Niềm vui không nằm ở đoạn cuối, mà là ở quá trình. Hãy lựa chọn cho bản thân thời gian rảnh rỗi nhất và thưởng thức hành trình leo dungeon của Fate và Cecilia nhé.

____________________________

[Chương 272] - Tam Hiền Giả(1)

Chúng tôi quay trở lại cửa hàng vũ khí của Lambda Austen và ngay lập tức vào trong phòng.

Có vẻ như bữa tối đẫm máu đã khiến Cecilia kiệt sức. Ngày thường cô ấy sẽ tắm rửa, nhưng lần này cô ấy dường như chẳng còn tí hơi sức nào, một mạch tiến vào phòng của mình.

『Ngươi cũng mệt rồi nhỉ?』

Hắc kiếm Greed tựa bên đầu giường lên tiếng.

[Tôi cũng quen rồi. Trong chuyến đi săn đêm với Roy tôi cũng đã chứng kiến thứ còn ghê hơn thế mà.]

『Đừng để bản thân quen thuộc với cái chết. Nó sẽ khiến lưỡi kiếm của ngươi cùn đi.』

[Yên tâm. Tôi biết phân định rạch ròi mà.]

『Ừa… Đúng là có như vậy.』

Greed có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi.

[Sao thế?]

『Ta thấy rằng ngươi đã trưởng thành rồi. So với buổi đầu gặp mặt - ngươi còn chẳng thể tự chăm sóc bản thân và kinh sợ trước goblin.』

[Đã chừng ấy thời gian rồi nhỉ… Tôi cũng đâu thể cứ ngày xưa mãi được.]

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ hệt như với ở Vương Đô.

Vào cái đêm mà Bạo thực kĩ thức tỉnh, dù đâu đó vẫn tồn tại nỗi bất an vô định, nhưng tôi cũng không khỏi phấn khích khi một ngã rẽ mới của cuộc đời hiện ra trước mắt tôi.

Giờ đây, ở vùng đất xa lạ cách xa Vương Quốc, tôi lại ngắm nhìn bầu trời sao ấy. Liệu tôi có thể tìm lại thứ cảm xúc ngày trước không?

『Chuyện Roxy cũng vậy. Ngày trước ngươi luôn nghĩ được đến mỗi cô ấy.』

[Nếu chỉ nghĩ đến Roxy mà có thể giải quyết tất cả thì tôi cũng muốn thực hiện. Nhưng tôi đâu thể ích kỷ như thế được.]

『Ngươi không muốn Cecilia phải có tinh thần trách nhiệm và chạy theo chuyện của riêng ngươi?』

[Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục từ sau chuyện của Georg. Hơn nữa, cô ấy chỉ có một mình. Tôi không thể tạo thêm gánh nặng cho Cecilia được.]

Vì lẽ đó mà tôi phải cố tỏ ra vui vẻ trước mặt Cecilia.

『Phải nhanh chóng giải cứu Roxy, bằng không tình hình sẽ chỉ có tệ đi.』

[Tôi

biết. Nhưng để cứu Roxy ta cần phải có thánh vật thay thế. Em ấy sẽ không thích việc đó đâu. Ta phải tìm phương án khác.]

『Có ý tưởng gì chưa?』

[Tam Hiền Giả mà Chủ tịch từng nhắc đến.]

『Những kẻ được cho là người sáng tạo nên thế giới này ư? Nếu lời Libra là thật thì chúng chính là những Thần thú còn lại.』

[Đúng vậy. Nếu Tam Hiền Giả đã tạo ra Cực Cự Thành, có lẽ họ biết cách giải cứu Roxy. Tôi không rõ họ còn sống không, nhưng chắc chắn sẽ có dấu vết để lại trong thành bang của High Elf.]

『Ngươi định truy theo dấu vết đó để tìm Tam Hiền Giả à?』

[Nếu không thử thì sao có thể khẳng định được.]

『Giờ ngươi đã có Chủ tịch chống lưng, chúng ta sẽ có thể tự do hành động.』

[Ngoài mặt sẽ gọi là đi “tham quan”, nhưng thực chất là truy tìm Tam Hiền Giả.]

Greed tỏ ra hứng thú.

Nhưng thời gian không còn nhiều.

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Hòn đảo đang tiến về Thánh Địa.

Theo lời Roy nói thì con thuyền sắp cập bến vùng đất thánh.

