Chương 2: Raraja
Tiếng gió rít như hồi chuông báo tử. Dưới bầu trời xám xịt, gió lặng đi khi đập vào những bức tường cao chót vót mọc lên giữa vùng đất hoang vu.
Ở đây có một thị trấn duy nhất. Những bức tường đá—những tòa nhà bằng đá.
Thị trấn này trước đây chỉ là một ngôi làng, mặc dù cái tên của nó từ khi đó đã bị lãng quên từ lâu. Ngày nay, nếu nhắc đến thị trấn dungeon, mọi người đều hiểu rằng bạn đang nói về nơi này.
Scale—đó là tên của thị trấn.
Nó đứng như một thị trấn pháo đài khổng lồ giữa vùng đất hoang rộng lớn, được bao quanh bởi đất đỏ và những mảng cỏ dày. Scale có thể trông gần giống như một loạt các bia mộ.
Nhưng bên trong thì khác.
Đèn không bao giờ tắt, dù là ngày hay đêm. Đó là một thị trấn không bao giờ ngủ.
Thị trấn không ngủ này tràn ngập một lượng của cải đáng kinh ngạc. Kho tiền thưởng không đáy trong dungeon bao gồm trang sức, vàng, vật phẩm ma thuật... Một núi kho báu. Chỉ cần bán một món đồ này ở những nơi khác trên thế giới cũng có thể kiếm đủ tiền để sống cả đời.
Và vì vậy, các mạo hiểm giả đã tập hợp lại—bất chấp những rủi ro đối với mạng sống của họ—để tìm kiếm vận may đó. Họ mang theo những món hàng khiến họ hài lòng trở lại Scale, với vận may của dungeon trong đó.
Scale tràn ngập sự suy tàn và thịnh vượng, các bức tường của thị trấn đang dần mục nát. Rốt cuộc, không ai nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài dungeon và sự phát triển của chính họ. Những bức tường đẹp đẽ một thời giờ chỉ hơn những khối đá thô vừa được khai thác một chút. Trong tình trạng hiện tại, chúng chẳng có ý nghĩa gì khi đối mặt với lũ quái vật tràn ra từ dungeon.
Bên cạnh đó, nếu có người khoét vài lỗ trên những bức tường này, thậm chí họ có thể lén lút đem một số của cải mang đi bán...
Khu vực gần nơi mà người dân thị trấn đã tự phá bỏ bức tường của chính họ là khu vực tối tăm nhất, lạnh lẽo nhất, u ám nhất thị trấn.
Một cậu thiếu niên lê bước trong bóng tối đó.
Mặt cậu ấy - sưng tấy xanh và đen. Đôi mắt của cậu ấy—liên tục quan sát xung quanh. Cơ thể cậu ấy - nhỏ bé và suy dinh dưỡng, giống như một con chuột.
Thỉnh thoảng, cậu ấy nghe thấy ai đó cười. Chắc chắn đây là những mạo hiểm giả trên con phố chính, tận hưởng cuộc sống tại quán rượu.
Cậu thiếu niên ngó về hướng đó, chặc lưỡi không vui rồi ngồi xổm xuống cạnh bức tường. Kiểm tra bề mặt vốn đã lỏng lẻo của nó vì tất cả những hòn đá đã được lấy ra, Cậu ấy tìm thấy hòn đá cụ thể mà bản thân đang tìm kiếm và với tay lấy nó.
Hòn đá này dễ dàng bị tháo rời ra, vì nó vốn đã được nhét vào một kẽ hở để trông giống như vừa khít vào đó. Vai trò che chắn của nó giờ đã hoàn thành. Cậu thiếu niên ngập ngừng đưa tay vào cái lỗ ẩn. Chỉ bằng ngón tay, Cậu ta dò tìm vật thể bên trong rồi lôi nó ra.
Thứ mà cậu thiếu niên đã tóm lấy với vẻ mặt tuyệt vọng là một chiếc túi nhỏ bẩn thỉu. Cậu ấy chậm rãi kéo dây rút và kiểm tra bên trong.
Một đồng vàng. Chính là nó.
Cậu thiếu niên ngơ ngác nhìn đồng xu. Cậu ấy cười một lúc rồi siết chặt nó.
Sau khi thay chỗ của hòn đá trên tường bằng một cú đá, cậu ấy rời đi, đầu không ngoảnh lại.
Mặc dù cậu chẳng còn nơi nào để đi...
꧁༺༻꧂
"Ẳng?! Ẳng?!"
Garbage kêu lên một tiếng chói tai đến khó tin, vặn vẹo như thể đang cố thoát khỏi một kiểu tra tấn nào đó. Tuy nhiên, trên thế giới này có những địch thủ đáng sợ, những kẻ không bao giờ để nạn nhân trốn thoát một khi bị chúng bắt được.
“Chị biết em là một mạo hiểm giả, nhưng em cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút!”
Người đứng đầu trong số những địch thủ này là Sơ Ainikki, với cánh tay mảnh khảnh, chậu giặt, miếng bọt biển và xà phòng.
“Ẳng ẳng?!?!?!”
"NÀO!" cô ấy khiển trách. “Em chẳng bao giờ biết mình sẽ phải chết như thế nào, vì vậy khi còn sống thì em cần phải biết tự vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ!”
Chiến trường của Aine và Garbage nằm ở phía sau thần điện, bên trong một chậu giặt chứa đầy nước.
Garbage vùng vẫy trong sự thống khổ, nước bắn tung tóe khắp nơi, những chiếc xương sườn lộ rõ trên khung xương gầy gò. Đứa trẻ hốc hác và hành động như một chú chó hoang, nhưng sau khi chà xát đủ... làn da trắng xuất hiện dưới lớp bụi bẩn đó. Và một khi dầu và bụi bẩn được rửa sạch, mái tóc xoăn đó sẽ lấy lại được độ bồng bềnh vốn có.
Chiếc vòng cổ bằng sắt thô sơ giờ đây trông không còn phù hợp với thân hình mỏng manh của đứa trẻ cơ nhỡ.
“Tại sao đứa trẻ này lại dính nhiều máu đến vậy…?!”
Bọt xà phòng trắng tinh giờ đã tràn ngập trong chậu là minh chứng cho sự chăm chỉ của Aine. Phải thay nước nhiều lần để nước không bị đục như nước bùn.
Iarumas, người đang đứng bên bức tường của thần điện và quan sát quá trình diễn ra với vẻ thờ ơ, trả lời cô ấy. “Thỉnh thoảng đứa nhóc chạy lung tung và khi quay lại thì trông như thế này.”
“Nếu anh là người đang trông nom cô bé thì ít nhất hãy chăm sóc cho cô ấy đi chứ!”
“Không phải là tôi, và cũng không phải việc của tôi. Đứa nhóc cứ đi theo tôi đấy chứ.” Iarumas đã cố gắng hết sức để giải thích trong khi để bài thuyết giảng của cô nàng Elf sùng đạo đi vào từ tai này và đi ra ở tai kia.
Nhưng có vẻ đây không phải là điều mà người chị gái tốt bụng muốn nghe. "Đúng thật là!" cô ấy kêu lên.
Garbage bắn cho Iarumas một ánh nhìn như muốn nói rằng, (“Đừng chỉ đứng đó và chống mắt lên nhìn chứ! Giúp tôi với!")
Nhưng vì Iarumas đã phủ nhận việc trở thành người trông giữ Garbage nên anh cảm thấy có lẽ mình nên tránh xa chuyện này.
(Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây…)
“Garbage là con gái à?”
“Chúa ơi, anh thật hết thuốc chữa!”
“Ẳng?!”
꧁༺༻꧂
Khi mọi chuyện xong xuôi, cả ba người đi đến nhà nguyện. Garbage thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể linh hồn đã lìa khỏi thân xác.
Ngược lại, Aine, người đã bắt Garbage thay đồ lót mới sau khi tắm xong, lại đang có tâm trạng rất tốt. Cô ấy hiện đang lau khô tóc cho cô bé bằng khăn tắm.
