“Đến nơi rồi, kia nhà tớ đấy.”

Bước ra khỏi khu rừng, chúng tôi tiến vào một khoảng trống rộng lớn, nơi tầm nhìn được mở ra bao quát.

Như là một biện pháp phòng vệ tối thiểu, một hang rào gỗ đã được dựng lên bao quanh khu vực, bên trong là những ngôi nhà cũ nằm rải rác.

Tít bên trong hàng rào có một ngôi nhà to sừng sững, nơi đó là nơi cha mẹ tôi—Những người đứng đầu ngôi làng, có trọng trách là duy trì và bảo vệ ngôi làng—đang ở.

“Vậy à, mặc dù có kinh nghiệm rồi nhưng mà tớ cứ cảm thấy hồi hộp như nào ấy.”

Lusika nhanh chóng chỉnh đốn lại ngoại hình của cậu ấy.

“Không cần phải quá trang trọng đâu. Tớ cũng đã kể cho cậu là cha mẹ tớ rất giản dị rồi mà.”

“Cũng có thể, nhưng dù sao thì lần gặp mặt đầu tiên là khoảnh khắc chỉ có một lần trong đời mà."

“Ha ha, nghe hơi nghiêm trọng quá đấy.”

Mặc dù thế, nhưng lập trường vững vàng của Lusika thật sự đáng khâm phục.

Nó làm tôi tưởng là chúng tôi đang sắp phải thanh toán hết nợ nần với quân đội Quỷ Vương vậy.

“Làm tớ cũng thấy hồi hộp rồi đó,” Tôi vừa nói vừa gãi đầu.

Đã được ba năm kể từ khi tôi rời khỏi ngôi làng này.

Phải, đã được ba năm rồi đấy.

Khi đó họ niềm nở tiễn tôi đi, tin rằng tôi sẽ là người sẽ giải cứu thế giới, thế nhưng giờ đây tôi lại trở về khi mà chưa làm được trò trống gì, tôi tự hỏi họ sẽ phản ứng ra sao khi thấy mặt tôi ở đây.

Mong là họ sẽ không cảm thấy thất vọng…

Nhưng có lẽ cha tôi sẽ cho tôi một cú đau điếng vào vai mất.

Rốt cuộc thì, tôi đã bỏ Rika ở lại và trở về một mình. Nên tôi phải sẵn sàng trả giá.

“…Jin?”

“…À, xin lỗi nhé? Tớ cảm thấy hơi kì kì chút.”

“…Không sao đâu. Những gì cậu làm được đã đủ để làm bằng chứng rồi. Jin à, thực sự là cậu đã cứu được thế giới rồi đấy. Cứ ngẩng cao đầu mà bước thẳng qua cánh cửa đó đi.”

Cả cha mẹ lẫn tôi đều sững sờ, tiếng hét vang vọng khắp cả ngôi làng, cắt ngang cả lời nói của tôi.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

“Ku ku ku… vậy, hai đứa các ngươi là thế hệ Anh Hùng tiếp theo à?”

Kẻ đang đứng trước mặt tôi và Yūri là Quỷ Vương, kẻ đã đưa cả thế giới rơi vào hỗn loạn từ khi rất lâu về trước.

Quả thực, sự hiện diện và luồng khí chất phát ra từ hắn hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với những con quái vật mà chúng tôi từng chạm chán trước đây. Nó khiến chúng tôi phải tập trung tinh thần chuẩn bị cho một trận chiến khốc liệt.

À không, đúng hơn thì chúng tôi đã chuẩn bị từ trước rồi.

Ảo tưởng về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc—thứ mà còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi—lại bị chính người đồng đội của mình tước đoạt đã tiếp thêm cho chúng tôi ý chí kiên cường.

Bởi vì sau khi trận chiến này kết thúc, vẫn còn một trận chiến còn khốc liệt hơn nhiều đang đợi chúng tôi.

“Ta là Quỷ Vương Vĩ Đại, Kaiser Laryuel, kẻ cai trị tất cả con quỷ trên thế giới này! Ặc!?”

“Chậc, trượt rồi.”

“Ngươi… Chơi gì mà lại chơi cái trò đánh lén thế hả!?”

“Bọn ta không có nhiều thời gian để mà lãng phí cho ngươi. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ngươi đi bán muối ngay bây giờ, hai là lát nữa ta cho ngươi đi gặp diêm vương.”

“Ku ku ku…! Mới có tí tuổi như vậy còn bày đặt đòi ăn ta à…!? Với lại doạ ta như vậy không dễ đâu em.”

Quả đúng như dự đoán, Quỷ Vương hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với đám lâu la kia. Cái đám đó chưa từng chịu khuất phục trước chúng tôi, nhưng chúng cũng không dám cười cợt như này.

Thế nên, với tư cách là một Anh Hùng, tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình.

Vì cuộc sống tân hôn hạnh phúc của tôi và Jin.

“Giỏi thì lao vào. Ta sẽ tiếp đãi ngươi bằng tất cả những gì ta có!”

Trông Quỷ Vương có vẻ khá hài lòng.