Nếu từ đây đến lúc không giải cứu được Roxy, chúng tôi sẽ bị cuốn vào cuộc chiến giữa loài người và High Elf.

Trước khi Hugo Dahrendorf nhậm chức Chủ tịch, vẫn có cơ ngơi ngăn chặn chiến tranh nổ ra. Thực tế, Roy đã từng có ý định cử tôi đi làm sứ giả truyền thông điệp đến Vương Quốc.

Nhưng kế hoạch đó nay đã thất bại.

Vì ngay cả Thượng viện - nòng cốt của thế giới High Elf - vừa trải qua một sự thay đổi lớn.

Dù tốt dù xấu, Georg đã để lại một dấu ấn khó phai với High Elf.

Bữa tối hôm nay đã chứng minh rằng đây là cuộc chiến được mong đợi. Là cuộc chiến không thể tránh khỏi.

[Nếu không cứu được Roxy, tôi chỉ còn cách ở lại đây.]

『Chỉ còn biết cầu nguyện con người sẽ không tấn công vào nơi này. Tùy tình hình mà ngươi có thể sẽ phải chiến đấu bảo vệ Cực Cự Thành đấy.』

Để có thể tiến vào thành bang High Elf, loài người buộc phải đánh sập Cực Cự Thành. Nhưng linh hồn Roxy đang trú ngụ ở bên trong nên tôi không thể làm ngơ.

[Chỉ cần một lần giương kiếm, tôi sẽ trở thành kẻ phản bội.]

『Một, hai cá nhân thì còn có thể giải thích. Nhưng nếu là một đạo quân thì bất khả thi. Chiến trường là thế.』

Tôi nhớ về vị Nữ Hoàng đang trị vì Vương Quốc. Cô ấy cũng sở hữu Đại tội kĩ, không mặn mà với chính trị cho lắm, nhưng khi cần sẽ là chỗ dựa vững chắc.

[Nếu gặp được Ellis, biết đâu...]

『Ừa, bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ đến cô ta.』

Khi ở trên chiến trường, liệu cô ấy sẽ cho dừng tấn công vì một người phụ nữ không? High Elf sẽ quyết liệt tiến công, trong khi loài người rơi vào thế bị động.

Chiến tranh không đơn thuần là trận chiến giữa những cá nhân. Liệu Ellis - với tư cách một Nữ Hoàng - sẽ quyết định thế nào khi đặt lý do cá nhân lên cán cân… Mối lo chồng chất mối lo.

Trước đây, khi thảo phạt Tenryuu ở Gallia, cô ấy đã phải chọn giữa mạng sống Roxy và tương lai Vương Quốc. Và cô đã chọn Vương Quốc.

Không, Ellis có lẽ giờ đã khác. Cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc đồng đội.

Phải có niềm tin... Thấy tôi nhủ thầm, Greed đánh tiếng.

『Đừng nghĩ về tương lai nữa.』

[...Greed.]

『Giờ ta phải làm những gì có thể, Fate.』

[Đúng vậy, ta đi thôi!]

Trao đổi với Greed xong, đầu óc nhẹ nhõm hẳn. Cơ thể cũng đã nghỉ ngơi đủ.

Bước ra khỏi phòng, Cecilia đã đứng đợi sẵn.

[Sao cô lại ở đây!?]

[Câu đó tôi phải hỏi mới đúng. Cậu định đi một mình à?]

[Cô nên nghỉ ngơi...]

[Tôi ổn mà! Tôi đã xốc lại tinh thần. Nếu dừng lại ở đây thì sẽ chẳng có thêm thu hoạch nào cả.]

Truy tìm Tam Hiền Giả để cứu Roxy cũng là cách thấu hiểu thế giới High Elf.

Về phần Cecilia, có vẻ cô muốn biết ý đồ thật sự của anh trai. Cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời.

[Tôi hiểu rồi. Nhưng đừng cố quá đấy.]

[Không muốn nghe điều đó từ cậu đâu.]

Cô ấy bật cười, khiến tôi cũng cười theo.

Khi xuống cầu thang, xưởng vẫn còn sáng đèn. Lambda vẫn đang miệt mài làm việc.

Ông ấy trông thấy chúng tôi liền vẫy tay gọi lại.

[Đêm khuya thế này hai người còn định đi đâu vậy?]

[Chúng tôi không ngủ được nên định đi dạo đôi chút.]

[Thế à... Đây, hãy cầm lấy.]