Dưới ánh nắng chiếu vào nhà nguyện, cô nàng nữ tu trông xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đây cũng là lần đầu tiên Iarumas nhìn thấy Aine cười tươi như vậy.
“Cô đã hài lòng rồi chứ?" anh lẩm bẩm.
“Ai cũng trải qua sinh lão bệnh tử!” Sơ Ainikki tuyên bố cùng với một nụ cười.
(Nó vận hành như vậy sao?) Iarumas thắc mắc. Cái chết là cái chết. Không hơn gì một kết cục.
Nhưng những người khác nhau đối mặt với nó theo những cách khác nhau.
Nếu Sơ Aine có thể vượt qua được hiện thực không thể tránh khỏi mà mọi người phải sống cùng với nó, thì anh có thể nói rằng cô ấy đáng được tôn trọng.
“Gấu...?!”
"Ôi trời."
Garbage đột nhiên tỉnh táo trở lại, lao ra khỏi tấm chăn quấn quanh người và chạy khỏi chiếc ghế dài.
Cô bé—đúng vậy, cô bé— lao đi như một chú thỏ hoảng sợ, vừa gầm gừ vừa chộp lấy đống giẻ rách thường ngày của mình. Aine và Iarumas đều nhìn cô bé thu mình vào một góc của ngôi đền. Aine với nụ cười và Iarumas lơ đãng—đó là điểm khác biệt duy nhất.
“Vậy ý anh là chuyến thám hiểm tiếp theo của anh sẽ kéo dài lâu hơn à?” Aine hỏi.
“Chà, tôi không nghĩ sẽ quay lại trong vài ngày tới,” Iarumas nói, vỗ nhẹ vào chiếc túi lớn đang đặt cạnh chiếc ghế dài.
Mặc dù anh đã nói với cô ấy rằng sẽ mất vài ngày nhưng điều đó được đo bằng trải nghiệm chủ quan của anh về thời gian ở trong dungeon. Về mặt khách quan, Iarumas không biết nó sẽ tương đương với bao nhiêu thời gian ở bên ngoài. Dù sao đi nữa, việc mang theo nhiều đồ hơn mức dự kiến đã là một thói quen đối với anh—anh đo thời gian thám hiểm của mình không phải bằng thời gian chủ quan mà bằng lượng đồ anh sử dụng.
“Tôi đang định thám hiểm một tầng sâu hơn một chút.”
Tại sao ư? Bởi vì Iarumas là một mạo hiểm giả. Nhìn cách anh hành xử đã giải thích được rất nhiều điều.
Aine nheo mắt nhìn anh một cách xem thường. Đầu tiên, anh để cho một cô gái với vẻ ngoài bẩn thỉu và kéo cô ấy đi loanh quanh...và bây giờ là đến chuyện này.
“Anh đi mà không có người đồng đội nào khác sao?”
“Tôi có thể đã mời Sezmar nếu anh ấy ở gần đây,” Iarumas trả lời.
Đúng,nếu như anh ấy ở gần đây. Và ngay cả nếu có thì cũng không có gì đảm bảo rằng anh ấy sẽ đồng ý.
Tổ đội của hiệp sĩ Sezmar không có mặt ở quán rượu. Họ hoặc đang trong một cuộc phiêu lưu, hoặc họ đã bị xóa sổ. Vì chẳng ai thèm quan tâm mà đi theo dõi những tổ đội khác đang làm gì, nên chẳng có cách nào để biết chắc chắn.
Suy nghĩ duy nhất của Iarumas về vấn đề này là nếu họ bị giết, anh sẽ mong được đi lượm xác họ.
Sơ Ainikki thở dài. “Anh không có bạn bè sao?”
"Cho tôi xin."
Cuộc trò chuyện của họ kết thúc tại đây.
Ngôi đền không thiếu khách ghé thăm. Dù họ chỉ trích các tư tế vì đạo đức giả, cái chết và tro tàn mãi mãi là một phần trong cuộc sống của những mạo hiểm giả. Một số người đến mang theo thi thể của những người đồng đội đã ngã xuống, trong khi những người khác đang đắm chìm trong đau buồn. Người vui mừng - người cuồng nộ.
“Đôi khi,” Aine trầm ngâm khi nhìn qua tất cả các mạo hiểm giả, “anh phải biết khi nào nên buông bỏ.” Đôi mắt của cô nàng Elf—vẫn rất đẹp, ngay cả khi cô ấy không thể sống lâu hơn con người—đang tập trung vào Iarumas. “Ngay cả khi anh có thể tìm thấy thi thể của một người biết về anh, điều đó cũng có thể vô nghĩa.”
“Gì cơ, đó là một lời cảnh báo sao?” Iarumas mỉm cười yếu ớt. “Thật hiếm có đấy.”
“Dù sao thì tôi cũng là một tư tế,” Sơ Ainikki trả lời, mắt nheo lại. “Nếu anh cân nhắc xem anh đã mất bao lâu để được hồi sinh, thì anh đã mất nhiều năm trời. Đừng quên điều đó.”
Thời gian trôi đi như nhau đối với tất cả mọi người, kể cả những người đã chết.
Iarumas nhún vai không nói một lời. Anh thậm chí còn không muốn nghĩ xem bây giờ mình bao nhiêu tuổi. Chỉ cần anh không chết vì tuổi già thì điều đó chẳng quan trọng gì.
“Anh tung một đồng xu và nó ngẫu nhiên xuất hiện mặt ngửa. Có thể lần sau cũng sẽ như vậy.” Aine thở dài. Sự bực tức. Sựu cam chịu. Sự quan tâm. Có thể là bất kỳ cái nào trong số chúng. “Anh nghĩ sẽ có bao nhiêu lần liên tiếp xuất hiện mặt ngửa?” cô hỏi. “Và anh định làm gì nếu có một lần xuất hiện mặt xấp?”
“Khi thời điểm đó đến,” Iarumas trả lời, “thì mạo hiểm giả tiếp theo sẽ lo việc đó.”
Trước khi Sơ Ainikki kịp nói thêm gì, Iarumas đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Garbage ngẩng đầu lên, cô bé đứng dậy đuổi theo anh. Iarumas thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô bé một cái. Đôi giày của anh cọ vào sàn khi anh bước đi, tiến thẳng về phía trước.
Garbage theo sau Iarumas, mặc dù cô ấy không hề vẫy đuôi, và cả hai rời khỏi ngôi đền.
Sơ Ainikki nhìn họ rời đi với vẻ cam chịu. “Chúc anh có một cuộc đời tươi đẹp... và một cái chết tươi đẹp.”
Nếu anh sống một cuộc đời theo đúng với ý muốn của Thánh Thần rằng sẽ để anh chết thì không thể có niềm hạnh phúc nào to lớn hơn. Giá như tất cả các mạo hiểm giả và tất cả những người sống đều có thể trải nghiệm một cuộc đời như vậy.
Khi cầu nguyện cho hai người họ xong, Aine đứng dậy. Phủi nhẹ vạt áo, cô ấy chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Anh biết đấy, tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó ở đâu đó rồi…”
Chà, cứ nghĩ mãi về chuyện đó sẽ chẳng có ích gì cho cô ấy. Nhiều mạo hiểm giả đã đến thăm ngôi đền. Có thể là họ hàng hoặc chỉ là sự giống nhau ngẫu nhiên. Dù thế nào đi nữa...
(Anh ấy đã đóng gói đủ cho hai người, mình hiểu rồi.)
Chỉ riêng sự thật đó thôi cũng đủ khiến Sơ Ainikki có tâm trạng vui vẻ.
꧁༺༻꧂
Với khuôn mặt vẫn còn sưng tấy, Raraja đang khổ sở nhai một ổ bánh mì đen cứng ngắc.
Đó là món rẻ nhất trong thực đơn của quán rượu, thậm chí còn tệ hơn cả món cháo, nhưng đó cũng là món duy nhất cậu ăn trong nhiều ngày.
Đồng vàng duy nhất của cậu chỉ mang lại cho cậu một ổ bánh mì đen.
