế nào?”
Long Hạo Thiên ướm hỏi. “Vương, chàng muốn thả bọn họ?”
Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn. “Đúng vậy, Bổn vương không muốn những chuyện thị phi lại tái diễn nữa.”
“Vậy thần thiếp tôn trọng ý của Vương, mọi người cũng sẽ cảm tạ chàng, Vương, chàng thật sự anh minh.”
Vân Yên nhìn hắn, phát hiện ra mình ngày càng thích hắn. “Một mình nàng cảm tạ ta là được rồi.”
“Vương cũng không phải thả thần thiếp, vậy thần thiếp phải cảm tạ gì chứ?”
“Nàng thử nói xem.”
… Một tháng sau. “Nương nương, đi nghỉ sớm một chút đi.”
Tiểu Thanh giúp nàng sửa soạn giường chiếu, đỡ nàng đi đến bên giường. “Tiểu Thanh…”
Vân Yên đột nhiên gọi tên nàng. “Nương nương còn có chuyện gì sao?”
Tiểu Thanh nhìn nàng thắc mắc. Vân Yên lại trầm tư một chút, sau đó giữ chặt tay nàng: “Tiểu Thanh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nói là chủ tớ nhưng thật ra thân như tỷ muội, nếu như nói người mà ta tín nhiệm nhất trên đời này thì người đó chính là ngươi, nên ta có nguyện vọng gì ngươi nhất định sẽ làm thay ta đúng không?”
“Nương nương, người nói như vậy thật sự khiến Tiểu Thanh cảm động, có chuyện gì xin cứ nói, nô tỳ nhất định làm được.”
Tiểu Thanh lau lau khóe mắt. “Cám ơn ngươi.
Tiểu Thanh, chuyện này bất kể thế nào, ngươi nhất định phải làm thay ta.”
Sắc mặt Vân Yên lập tức trầm trọng. “Nương nương, người rốt cuộc muốn nói gì?”
Tiểu Thanh nhìn nàng, nàng rất ít khi nghiêm túc như vậy, hẳn là chuyện rất quan trọng. “Tiểu Thanh hứa với ta, nếu có một ngày ta và hài tử gặp chuyện nguy hiểm, ngươi nhớ rõ lời ta, giữ lại hài tử.”
Vân Yên nắm chặt tay nàng. “Nương nương, người đang nói cái gì… cái gì… một ngày người cùng hài tử gặp nguy hiểm? Sẽ không có, không có đâu, người và hài tử của người nhất định sẽ bình an.”
Tiểu Thanh thực sự kích động. “Tiểu Thanh, trong lòng ngươi cũng rõ có đúng không? Nếu không ngươi cũng không kích động như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, ta gặp nguy hiểm bao lần, cũng đã thành thói quen, ngươi cũng biết sức khỏe của ta, rời đi là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Vân Yên nói, bản thân đã rất thản nhiên, tuy rằng cũng có tiếc nuối. “Nương nương, người cũng nói rồi đó, nhiều lần gặp nguy hiểm người đều biến nguy thành an, lúc này nhất định cũng sẽ như vậy, người không cần lo lắng.”
Nước mắt Tiểu Thanh không ngừng rơi xuống. “Ta cũng hi vọng sẽ biến nguy thành an, ta là nói, nếu quả thật có một ngày như vậy, ngươi nhất định phải hứa với ta, van cầu Vương bảo vệ hài tử.”
Trong mắt Vân Yên cũng đã mang theo lệ. “Nương nương, cho dù thật sự có một ngày như vậy Vương cũng sẽ bảo vệ nương nương, nô tỳ cũng vậy.”
Dù sao hài tử này bọn họ cũng chưa từng gặp mặt. “Không thể.”
Vân Yên cũng lập tức trở nên kích động, cầm lấy tay nàng: “Tiểu Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, nếu ta sống lại, hài tử không còn, vậy ta sống còn có ý nghĩa sao?”
“Nhưng mà có thể nương nương còn sống, nếu không có nương nương, hài tử cũng sẽ không có mẹ, như vậy không phải đứa bé sẽ rất đáng thương sao?”
Tiểu Thanh hỏi lại nàng. “Không có cơ hội rồi.
Thái y không phải đã nói sao? Ta có thể mang thai chính là kỳ tích, ta lại có cơ hội làm mẹ, nếu như không có hài tử, ta nhất định đau đến chết, sống không bằng chết, cho nên ngươi hãy hứa với ta, bảo vệ hài tử, nếu không cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Vân Yên nhìn nàng chằm chằm, nhất định bắt nàng phải hứa. “Nương nương.”
Tiểu Thanh khóc lóc, nàng hiểu tâm ý của tiểu thư, gật đầu nói: “Nô tỳ đồng ý, nô tỳ đồng ý.”
“Cám ơn.”
Vân Yên ôm lấy nàng, vốn là muốn đi cầu xin Long Hạo Thiên, nhưng nàng biết hắn sẽ không đáp ứng, lại càng không muốn hắn lo lắng. “Nương nương, nếu đến lúc đó Vương không đồng ý, vậy làm thế nào?”
Tiểu Thanh hỏi. “Vậy thì ngươi cứ nói cho hắn biết, nếu hắn bỏ rơi hài tử, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn, hơn nữa, sẽ cùng hài tử đồng sinh cộng tử.”
Vân Yên nói, đây là quyết định của nàng. “Nô tỳ hiểu rồi.”
Tiểu Thanh biết nàng đã hạ quyết tâm. “Tiểu Thanh, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Vân Yên phân phó. “Nương nương, người cũng hãy nghỉ sớm, không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Bạo Vương Liệt Phi, truyện full Bạo Vương Liệt Phi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bạo Vương Liệt Phi