Lambda đưa cho tôi chiếc áo khoác đã sửa xong.

[Không có nhiều thời gian nên ta chỉ hiệu chỉnh đôi chút. Đừng liều mạng quá đấy.]

[Cảm ơn ông.]

Rồi ông đưa cho Cecilia một chiếc vòng tay.

[Cái này là...]

[Vòng tăng cường linh lực.]

[Thật ư?]

[Đồ ăn trộm từ kho hàng quân trang đấy. Coi như đây phần thưởng cho dọn dẹp nhà cửa của ta. Ta cũng mong bản thân có thể cải tiến trang bị của cậu hơn nữa.]

Có vẻ Lambda đã ngầm hiểu rằng chúng tôi sẽ không quay lại.

[Nào, hãy thử đi.]

Tôi mặc áo vào. Cecilia đeo chiếc vòng bên tay trái.

Khả năng phòng thủ tăng vọt. Di chuyển cũng thoải mái hơn.

Cecilia ngạc nhiên vì chỉ số linh lực tăng lên rõ rệt.

Lambda tiễn chúng tôi ra tận cửa.

[Khi nào rảnh ghé lại nhé. Lần sau ta sẽ nâng cấp kỹ hơn.]

[ [ Cảm ơn ông ] ]

Chúng tôi đi qua khu phố tối om om, rồi hướng ra đường chính.

[Fate, có vẻ cậu đã quyết định điểm đến rồi.]

[Ừa. Theo tôi biết, chỉ có một nơi lưu giữ rõ nhất dấu vết Tam Hiền Giả.]

Đó là điện thờ nơi Libra ở.

Trong đền có thiết bị kết nối Roxy với Cực Cự Thành. Công nghệ từ thời Tam Hiền Giả vẫn còn đến ngày nay

Chắc chắn vẫn còn nhiều hơn thế nữa.

『Cách nhanh nhất là hỏi người hiểu rõ điện thờ nhất.』

[Libra nhỉ?]

『Đúng. Nhưng hắn cũng giỏi đánh trống lảng lắm.』

[Tôi sẽ xem liệu hắn có thực sự muốn hợp tác không.]

Ra đến đại lộ, chúng tôi thẳng tiến đến điện thờ.

Dù màn đêm đã buông xuống, đèn đường vẫn sáng trưng. Xung quanh thật vắng lặng không một bóng người.

Khi bóng dáng điện thờ dần hiện ra, có một người trong bộ trang phục linh mục đã đứng đợi sẵn ở lối vào.

Hắn dường như đã biết rằng chúng tôi sẽ đến. Giờ thì tôi hiểu tại sao High Elf lại kính cẩn gọi hắn là Ngôn sứ rồi.

Vẫn vẻ mặt thản nhiên, hắn đợi chúng tôi tiến đến.

[Chào Fate. Cậu đến muộn quá.]

[Libra... Ngươi thực sự vòng vo quá đấy.]

[Cũng vì Chủ tịch nhờ ta thôi. Ông ấy muốn cậu tham dự bữa tối bằng mọi giá. Nhờ vậy mà giờ cậu đã có thể hành động tự do hơn. Tất cả cũng vì cậu cả mà.]

Libra mời chúng tôi vào điện thờ. Lính canh chỉ liếc nhìn rồi thôi.

____________________________

[Chương 273] - Tam Hiền Giả(2)

Libra đi trước dẫn đường, ra hiệu bằng tay.

[Rẽ ở đây nhé.]

Đó là một lối đi chúng tôi chưa từng đi qua. Sàn nhà ở đây trông cũ kĩ hơn những nơi khác.

[Đây là nơi linh thiêng nhất trong đền thờ. Trước đây, các người thậm chí còn không thể đặt chân vào đây.]

[Là nhờ công Chủ tịch ư?]

[Đúng vậy. Nhờ có cậu làm hài lòng ông ấy nên ta mới có thể dẫn hai người vào đây.]

[Phía trước có gì vậy?]

[Cứ đi rồi sẽ biết.]

Trước mặt Libra, một cánh cổng kim loại khổng lồ màu đen hiện ra, trái ngược hẳn với màu sắc chủ đạo của điện thờ.

Thiết kế của cánh cổng cũng có phần khác biệt, không ăn nhập với kiến trúc thuần trắng của điện thờ.

Và nó đang đóng chặt.

[Fate, cậu có thể mở nó được không?]