"Chết tiệt...!" Raraja ngấu nghiến chiếc bánh mì của mình trong một góc quán rượu, rên rỉ vì khóe miệng đau nhức. Mỗi lần há hay ngậm lại để ăn, miệng cậu lại đau rát khủng khiếp. Tuy nhiên, cậu buộc phải ăn. Ăn hoặc là chết.
Cậu trai đói khát này chính là nhóc đạo tặc đã tấn công Iarumas vài ngày trước đó.
Sau khi tổ đội của mình thất bại, Raraja đã trốn thoát khỏi dungeon. Một mình cậu chạy về clan của mình. Suy cho cùng, cậu chẳng còn nơi nào khác để đi, và nếu cậu không quay lại, bọn họ sẽ giết cậu. Nhưng kể cả khi quay lại, cậu vẫn khá chắc chắn rằng bọn họ sẽ lấy mạng cậu.
Raraja trông giống hệt một đứa trẻ. Chỉ là một cậu nhóc loài người liều lĩnh—chỉ có vậy thôi. Bất chấp điều đó, với một thanh kiếm thì cả người nông dân nhỏ con hay cậu nhóc sẽ gặp kết cục như nhau trong dungeon.
Đứa nhóc này đã chạy trốn khỏi làng của mình và rơi vào tình huống không khác gì Garbage. Và bây giờ, vì cậu đã không thể mang cô ấy trở lại, nên chỉ có một điều có thể xảy ra: cậu sẽ bị lột sạch tư trang ở đằng sau quán rượu, rồi bị giết…giống như rất nhiều mạo hiểm giả vô danh khác mới chân ướt chân ráo vào nghề.
Xung đột giữa các mạo hiểm giả bị ngăn cấm trong thị trấn. Tuy nhiên, nếu không có cuộc chiến nào thì chẳng có vấn đề gì. Và nếu ai đó chưa từng đi sâu vào dungeon trước đó thì chắc chắn sẽ chẳng có gì khó khăn. Các mạo hiểm giả có thể coi như nạn nhân của họ chưa từng tồn tại.
Nhưng cách chúng chọn để xử lý Raraja lại khác. Chúng đã đánh cậu bầm tím mặt, sau đó thả cậu đi và trục xuất khỏi clan. Không phải vì cậu may mắn, hay vì trình độ của cậu, hay bất cứ điều gì tương tự. Không, đó là vì Raraja chẳng có một xu dính túi nên chúng sẽ chẳng thu được gì khi giết cậu.
"Chết tiệt...! Chết tiệt...!"
Cậu đã mất cả một ngày để lấy lại đồng vàng được giấu kỹ của mình và mất vài ngày để theo dõi cẩn thận, đề phòng trường hợp những kẻ trong clan cũ tấn công cậu một lần nữa.
Tuy nhiên, một khi đã vào quán rượu, sẽ chẳng có ai để ý đến một mạo hiểm giả khác đang ngấu nghiến một ổ bánh mì. Và ngay cả khi họ làm vậy, Raraja có lẽ cũng không có gì phải sợ...vì cậu không biết mình sẽ làm gì sau khi ăn xong chiếc bánh mì mà cậu mua được bằng đồng vàng cuối cùng.
(Mình có thể làm gì đây?)
Những người đồng đội của cậu... đã chết.
Họ không phải là thành viên của clan, chỉ là những người mà clan đã sử dụng như lũ chó, nhưng cậu vẫn làm việc với họ. May mắn thay tại thị trấn này, họ có thể được hồi sinh. Ở bất kỳ nơi nào khác, sẽ phải có một phép lạ theo đúng nghĩa đen từ Chúa.
Nhưng...Raraja chỉ có thể hồi sinh họ nếu cậu có đủ khả năng chi trả thuế thập phân.
Clan sẽ không chi trả cho việc đó. Chúng có thể sử dụng những người đó như thể hàng dùng một lần vì chúng không phải cân nhắc việc trả tiền để hồi sinh họ.
Vì Raraja là người sống sót duy nhất nên cậu sẽ phải tự mình kiếm tiền. Nhưng… bằng cách nào cơ chứ?
Chắc chắn, đối với những người như cậu và những người đồng đội của cậu, những người sống một cuộc đời chẳng có gì đáng để nói, cái giá phải trả cho sự hồi sinh là rất thấp. Nhưng một khi cộng cái giá của năm người thì nó lại không còn rẻ nữa.
Raraja không thể thực hiện được phép màu làm người chết sống lại.
Làm sao cậu có thể kiếm được tiền trong khi cậu chỉ là một tên đạo tặc cô độc? Cậu không thể tự mình giết quái vật—điều đó có nghĩa là không có rương kho báu. Cậu ít nhiều chắc chắn rằng mình sẽ chết trong chuyến đi đầu tiên hoặc thứ hai vào dungeon. Và nếu bằng cách nào đó cậu gặp may mắn, liệu có đảm bảo rằng việc hồi sinh sẽ thành công không?
Không, không có.
Nhưng quan trọng hơn, có một điều khiến Raraja tức giận hơn bất cứ điều gì khác.
"Chết cmn tiệt...!"
Cậu biết mình phải ra ngoài đó và kiếm tiền...vậy cậu đang làm gì ở đây, ăn uống? Đó chính là phần trong hoàn cảnh của cậu khiến cậu cảm thấy tồi tệ nhất.
Raraja không còn nhiều thời gian nữa. Cậu cũng không còn tiền nữa. Tất cả những gì cậu có thể làm là ăn chiếc bánh mì đen trước mặt, nhưng một khi cậu ăn xong thì thời gian của cậu cũng hết. Vào thời điểm đó, cậu sẽ phải vào dungeon.
Ý tưởng rời bỏ Scale chưa bao giờ nảy ra trong đầu cậu—đó là lý do tại sao Raraja cảm thấy tuyệt vọng. Và khi cậu với lấy miếng bánh mì cuối cùng của mình, cậu đã gần như hoàn toàn chấp nhận sự tuyệt vọng đó.
“Này, chàng trai trẻ,” một giọng nói đột ngột vang lên khiến Raraja ngừng lại. “Tôi có thể xin chút thời gian của cậu được không?”
"Huh...?" Raraja không hề có ý ngừng lại. Nhưng có một sự dịu dàng trong giọng nói đó đã thôi thúc cậu. Nó có một sức mạnh bí ẩn - một áp lực. Đó là lý do tại sao chính xác hơn khi nói rằng Raraja bị khiến cho ngừng lại, không phải là cậu làm điều đó theo ý mình.
“Có vẻ như cậu đang ở trong tình thế khá khó khăn. Nếu cậu không phiền, tôi tin rằng tôi có thể giúp được gì đó.”
Raraja hướng ánh mắt nghi ngờ về phía giọng nói. Nó đến từ một người đàn ông trông cực kỳ cẩn trọng mặc một chiếc áo choàng. (Một pháp sư sao?) Raraja nghĩ. Hầu hết những người mặc áo choàng đều là pháp sư. Hoặc là như thế, hoặc là tư tế. Nếu không thì cũng là một giám mục đã thông thạo cả hai.
Dù sao thì cậu cũng không ngờ một kẻ như thế lại bắt đầu vung kiếm và chặt đầu đồng đội của cậu.
“Ồ, cậu thấy đấy, hồi còn trẻ bản thân tôi cũng đã phải trải qua nhiều gian truân. Tôi không thể chịu đựng được việc chỉ đứng nhìn một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn như cậu lại phải chịu khổ sở như vậy.”
Raraja chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cậu. Nhóc đạo tặc định khước từ nhưng người đàn ông đó đã đặt trước mặt cậu một bát thịt hầm.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ bát hầm. Kèm theo đó là một mùi hương thơm lừng. Raraja nuốt nước bọt.
“Hãy coi đó là món quà kỷ niệm của sự quen biết của chúng ta. Cậu biết đấy, có sức khỏe là có tất cả. Vậy xin mời cậu dùng bữa.”
“P-Phải rồi…”
Người đàn ông này có vẻ khả nghi, đáng ngờ. Những lời đó lướt ngang qua tâm trí Raraja, rồi ngay khi vừa xuất hiện, chúng lại biến mất một cách bí ẩn.
Trực giác mách bảo Raraja có nguy hiểm nhưng trái tim cậu không chịu nghe theo.
Trước khi kịp nhận ra, cậu đã cầm chiếc thìa trên tay, còn món hầm đang được đưa vào miệng cậu. Đó là thịt thỏ. Vị béo ngậy lan tỏa khắp miệng cậu.
Ngon tuyệt...
(Ngon tuyệt.)
Tay cậu chuyển động ngay lúc cậu nghĩ như vậy. Cậu ăn như thể bị ma đói nhập. Bụng cậu cảm thấy ấm áp. Ngon tuyệt.
“Nói thật với cậu, tôi có một việc muốn nhờ cậu—một công việc mà tôi muốn cậu đảm nhận.”
Lời nói của người đàn ông không còn lọt vào tai Raraja nữa.
(Một công việc.) Tiền bạc. Raraja có thể giúp đỡ những người đồng đội của mình. Một công việc dễ dàng. Và nó sẽ cho phép cậu giải quyết mối thù của mình.
Cậu không thể không tin tưởng hay nghi ngờ người đàn ông này nữa, và cậu chỉ nhớ một điều từ cuộc trao đổi:
“Cậu sẽ sử dụng hòn đá này, cậu hiểu chứ…”
Khi người đàn ông rút hòn đá ra khỏi túi, Raraja nhận thấy có thứ gì đó treo trên cổ người sếp mới của mình. Một tấm bùa kỳ lạ...
Không.
Một mảnh vỡ của thứ gì đó...
꧁༺༻꧂
“Tại sao nhóc lại cứ lao vào lũ quái vật ngay khi nhóc vừa nhìn thấy chúng?”
“Gấu?” Garbage nghiêng đầu sang một bên như thể cô bé không biết anh đang nói gì. Từ đầu đến chân cô bé chỉ toàn máu là máu.
Hai người họ đang ở trong một hầm mộ bên trong dungeon. Iarumas xoa trán. Xác chết chất thành đống. Căn phòng ngổn ngang xác của những con quái vật đã bị phanh thây, cùng với nội tạng và những vũng máu.
Và giữa khung cảnh tang thương đó, xuất hiện một chiếc rương kho báu.
Cô bé ngước nhìn anh như một chú chó nhỏ vừa nhặt được một quả bóng. Giống như cô ấy đang muốn nói,“Nó đây này.”
"Gâu!" Tiếng sủa của cô bé nghe có vẻ tự hào.
Iarumas mở miệng định trả lời, nhưng anh lại khép miệng lại mà không thốt ra được lời nào.
(Thực sự không thể trách cô bé được…)
Cho đến bây giờ, tất cả những gì mọi người trông đợi ở cô ấy là tiêu diệt lũ quái vật và lấy được rương kho báu. Đâm và chém. Đó là một câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào để trở thành một mạo hiểm giả. Nhưng đó không phải là thứ Iarumas đang tìm kiếm.
Khi Garbage chạy tới chỗ anh, Iarumas nhìn xuống cô bé. Không chút do dự, anh quỳ xuống sàn nhà đẫm máu để nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đáng sợ ẩn sâu trong chiếc áo choàng của cô ấy.
“Lần này, ưu tiên của chúng ta là tiếp tục di chuyển.”
Garbage phát ra một tiếng rên rỉ chói tai.
“Bỏ qua rương kho báu và đám quái vật.”
Cô bé im lặng.
"Nhóc hiểu không?"
“Gấu!”
(Cô bé có hiểu không vậy?)
Thở dài trước tiếng sủa tràn đầy năng lượng mà cô bé phát ra, Iarumas đứng dậy.
Garbage đã chạy tới cánh cửa dẫn ra hành lang. Cô bé quay lại nhìn anh và sủa, "Gâu!"
Iarumas vác chiếc túi nặng nề của mình và đi theo cô ấy. Sau đó, đột nhiên, Garbage đá cửa xông vào.
“Gấu!”
Điều này... ít nhiều cho thấy mọi thứ sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào. Đối với Iarumas, anh thường đi thám hiểm với tốc độ gần như rùa bò. Ngay cả trên những con đường anh biết rõ, những con đường anh đã đi qua hàng chục, thậm chí hàng trăm lần, anh vẫn luôn kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ khi di chuyển.
Điều này là để tránh gặp phải quái vật. Để tránh rơi vào bẫy. Để giữ cho bản thân không bị lạc đường. Anh sẽ không bao giờ xông vào hầm mộ, đồ sát mọi thứ bên trong và sau đó đoạt lấy kho báu.
Tuy nhiên, tốc độ chậm chạp thường ngày của Iarumas là điều mà Garbage có lẽ sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được. Để sống sót, cô bé giết chóc một cách tự nhiên như bản năng, rồi thu thập các rương kho báu.
Cô bé là kiểu sinh vật đó—kiểu mạo hiểm giả đó—chính là như thế.
Iarumas nghịch Creeping Coin trong khi theo sau Garbage.
(Cũng không tệ lắm.)
Iarumas không ghét việc thám hiểm như thế này. Anh chưa bao giờ thử làm mọi việc theo cách này, đơn giản là vì anh không thể làm điều đó một mình — đó là điều không thể.
Vì vậy, nếu có thể làm điều đó bây giờ, Iarumas cũng không phản đối.
“Hừm…”
Nhưng...
Lại một tiếng rên rỉ nữa.
Khi Iarumas bước vào hành lang tiếp theo, Garbage đang ngồi xuống sàn. Anh có thể nghĩ ra vài lý do có thể xảy ra.
"Nhóc bị thương à?"
Không có câu trả lời. Không có xác quái vật nào cả, và mùi máu cũng không vương lại trong không khí. Tuy nhiên trong dungeon có tổn tại những con quái vật vô cơ, vì vậy điều đó không loại trừ khả năng đó xảy ra.
“Là độc, tê liệt hay hóa đá?”
Một lần nữa, không có câu trả lời. Mặc dù vậy, mỗi thứ đó đều là những thứ khủng khiếp có thể tước đi khả năng nói của cô ấy.
Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người, rồi...
“Nhóc đói…hay kiệt sức à?”
“Ẳng!”
Nghe có vẻ giống như cả hai—chỉ có một cách để đáp lại.
"Được rồi." Iarumas ngay lập tức đặt chiếc túi nặng nề của mình xuống. Đây không phải là chuyện đùa. Chẳng có gì đáng phải bực hay tức giận cả. Bất kể sinh lực mà ai đó còn lại là bao nhiêu, sự kiệt sức và đói khát vẫn rình rập các mạo hiểm giả như những bóng ma. Những mối phiền não này luôn hiện diện, không bao giờ rời xa, đôi khi đáng sợ và sẵn sàng nuốt chửng bọn họ nếu bị bỏ qua.
Điều rất ấn tượng về những đại hiền giả thời xưa là họ đã học được cách chấp nhận bóng ma của chính mình. Mặc dù vậy, Iarumas không mấy quan tâm đến những giai thoại như vậy. Anh chỉ muốn làm những gì anh phải làm với tư cách là một mạo hiểm giả khi ra ngoài phiêu lưu.
Rõ ràng, đây không chỉ là cuộc thám hiểm dài hơi đầu tiên của anh sau một thời gian—đó cũng là của Garbage.
Hãy nghĩ về nó. Những người đã xích cô ấy lại làm khiên thịt có lẽ đã hài lòng miễn là bọn họ có thể đảm bảo chiến lợi phẩm của mình trong ngày. Nếu bọn họ có bước vào hầm mộ, thì đó chỉ là một trong số bọn họ, có thể là hai. Họ sẽ không bao giờ đi từ căn phòng này sang căn phòng khác như thế này mà không nghỉ ngơi.
Nói ngắn gọn...