[Tại sao lại là ta?]

[Vì điều kiện khai mở cánh cổng là ba Thần thú.]

Nếu chỉ có tôi và Libra là không đủ.

Thế mà hắn vẫn bảo tôi mở cửa.

[Chẳng lẽ ngươi đang gộp cả những Thần thú mà ta đã hấp thụ bằng Bạo thực kĩ?]

[Đúng vậy. Bản thân cậu có giá trị bằng ba người. Mỗi ta thì sẽ không đủ.]

[Đành vậy. Cecilia, mau lui về sau tôi.]

[Đừng làm gì liều lĩnh quá nhé.]

Sau khi xác nhận Cecilia và Libra đã lùi ra sau, tôi ngước nhìn cánh cổng đen.

Không ngờ trong đền thờ lại giấu một thứ như thế này.

Chất liệu của nó là gì nhỉ? Trông khá giống Vũ khí Đại tội, nhưng không có độ đen bóng nên chắc không phải.

Thứ duy nhất tôi từng cho là giống nhất là bức tường của thành phố hộ vệ Babylon đặt tại ngay sát bên biên giới Gallia.

Trong khi tôi đang chìm trong suy tính thì Greed lên tiếng:

『Là adamantite đấy. Nồng nặc mùi Gallia luôn.』

[Phải thử mới biết được.]

Tôi nhẹ nhàng chạm vào cánh cổng.

[Oaah!?]

Cánh cổng hiện lên vô số hoa văn và phát sáng, sau đó biến đổi liên tục.

Dần dần, những ký tự dần hiện ra thành hàng.

Libra quan sát chúng từ đằng sau và nói:

[Có vẻ như nó đang chúc phúc cho sự trở lại của Tam Hiền Giả.]

[Chúc phúc? Là ai chúc cơ chứ?]

[À thì...]

Hắn nhún vai tỏ vẻ không biết.

『Fate, cửa đang mở ra rồi.』

Nghe Greed nói vậy, tôi quay lại trông thấy cánh cửa adamantite dày đặc dần dần hé mở.

Quá trình trên khiến toàn bộ ngôi đền rung chuyển dữ dội.

Tôi hơi lo sợ lính canh sẽ chạy tới.

[Đây là nơi linh thiêng nên bọn lính canh cũng sẽ không dám tới gần. Cung đường phía trước đã mở ra. Chúng ta tiến lên thôi.]

Bên trong cánh cổng đen tuyền hiện ra trước mắt tôi lại hiện ra một khung cảnh quen thuộc.

[Oi oi, đây đúng là công nghệ của Gallia mà.]

[Vốn dĩ hòn đảo này cũng là một nhánh tách ra từ đại lục Gallia. Vậy nên nếu giống nhau về nội thất cũng là chuyện đương nhiên.]

[Chẳng lẽ đây là trung tâm điều khiển của hòn đảo?]

[Đúng vậy. Mặc dù ta cũng mới vào đây lần đầu. Hòn đảo đang di chuyển như một con tàu tiến về Gallia, vậy nên phải có một khu vực điều khiển.]

[Nếu thế thì ta có thể dừng nó lại!]

Nói là vậy chứ tôi cũng chẳng biết cách vận hành của nó.

Vô số thiết bị xếp san sát bên nhau, làm tôi cũng khó đoán được cái nào dùng để điều khiển hướng đi của con-tàu-cấp-lục-địa. Ước gì có Raine lúc này, một nghiên cứu sinh cổ vật Gallia.

[Ngươi không rành về mấy thứ này sao?]

[Đây không phải thiết kế mà ta biết. Có lẽ là phiên bản riêng của Tam Hiền Giả.]

[Tức là ngươi cũng không biết?]

[Chính xác!]

Hắn khẳng định với một nụ cười tỏa nắng.

Vì tôi không biết các thiết bị ở đây dùng để làm gì, nên tốt nhất là đừng động chạm bừa bãi.

Phá hủy chúng thì lại càng không. Nếu thứ này có liên quan đến Roxy, hậu quả sẽ khôn lường.

Cecilia quan sát căn phòng rộng lớn, bước đến giữa phòng và nói,

[Mau nhìn cái này xem.]

Tôi đến chỗ cô ấy thì thấy một tấm bảng đang lơ lửng giữa không gian.

[Cái gì đây?]

Khi tôi hướng mắt lại gần, đột nhiên tấm bảng phát ra ánh sáng.