(Mình đoán hai chúng ta đã bị cuốn theo.) Cả Iarumas và cô gái.
Ý nghĩ đó khiến khóe miệng Iarumas khẽ nhếch lên. Tiến sâu hơn vào dungeon thực sự rất thú vị.
“Được rồi, dựng trại thôi.”
“Gấu!” Câu trả lời của cô bé rất nhẹ nhàng, vui vẻ và không hề có dấu hiệu kiệt sức. Cô ấy chăm chú quan sát Iarumas lấy một cái chai nhỏ ra khỏi túi.
(Phải chăng…)
“Đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy thứ này phải không?”
“Ẳng.”
Đúng vậy, rõ ràng là thế.
Tuy nhiên, khi anh kéo nắp chai ra, cô ấy ngừng đánh hơi và nhìn đi nơi khác. Rốt cuộc, mùi hương của nó không có gì đáng chú ý - nó chỉ là nước.
Iarumas thậm chí còn không nhún vai. Anh chỉ đơn giản tập trung vào đôi tay của mình khi bắt đầu đổ nước ra sàn.
Nước thánh, được ban phước tại thần điện. Đó là thứ bắt buộc phải có đối với các mạo hiểm giả—tức là những mạo hiểm giả đã đến dungeon này. Nước được ban phước có thể được sử dụng để vẽ một vòng tròn ma thuật, một kết giới giúp bảo vệ những người bên trong khỏi một số mối đe dọa từ bên ngoài.
Cắm trại, ngủ qua đêm, nghỉ ngơi - không quan trọng nó được gọi là gì. Nếu bạn định nghỉ ngơi trong dungeon, nước thánh là thứ cần thiết. Nó có thể không tác động gì đến những thủ vệ trong hầm mộ, nhưng nó sẽ khiến những con quái vật lang thang tránh xa.
Quan trọng nhất, Iarumas khá thích quá trình cẩn thận vẽ một vòng tròn trên mặt đất bằng nước. Trước khi có thể nghỉ ngơi, họ cũng cần kiểm tra mặt đất xung quanh. Việc kiểm tra này được tích hợp vào thủ tục dùng nước thánh. Nếu họ sống sót khỏi một cái bẫy, hoàn toàn có khả năng họ sẽ dính bẫy một lần nữa.
Chuyện đó không xảy ra bởi vì một mạo hiểm giả ngu ngốc hoặc thiếu chú ý. Sai lầm là do con người. Ai cũng có thể phạm sai lầm. Không ai là hoàn hảo. Iarumas đã phải hành động với giả định rằng mình sẽ mắc sai lầm, và đó chính xác là lý do tại sao anh thận trọng và vẽ vòng tròn ma thuật này bằng nước thánh.
Kiểm tra sàn nhà đã đảm bảo an toàn cho họ, quá trình đổ nước thánh giúp anh ổn định lại và việc nghỉ ngơi một chút sẽ giúp anh thoải mái hơn.
Vâng, mọi người đều phạm sai lầm.
Garbage lại rên rỉ, cảm thấy khá đói và mệt. Iarumas đã mất cảnh giác một chút. Đây là một hành lang nên không có thủ vệ ở đây. Và anh không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào nên cũng không phải lo về việc phải chạm trán với những con quái vật lang thang,.
Và đó là lý do tại sao—
“Hửm...!” Iarumas lẩm bẩm. Đầu của Garbage đột nhiên ngẩng lên.
—họ đã quá chậm để phản ứng với cái bóng phóng ra từ bóng tối của dungeon.
Thật không may, cái bóng này chỉ cần một khoảnh khắc.
Bóng đen đó chạy trên sàn đá mà không một tiếng động nào, giẫm lên vòng nước thánh và lấy ra một hòn đá từ trong túi. Iarumas nhận ra ma pháp đang nhảy múa trên tấm giấy da mà cái bóng đó trải ra. Đôi mắt anh mở to.
“Đồ ngốc, nó...!”
Nguy hiểm, có lẽ vậy? Đó có phải là điều anh đã cố để nói không?
Giờ không có cách nào để biết được - cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Một luồng ánh sáng chói mắt thoát ra từ hòn đá bị vỡ, nhấn chìm ba người họ.
Iarumas, Garbage, và—mặc dù điều này không cần phải nói—Raraja.
Khi ánh sáng trắng nuốt chửng họ lắng xuống, cả ba đều biến mất. Tất cả những gì còn lại là một cái chai trên mặt đất, những tấm thảm trải giường, một vòng tròn ma thuật bị giẫm đạp và những mảnh đá.
Là như vậy đó.
Tất cả những thứ đó sẽ bị lũ quái vật đi ngang qua mang đi. Không để lại dấu vết nào lâu hơn nữa.
Phải chăng ma pháp đã thổi bay họ thành những mảnh vụn?
Hay nó đã biến họ thành tro bụi?
Hoặc có lẽ...
꧁༺༻꧂
"Huh?! Ah?!" Raraja chớp mắt. Không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cậu hét lên, "Đây là nơi quái quỷ nào vậy?!"
Đâu đó trong bóng tối, một giọng nói trầm trả lời, "Ít nhất thì cậu cũng nên cảm thấy may mắn vì chúng ta không bị kẹt trong mấy tảng đá." Giọng nói đó bình tĩnh và vô cảm.
Tâm trí và tầm nhìn của Raraja rất mơ hồ. Cậu chớp mắt liên tục, xoa xoa mặt.
"Woaaaaa, Iarumas?!"
“Gấu.”
"Garbage?!"
Cô gái sủa như muốn nói:"Tôi cũng ở đây." Đôi mắt xanh lạnh lùng ẩn sâu trong chiếc áo choàng khiến Raraja giật mình sợ hãi.
(M-mình sắp chết à...?!)
Rõ ràng là cậu chưa chuẩn bị tâm lý cho điều đó. Khi một người trở thành mạo hiểm giả, họ chỉ tưởng tượng mọi việc sẽ diễn ra như thế nào đối với họ. Họ sẽ nghĩ: Tôi khác biệt, Tôi có thể tự mình thoát ra khỏi mọi khó khăn. Họ có thực sự cảm nhận được khả năng tử vong không? Tất nhiên là không rồi.
Nếu có thì có thể họ đã không bao giờ đi thám hiểm dungeon.
Đó là lý do tại sao vào lúc đó, Raraja đang bị thúc đẩy bởi hai suy nghĩ:"Trời đụ." Và "Mình không muốn chết.”
Cậu nhảy lùi lại theo phản xạ, tay rút con dao găm ở thắt lưng và thủ thế.
(Dungeon sao?) Cậu nhìn xung quanh. Đây là một hầm mộ xa lạ, nhưng cậu vẫn ở trong dungeon—cậu chắc chắn về điều đó. (Mình bị bắt giữ à?)
“A-Anh định giết tôi sao?!”
Sự báo thù. Đó là từ hiện lên trong đầu Raraja. Giống như cậu—không, clan cũ của cậu—đã cố gắng đối đầu với cặp đôi trước mặt cậu.
Hai người này có thể thực hiện việc trả thù của họ ngay trong dungeon này.
Nhưng phản ứng của Iarumas không giống bất kỳ mạo hiểm giả nào cậu từng gặp trước đây.
“Một đạo tặc chắc phải can đảm lắm mới có thể đi sâu vào dungeon một cách đơn độc như vậy,” anh ấy nói một cách rõ ràng. Sau đó, với vẻ như có vẻ tò mò thuần túy, anh ấy hỏi. “Cậu lấy nó ở đâu thế?”
"Huh...?"
“Hòn đá,” câu trả lời đơn giản của Iarumas. “Tôi không biết có ai lại có Demon’s Stone ở vùng này.”
“Ừm, không, tôi-tôi…” Raraja lắp bắp trước khi nuốt nước bọt, cố gắng vượt qua áp lực.
Thật kỳ lạ. Cậu cảm nhận được điều gì đó - một điều gì đó khó hiểu - từ ánh lửa rực cháy bên trong đôi mắt của Iarumas.