Rồi nó chiếu sáng toàn bộ cơ thể tôi. Không đau nên chắc không phải tấn công.

『Có vẻ như nó đang quét và phân tích Fate. Cứ đứng yên để xem tình hình ra sao.』

[...Được rồi.]

Kết thúc quá trình truy quét, tấm bảng hiển thị “ALL GREEN”.

Ngay lập tức, tấm bảng biến mất, và dưới chân tôi xảy ra biến động.

[Gì thế này!?]

[Kyaa!]

[Cecilia!]

Tôi kéo tay cô ấy và nhảy lùi ra sau.

Từ chỗ chúng tôi đứng, một quả cầu ánh sáng khổng lồ nổi lên.

Tôi định chạm vào nhưng tay tôi xuyên qua.

Libra đứng bên cạnh nhìn và nói,

[Đây là hình chiếu ảo. Một ảo ảnh được tạo ra bằng ánh sáng. Không có hại đâu.]

Nó sở hữu nhịp đập như trái tim vậy.

Và rồi nó dừng lại,

『Xin chào, tôi là P01, trí tuệ nhân tạo quản lý hệ thống sinh thái Plant-01. Chào mừng ngài Thần thú.』

[X-xin chào...]

『Giờ không phải lúc để căng thẳng đâu đấy!?』

Greed châm biếm khi trông thấy tôi kinh ngạc.

Cái gì đây... Thứ này đang nói chuyện...

Khác với tôi, Libra lại rất bình tĩnh.

[Ồ, có cả AI hỗ trợ ở đây à. Thế thì tiện quá.]

[Ý ngươi là sao?]

[Hãy nhờ cậy P01, chúng ta không cần phải tự tay vận hành mấy thiết bị xung quanh.]

[Vậy sao...]

Có lẽ nó giống như Greed, nhưng P01 có vẻ lịch sự hơn. Để tôi hỏi thử xem.

[P01, tôi là Fate Barbatos. Có thể trả lời giúp tôi vài câu không?]

『Vâng, thưa ngài Fate.』

[Ai đã tạo ra P01?]

『Tam Hiền Giả.』

[Hiện giờ họ đang ở đâu?]

『Không rõ. Không có dữ liệu.』

Hmm? Bể kèo ngay từ đầu luôn…

Libra thấy vậy thì bật cười.

[Không dễ gì Tam Hiền Giả chịu để lại dấu vết rõ ràng đâu. Ngay cả High Elf còn không biết họ ở đâu. Thử hỏi kiểu khác xem?]

Nghe vậy, tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi lại,

[P01, Tam Hiền Giả đã làm gì ở đây?]

『Xây dựng hệ thống sinh thái cho Plant-01. Sau khi họ đã hoàn thành, tôi đảm nhận việc quản lý.』

Nếu đã tiếp quản việc quản lý, chắc chắn nó cũng biết về Cực Cự Thành và thánh vật.

[Cực Cự Thành là gì?]

『Là bức tường phòng thủ sử dụng sức mạnh tinh linh vốn có của thế giới này. Nó được dùng để duy trì hệ thống sinh thái Plant.』

[Thánh vật là gì?]

『Là linh hồn được định hình bên trong Cực Cự Thành, có tác dụng kiểm soát tinh linh. Chỉ những người có linh hồn mạnh mẽ mới được chọn.』

Vậy đâu khác gì so với những gì Libra nói.

Tôi đi thẳng vào vấn đề,

[Có cách nào giải phóng thánh vật khỏi Cực Cự Thành không?]

『Cần phải chuẩn bị vật thay thế.』

[Nếu cưỡng ép đưa thánh vật ra khỏi bức tường thì sao?]

『Thể xác sẽ ngay lập tức lụi tàn nếu tách linh hồn ra khỏi bức tường.』

[Còn linh hồn thì sao?]

『Không đủ thông tin để đưa ra kết luận. Nhưng dự đoán là linh hồn sẽ yếu dần bên trong Cực Cự Thành và tan biến.』

Vậy là vẫn phải chuẩn bị vật thay thế... Chẳng lẽ không thể cứu được Roxy ư...

Những gì Libra nói quả nhiên là sự thật.

[Cuối cùng thì cậu cũng chịu tin ta rồi.]

Đừng có vui vẻ vào lúc này chứ!