Giọng Raraja run rẩy khi cậu cố gắng tìm lại ký ức của mình. Sau đó, cậu bắt đầu ghép các từ lại với nhau một cách ấp úng. “Trong quán rượu, tôi đang ăn thì…có một người đàn ông lạ…ông ta nói chuyện với tôi…”
(Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?)
“Cậu nói là một người đàn ông xa lạ phải không?”
Raraja gật đầu. “Tôi nghĩ là một pháp sư… Trên cổ ông ta có một thứ kỳ lạ…” Cậu tìm kiếm từ đó. “Miếng bùa …thứ đó. Giống như một mảnh vỡ của thứ gì đó.”
“Một miếng bùa sao?”
Raraja không có câu trả lời ngay lập tức.
Iarumas đang cười. Đó là một nụ cười lớn và nham hiểm. Nó lớn đến mức trông như thể khóe miệng anh ấy có thể rách ra.
“Cậu—tên cậu là gì?”
“Ra—” Giọng cậu thay đổi. “Rara…ja.”
"Tôi hiểu rồi." Iarumas đứng dậy. Chiếc Nhẫn Đá Quý mà anh ấy đeo trên găng tay đen trông lấp lánh.
“Dauk mimuarif peiche (Hỡi tấm vải, hãy trải ra và chỉ chỗ của ta),” anh ấy hô vang.
Raraja cảm thấy có thứ gì đó vô hình - giống như cơn gió - nhẹ nhàng lướt qua má cậu.
Xem xét câu "Ẳng?!" giật mình từ Garbage—người đang đứng cạnh Iarumas và chờ đợi—không phải do Raraja tưởng tượng ra điều đó.
(Đó là một ma pháp. )
Raraja biết điều đó một cách tự nhiên. Đó là ma pháp định vị, DUMAPIC.
(N/D: DUMAPIC là ma pháp level 1 của pháp sư/mage dùng để định vị vị trí trong tầng hiện tại)
Cậu biết ngay mà. Anh chàng này từng là một pháp sư. Một pháp sư có thể sử dụng kiếm...
“Chà, chúng ta vẫn ở tầng đó,” Iarumas kết luận, “nhưng tôi thấy rằng chúng ta đã bị đưa đi một chặng đường khá dài.” Anh ấy thò tay vào túi và rút ra một đồng xu, rồi ném nó từ trong hầm mộ ra ngoài hành lang. Khi nó tiếp đất, anh ấy cuộn nó lại và bỏ đi mà không nói một lời. Garbage chạy theo ngay phía sau anh ấy.
"Huh?"
Nó vừa rời khỏi miệng Raraja. Cậu vẫn chưa hết bối rối, nhưng...
“N-Này!” Nếu không có gì khác, cậu đã cố gắng lắp bắp nói điều đó với Iarumas. Tuy nhiên, cậu đã hối hận vì lời nói đó đã thoát ra khỏi miệng mình.
(Bối rối—sợ hãi—nhẹ nhõm.
Không bị giết—bị bỏ lại—người đàn ông này sẽ rời đi.)
Iarumas nghe thấy tất cả những cảm xúc này trộn lẫn vào giọng nói đã gọi anh. Anh ngoảnh đầu lại nhìn Raraja.
“Sao, cậu không đi cùng à?” Kỳ lạ thay, giọng nói của anh ấy lại tràn đầy niềm vui. “Cậu không thường xuyên có được một chuyến phiêu lưu như thế này đâu.”
Raraja không thể cưỡng lại được.
꧁༺༻꧂
Cạch, cạch. Một đồng xu bằng vàng nảy lên.
Người đàn ông mặc đồ đen ném đồng xu cuộn nó lại bằng dây câu đã nối, rồi lại ném nó ra ngoài.
Raraja đi theo anh ấy xuyên qua bóng tối của dungeon mà không biết họ sẽ đi về đâu.
Ở đây, trong dungeon, dường như không có cảm giác về thời gian, mặc dù nó vẫn đang trôi qua. Họ đã đi bộ được một giờ rồi phải không? Nửa tiếng? Vài phút? Giữa khoảng thời gian mơ hồ đó, Raraja quan sát và phát hiện ra một điều:
(Khả năng thám hiểm của anh chàng này - nói cách khác, kỹ năng đạo tặc của anh ấy - chẳng có chỗ nào để chê trách cả.)
Đó là kết luận mà Raraja đưa ra trong khi đi theo Iarumas. Vâng, người đàn ông này có một số thủ thuật ấn tượng. Creeping Coin của anh ấy là thứ mà Raraja không biết đến. Và cách anh ấy di chuyển… Không rõ anh ấy là đấu sĩ hay pháp sư, nhưng dù đảm nhiệm vai trò nào thì anh ấy cũng đều giỏi cả.
Tuy nhiên, khi nói đến việc thám hiểm thuần túy…Raraja không thể đánh giá cao Iarumas đến vậy.
Anh ấy rất thận trọng. Nhưng không giống như một đạo tặc.
Anh ấy né tránh được các cạm bẫy. Được rồi, điều đó cũng có ý nghĩa. Nhưng anh ấy cũng đang né tránh các rương kho báu. Điều đó có nghĩa là...
(Anh chàng này không thể vô hiệu hóa cạm bẫy.)
“Gấu!”
Tiếng sủa phát ra từ phía sau Raraja khiến cậu hơi giật mình một chút. “Đừng có mà lơ đễnh nữa!” ngụ ý của tiếng sủa. Hoặc có thể là ”Đi thôi”. Nó phải có ý nghĩa gì đó kiểu như vậy.
Raraja ngoảnh đầu lại, dán mắt vào thức ăn thừa của lũ quái vật—Garbage. Cô ấy trông có vẻ buồn bã.
Raraja bước nhanh hơn, sợ hãi đôi mắt xanh trong trẻo đó dường như đang hút cậu vào. Cậu thu hẹp khoảng cách với Iarumas. Cái lưng nhấp nhô trước mặt cậu thuộc về một mạo hiểm giả, người vừa mới thận trọng một chút.
Nhưng...
(Nếu tấn công bất ngờ, biết đâu mình có thể hạ được anh ta.)
Dù sao thì Raraja cũng không có ý định lấy mạng người đàn ông này, nhưng trên lý thuyết, nếu cậu cố gắng… à, cậu có thể tưởng tượng rằng mình sẽ bay đầu vì điều đó.
(Là như thế, hoặc anh ta sẽ biến mình thành Gojo Satoru.)
Raraja rùng mình, một giọng nói chói tai thoát ra từ cổ họng khi cậu cố gắng giết chết nỗi sợ hãi.
“Này…” Raraja thì thầm.
"Có chuyện gì?" Iarumas không quay lại. Đồng xu nảy lên trên sàn và sau đó anh ấy cuộn nó lại.
“Thứ đó là gì thế?”
“Ý cậu là Demon’s Stone?”
Iarumas đã biết về nó. Raraja nghĩ rằng cậu đã phát hiện ra một chút gì đó đầy hoài niệm trong giọng nói đó. Tuy nhiên, nếu Raraja đứng trước mặt anh chàng này thay vì phía sau anh ấy, cậu sẽ biết thêm điều gì đó—biểu cảm của Iarumas thể hiện sự bối rối về việc chính xác là anh ấy đang cảm thấy hoài niệm về điều gì.
“Khi nó vỡ tan, nó biến tất cả mọi người xung quanh thành tro tàn.”
“Hả?!” Raraja kêu lên. Có lẽ thích thú trước phản ứng của cậu, Iarumas dừng lại và quay lại nhìn cậu.
Biến thành tro tàn. Đối với Raraja, điều đó có nghĩa là cái chết. Sẽ chẳng có ai hồi sinh cậu. Vĩnh viễn ra đi.
“Nếu sử dụng tốt, thay vào đó nó sẽ dịch chuyển tức thời mọi người,” Iarumas tiếp tục. “Mặc dù vậy, tôi không biết là do hòn đá cậu có chưa được hoàn thiện hay chỉ là do cậu sử dụng nó tốt.”