Tình hình của Roxy vẫn không thay đổi, nhưng tôi thấy kỳ lạ với câu trả lời của P01. Nếu nó quản lý hòn đảo, vậy tại sao trước kia thánh vật có biến động thì nó lại không làm gì?

Cũng vì thế mà Roxy phải liều mình thế chỗ.

[P01, tại sao ngươi không làm gì khi thánh vật trước đó gặp trục trặc?]

『Cần sự trợ giúp của Tam Hiền Giả—những Thần thú. Tôi không có khả năng đó.』

[Cái gì cơ? Vậy tức là đã có thánh vật để thay thế sao?]

『Vâng, thánh vật được lưu trữ tại buồng nuôi cấy sâu bên dưới. Tuy nhiên...』

P01 đột nhiên nói chậm lại. Khác hẳn với giọng điệu rõ ràng lúc nãy.

[Có vấn đề gì sao?]

『Do bị bỏ mặc trong thời gian dài, khu vực quản lý đã bị ma thú tràn vào và chiếm đóng.』

[Ma thú!? Tại sao lại có cả chúng?]

『Có vẻ như các cá thể nghiên cứu đã trốn thoát và sinh sôi kể từ đó. Hiệu suất vận hành của hệ thống sinh thái Plant hiện chỉ còn 30%. Cưỡng chế kích hoạt chương trình đưa hòn đảo trở về với Gallia.』

[Có thể cho dừng hệ thống không?]

『Quy trình trên không thể bị ghi đè hoặc chỉnh sửa.』

Vậy là khi hệ thống sinh thái Plant-01 trở nên suy yếu, hòn đảo sẽ tự động trở về Gallia.

Hơn nữa, con tàu càng không thể bị dừng lại.

[Còn bao lâu nữa thì đến Gallia?]

『Xấp xỉ 3 ngày.』

Thời gian còn ít hơn tôi tưởng.

____________________________

[Chương 274] - Tam Hiền Giả(3)

Còn 3 ngày nữa là đến Gallia.

Thánh vật thay thế được cất giữ ở khu vực thấp nhất, ngay bên dưới chỗ chúng tôi đang đứng.

Thông thường, nó sẽ được P01 vận chuyển lên tầng bên trên. Nhưng do ảnh hưởng của lũ quái vật sinh sôi, dường như hệ thống đã không tiếp nhận được lệnh của P01.

[Nếu chúng ta đến tận buồng nuôi cấy thì có thể kích hoạt quy trình vận chuyển chứ?]

『Vâng. Nếu thực thi lệnh từ bảng điều khiển đặt tại buồng nuôi cấy, vật phẩm sẽ có thể được chuyển đến đây. Xác nhận: Tuyến đường vận chuyển vẫn chưa bị ma thú phá hoại.』

[Lối nào dẫn xuống bên dưới?]

P01 liền cho hiển thị bản đồ phân tầng dưới dạng hình chiếu ba chiều để chúng tôi dễ hình dung.

『Lối thông thường đã bị phong tỏa do quái vật xuất hiện. Xin hãy dùng lối thoát hiểm khẩn cấp. Buồng nuôi cấy nằm ở tầng 10, tầng sâu nhất của cơ sở.』

[Sâu thế... Phải đi bao xa thì mới đến?]

『Khoảng 1km. Giữa các tầng đều được ngăn cách bởi những cánh cổng. Xin hãy dùng “Master Key” này để vượt qua các bức tường dọc theo tuyến đường thoát hiểm.』

Một cột kim loại từ sàn nhà đột ngột mọc lên, dừng lại ngang tầm eo tôi.

Những dải sáng phát quang chạy dọc trên nền đất, rồi từ từ tiến lên cột kim loại

Khi tất cả giao nhau tại đỉnh, một chiếc thẻ khóa ánh vàng lơ lửng giữa không trung.

[Đây là Master Key?]

『Vâng. Nó được cấp riêng cho Fate-sama. Master Key không thể được cấp lại lần hai.』

Cecilia đứng nghe nãy giờ, do dự lên tiếng,

[Tôi cũng có thể dùng Master Key không?]

[Nếu Fate-sama chấp thuận, tôi sẽ cấp quyền sử dụng.]

Cô khẽ gật đầu, rồi hướng mắt sang tôi,

[Ta không thể biết được bên dưới có những gì, nên tôi nghĩ là mình cũng nên san sẻ một phần công việc.]