(Chắc nó bị lỗi rồi) Raraja kết luận. Cậu chưa bao giờ làm “tốt” được điều gì trong đời. Và chuyện đó sẽ không bắt đầu lúc này - không phải khi cậu đang bị lợi dụng làm nhóc chạy vặt cho ai đó.
“Chắc hẳn tên đó ghét anh lắm phải không?”
“Có thể,” Iarumas lẩm bẩm.
Biến thành tro tàn – thứ bụi của dungeon. Một mạo hiểm giả sẽ bị quái vật giẫm đạp, phân tán và biến mất. Đó thực sự là một suy nghĩ kinh hoàng, điều mà Raraja thậm chí không muốn tưởng tượng. Nếu kẻ thù muốn làm điều đó với cậu mỗi khi cậu xuất hiện, cậu sẽ bỏ chạy hoặc quỳ xuống xin giảng hòa.
Tuy nhiên Iarumas vẫn thản nhiên, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát với anh ấy.
(Có lẽ vậy!)
Thực ra, Raraja không biết điều gì đang diễn ra trong đầu người đàn ông đó. Và còn một điều nữa cậu không hiểu: Raraja không thể hiểu tại sao cậu vẫn còn sống.
Liếc nhìn Garbage đang rên rỉ chán nản phía sau mình, Raraja thận trọng quyết định đặt câu hỏi. Cậu hạ trọng tâm xuống để có thể chạy bất cứ lúc nào - không phải cậu tin rằng điều đó sẽ mang lại lợi ích gì cho cậu.
“Anh không… định giết tôi chứ?”
Iarumas trả lời: “Bên trong dungeon, không có gì lạ khi các mạo hiểm giả thuộc các tổ đội khác nhau làm việc cùng nhau.”
Câu trả lời rất đơn giản.
Iarumas bước tiếp mà không nhìn lại Raraja. Anh ấy ném đồng xu và cuộn nó lại, sau đó bước thêm một đoạn nữa. Thỉnh thoảng anh ấy dừng lại, để chiếc Nhẫn Đá Quý của mình tỏa sáng khi kiểm tra vị trí của họ và viết điều gì đó lên giấy da. Tấm giấy da này có vẽ một biểu đồ, và khi Raraja nhìn trộm nó, cậu có thể biết ngay rằng đó là một bản đồ.
Nhưng liệu Iarumas có thể theo nó để quay trở lại mặt đất không? Raraja thì chắc chắn không thể rồi.
Cuối cùng, cơ hội sống sót duy nhất của Raraja là đi theo anh chàng kỳ lạ mặc đồ đen này.
Đó là lý do tại sao sau khi hỏi xong một câu, cậu quyết định tiếp tục cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, cậu không muốn xúc phạm người đàn ông này. Hình ảnh người đồng đội bị chém bay đầu vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu.
“Chà, tôi chắc chắn điều đó sẽ xảy ra, nhưng…”
Sự liên minh... Đó không phải là một thứ cứng nhắc. Đó chỉ đơn thuần là vấn đề về cách cư xử của một người - liệu họ có tránh những trận chiến không cần thiết hay không, liệu họ có để kẻ thù bị thương sống sót hay liệu họ có đặt đồng đội của mình lên trên bản thân họ hay không. Những lựa chọn nhỏ nhất có thể là tạo ra khác biệt giữa
sống và chết trong dungeon, vì vậy không có thời gian để tranh luận về niềm tin giữa lúc thám hiểm.
Vì vậy, sẽ tốt hơn nhiều nếu lập tổ đội với những người có cùng hướng đi chung. Đặc biệt là vì nhìn bên ngoài, xô xát giữa các mạo hiểm giả (ít nhất là những trận công khai) đều bị cấm. Đó là lý do tại sao tốt nhất những người có quan điểm khác nhau không nên liên minh với nhau.
Có những người đề cập đến sự liên minh bằng những thứ to tát, nghe có vẻ quan trọng như hợp pháp và vô pháp, tốt đẹp và xấu xa, Nhưng...
(Tất cả đều vô lý.)
Raraja khịt mũi.
Về sự khác biệt giữa những điều này, có lẽ nó không sâu sắc hơn việc liệu một người có giúp đỡ người khác mà không cần phải bồi thường hay không. Vô pháp hay xấu xa—những người muốn giúp đỡ bạn nhưng sau đó lại đòi tiền, hoặc những người mặc kệ cho bạn thối rữa. Đó chỉ là cách bạn gọi những kẻ như vậy.
Những kẻ như vậy trong clan đã lợi dụng cậu... Hoặc thậm chí có thể là chính Raraja, vì cậu rất sẵn lòng đi theo những đồng đội trong clan của mình.
Nhưng... có phải cách liên minh của anh ấy thực sự khác với những người khác ở đây?
“Vì anh là một kẻ thu hồi thi thể và sau tất cả…tôi nghĩ có lẽ anh cùng phe với tôi.”
“Tôi cố gắng giữ thái độ trung lập.” Iarumas nói, “Về phần cô ấy…”
“Gấu?”
"Ai mà biết được...?"
Raraja nhìn về cô gái phía sau cậu, người dường như không biết họ đang nói về chuyện gì. Cô ấy trông hoàn toàn khác lạ - không hề quan tâm tới ai khác - nhưng vẫn tiếp tục đi theo Iarumas. Bất kể bạn quyết định phân loại Garbage là hợp pháp hay vô pháp (không phải phân loại loli), các thành viên khác trong liên minh đó sẽ không biết phải làm gì với cô ấy.
(Cuối cùng, liên minh thực sự cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát phải không?)
Raraja đang bận suy nghĩ về điều này, và có lẽ đó là lý do khiến cậu suýt bỏ lỡ khi Iarumas tiếp tục thì thầm, “Hơn nữa, cậu không phải là kẻ thù của tôi.”
Và sau đó, người đàn ông im lặng.
Tiếng bước chân mờ nhạt. Tiếng leng keng, leng keng của đồng xu. Tiếng dây cuộn vang lên. Thêm nhiều tiếng bước chân.
(Anh ta đang nghĩ gì vậy...?)
Nếu chuyện đó tùy thuộc theo phán quyết của Raraja—hoặc, nếu những kẻ như đám người đã lợi dụng cậu đưa ra quyết định—thì Raraja đã bị xử tử sau khi cuộc tấn công Iarumas bị thất bại. Và nếu vì lý do nào đó mà họ để cậu sống thì đó chỉ là để họ có thể sử dụng cậu như một cây cột sống dài 3 mét (không phải là cậu chưa từng nhìn thấy một cây cột thật). Về cơ bản, họ sẽ vỗ béo cậu để dùng làm khiên thịt và công cụ giải bẫy. Hoặc… đại loại là như thế.
Raraja chỉ có thể tưởng tượng ra hai lý do khiến cậu được phép sống: thứ nhất, anh chàng mặc đồ đen này đang âm mưu điều gì đó, hoặc thứ hai, bằng một cách nào đó, anh ấy chẳng hề bận tâm.
Iarumas đã nói đó là vế sau, nhưng Raraja sẽ không coi đó là thật. Nếu cậu nhóc cả tin như vậy thì đã bị biến thành một cái xác chết nào đó ở phía sau quán rượu từ lâu rồi.
(Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy...?)
Raraja thậm chí còn không thể đoán được.
Người đàn ông đáng ngờ từ quán rượu. Một cuộn phép kỳ lạ. Độ sâu của dungeon. Cặp đôi khó hiểu mà cậu hiện đang đồng hành cùng.
Ngay cả khi Raraja quay lại được thị trấn, liệu cậu có được yên ổn không? Cậu không biết. Có thể cậu sẽ bị người đã thuê cậu trừng phạt. Hoặc có lẽ những kẻ trong clan cũ của cậu sẽ quyết định khử cậu.
Raraja càng nghĩ về điều đó, càng có nhiều khả năng xoay quanh đầu cậu, chỉ khiến cậu có cảm giác bất an vô căn cứ…và dungeon không an toàn đến mức cậu có thể đi lang thang trong trạng thái mất tập trung.
(Về cơ bản, tất cả đều liên quan đến chuyện tiền bạc.)
Cuối cùng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút với cậu nếu cậu chọn nghĩ về vấn đề tiền bạc. Raraja kết luận rằng tất cả những điều này là về số tiền mà cậu sẽ trả để giúp bạn bè của mình hồi sinh.
(Nếu mình chết, sẽ chẳng còn ai trả tiền để hồi sinh họ—sẽ không có Thuế thập phân, và đó là một mất mát đối với anh ta.) Iarumas có lẽ đã có một giao kèo với thần điện hay gì đó nên anh ấy muốn tránh kết cục đó.
Tuy nhiên, rõ ràng Raraja không đủ lạc quan để hoàn toàn thuyết phục bản thân về sự thật đó.
"Gâu!"
Raraja vô thức dừng bước. Garbage kêu cậu phải nhanh lên, khiến cậu phải giật mình một cái.
“Đ-Được rồi! Được rồi! Tôi hiểu rồi. Đừng có thúc giục tôi!”
Raraja đi theo Iarumas, và tiếng gầm gừ trầm thấp từ phía sau thúc giục cậu tiếp tục.
Họ tiếp tục tiến về phía trước.
Bóng tối của dungeon. Những con quái vật. Những cạm bẫy. anh chàng ở phía trước. Cô gái ở phía sau. Rắc rối trên mặt đất.
Raraja không biết vấn đề nào trong số này là vấn đề nhỏ nhất của cậu, nhưng hiện tại, cậu vẫn còn sống. (Mình phải bấu víu vào điều đó.) Đó là điều mà Raraja chắc chắn, ngay cả khi cậu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, sự yên bình trong dungeon thường không kéo dài được lâu. Một khoảng thời gian ngắn sau đó, Raraja đụng phải thứ gì đó và buộc phải dừng lại. Trở ngại này vô tình lại là...
"Một cánh cửa..."
Có phải đó là một cánh cửa sắt lớn hiện ra lờ mờ trước mắt cậu hay không? Hay là một cánh cửa gỗ không cao hơn Raraja? Trong dungeon, nhận thức thường rất mơ hồ. Nếu cậu không tập trung thì cấu trúc của cánh cửa sẽ trở nên mơ hồ.
Chỉ có một điều chắc chắn—có một cánh cửa ở đó.
Mặc dù lịch sử của dungeon vẫn chưa rõ ràng nhưng đặc điểm này là một trong những điều chứng tỏ nó phải do con người tạo ra.
"Gâu!"
Garbage trông có vẻ đã sẵn sàng lao qua, nhưng Iarumas đã túm cổ cô bé lại. “Tôi chưa bao giờ thám hiểm khu vực này trước đây,” anh ấy lẩm bẩm, “vì vậy tôi hy vọng rằng phía bên kia là lãnh địa quen thuộc.”
“Chúng ta sẽ đi qua…?” Raraja hỏi.
Iarumas trả lời: “Ngay cả khi chúng ta cố gắng tìm đường đi khác thì cũng chẳng thể biết trước được chúng ta có thể sẽ gặp phải chuyện gì”.
Raraja nuốt nước bọt. Hy vọng là có một hành lang ở phía bên kia.
Bởi vì, trong hầm mộ…chắc chắn có quái vật đang rình rập. Và nếu có...
(Chúng ta có thể chết.)
Một tay của Raraja vô thức chạm vào những con dao găm trên thắt lưng. Chúng là những lưỡi dao mỏng và giòn nên cũng khó có thể gọi là vũ khí. Cậu đã phải đấu tranh kịch kiệt - tuyên bố rằng cậu cần chúng để gỡ bẫy - trước khi cậu được phép mang chúng để tự vệ. Thật là một điều may mắn khi cậu đã trốn thoát được khỏi clan mà không bị tịch thu chúng. Raraja hy vọng vận may sẽ tiếp tục.
“V-Vậy…chúng ta sẽ đi vào à?” Giọng điệu câu hỏi của Raraja bây giờ đã khác.
“Ừ,” Iarumas trả lời bằng một cái gật đầu ngắn gọn. Anh ấy đưa tay dưới áo choàng tới cây gậy đen treo ở thắt lưng và dùng ngón tay cái nới nhẹ thanh kiếm mỏng ra khỏi bao.
Tiếng vang của tiếng cạch kim loại nghe có vẻ lớn và khó chịu.
"Được rồi."
"Gâu!"
Khoảnh khắc Iarumas buông cô bé ra, Garbage sủa và lao vào. Cô ấy giống như một cơn gió đầy sắc màu, đá xuyên qua cánh cửa và lao về phía trước hoàn toàn theo quán tính. Iarumas đi theo cô bé như một cái bóng, trong khi Raraja vội vàng đuổi theo hai người họ. Họ không phối hợp tốt. Nhưng đây là cách các mạo hiểm giả di chuyển, và nó nhanh hơn bất kỳ nỗ lực phối hợp vụng về nào. Đó là cách họ có thể hành động trước đối thủ của mình—một vật thể to lớn đang ngồi xổm giữa hầm mộ.
(C-Cái gì vậy...?!) Mắt Raraja mở to.
“Gừưưưư!” Garbage phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ.
Những chiếc vảy màu xanh dương pha chút xanh lục. Một cái lưỡi nhầy nhụa lấp lánh nước bọt. Đôi mắt đỏ rực. Những chiếc răng nanh. Bộ móng vuốt. Một cái đuôi. Thứ trông giống như gai trên lưng nó là một đôi cánh dang rộng. Nó đứng dậy bằng bốn chân.
Bùm. Hầm mộ dường như rung chuyển. Thật đáng sợ. Raraja cảm thấy đầu gối mình run rẩy, đôi chân bắt đầu nhũn ra.
Cậu đã cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình, nhưng hoàn toàn không phải vì chút dũng cảm nào. Nếu cậu chạy—di chuyển—lùi lại—cậu sẽ bị giết, và cậu có thể cảm nhận được điều đó theo bản năng.
Đó là một bóng hình mơ hồ. Hình dạng thực sự của nó không rõ ràng. Tuy nhiên, không cần phải đoán xem nó là gì. Bất kỳ mạo hiểm giả nào cũng có thể nói cho bạn biết—ngay cả một đứa trẻ cũng có thể.
“Một con rồng…?!” Raraja lắp bắp.
“Không,” Iarumas mỉm cười trả lời. “Một con rồng khí độc.”
꧁༺༻꧂
Cái đầu từ từ ngẩng lên, phun ra hơi thở thối rữa độc hại, tràn ngập không khí mùi hôi thối lưu huỳnh. Nó trông không thân thiện chút nào. Một trận chiến là không thể tránh khỏi.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Raraja nghĩ họ có thể chiến đấu với một con rồng. Điều tốt nhất cậu có thể làm là giữ con dao găm của mình bằng tay trái chặt nhất có thể và cố gắng đứng vững bằng cách nào đó.
Đôi mắt cậu mở to đầy hoài nghi, nhìn vào con rồng…và Iarumas.
“Hmm... Vậy là chúng có thể xuất hiện ở đây.” Iarumas đang mỉm cười, một vẻ mặt vui mừng thực sự…gần giống như cách ai đó có thể cười toe toét khi bất ngờ gặp lại một người bạn cũ.
Lần đầu tiên, Raraja cảm thấy mình có thể đồng cảm với Garbage, người đang gầm gừ ngay bên cạnh cậu. Xét về khoảng cách, cô bé ở gần cậu hơn anh chàng mặc đồ đen...
"Urkh...?!"
Đó là khi nó xảy ra.
Năm giác quan của Raraja, ít nhất đã được mài giũa phần nào sau những ngày cậu làm nghề đạo tặc, đã cảnh báo cậu rằng có điều gì đó không ổn.
(Bzzz.)
Một âm thanh trầm, run rẩy – nhỏ và mỏng nhưng khó chịu. Tiếng đập cánh.