[Tôi hiểu rồi. P01, cấp quyền cho Cecilia.]

『Rõ. Cecilia-sama, xin hãy tiến lên phía trước.』

Cecilia bước lên, P01 chiếu ánh sáng quét toàn thân cô.

『Hoàn tất. Cecilia-sama giờ đã có thể sử dụng Master Key.』

[Tuyệt! Vậy là tôi cũng có thể giúp được! Nhưng còn Libra...?]

[Hắn sẽ không đi đâu.]

Libra phì cười và nói,

[Ta không thể rời khỏi đây. Ta cần phải ở bên Roxy chứ.]

[Tiếc thật, thiết nghĩ ngươi cũng hứng thú với Tam Hiền Giả mà.]

[Với thể trạng hiện nay của ta, như vầy là đủ rồi. Ta sẽ ở lại hậu phương vậy. Mong được lắng nghe chuyện của cô cậu. À, đừng quên chuẩn bị đầy đủ tư trang trước khi đi đấy nhé.]

Chúng tôi tạm rời phòng điều khiển của P01, chuẩn bị trang bị thám hiểm.

Libra đã chuẩn bị ba lô chứa đầy thức ăn, nước uống đủ vài ngày, quần áo và dụng cụ thám hiểm. Mọi thứ đều tươm tất.

[Đây, của hai người. Ta đã tinh giản đến mức tối thiểu để tiện di chuyển.]

[Ngươi chu đáo đến đáng sợ đấy.]

[Ta đã nói là sẽ hỗ trợ cậu mà.]

Cecilia khẽ cúi đầu,

[Chân thành cảm ơn vì sự tận tụy...]

[Ta không phải người chuẩn bị đồ cho cô đâu. Một nữ tu đã hỗ trợ làm việc đó. Phụ nữ hiểu nhau hơn mà.]

[...Vâng.]

Libra khá chu toàn ở khoản này nhỉ.

Khoan đã, thế còn trang bị của tôi…

[Đừng nói là ngươi chuẩn bị đồ cho ta nha?]

[Tất nhiên rồi. Bằng-cả-trái-tim.]

Tôi lập tức hối hận vì đã hỏi.

Biểu cảm của tôi chắc rất khó coi, đến nỗi nó khiến Libra cực kỳ hài lòng.

[Xin thứ lỗi cho ta không đủ thời gian làm cho cậu hộp cơm do chính tay ta làm.]

[Xin kiếu!]

Không bao giờ tôi muốn điều gì như thế.

Haa… Chúng tôi sắp sửa tiến vào lòng đất của cơ sở nơi đây, thế mà hắn vẫn vô tư quá thể!

[Thôi, chúng ta đi!]

[Ta sẽ đưa hai người đến phòng điều khiển. Đó là điều tối thiểu mà ta có thể làm.]

Đôi lúc hắn cứ thành thật một cách thật “kì dị”.

[Ta sẽ xuống dưới đó và phát lệnh vận chuyển thánh vật lên trên, còn lại giao cho ngươi.]

[Được. Nhưng còn Roxy… Liệu sẽ ổn chứ?]

[Cũng không còn cách nào khác…]

Tôi sẽ nhận lỗi thay cho phần của Roxy.

Em ấy sẽ không bao giờ muốn có ai hy sinh cho mình. Kể cả khi đó là sự hy sinh đã được định sẵn ngay từ đầu.

Cực Cự Thành được duy trì bằng thánh vật.

Chừng nào nguyên tắc này còn tồn tại, tôi sẽ không thể tránh khỏi hy sinh một cá thể khác để cứu Roxy ra.

Nếu chiến tranh giữa người và High Elf bùng nổ, bức tường bị đe dọa, thánh vật cũng khó lòng sống sót.

Roxy nói rằng em ấy muốn cứu những thú nhân.

Con đường tôi sắp sửa bước đi đây có thể sẽ cứu được em ấy, nhưng đành không thể với thực hiện ước nguyện đó rồi.

Trông thấy sự do dự ở nơi tôi, Greed đánh tiếng,

『Đã không còn nhiều thời gian để tìm hướng đi khác đâu. Dù cho ngươi vẫn chưa thực sự sẵn sàng, ngươi vẫn phải bước tiếp về phía trước.』

[Tôi hiểu.]

『Tuy vậy, vẫn còn thời giờ cho đến khi đến được buồng chứa thánh vật. Đến lúc đó hãy đưa ra quyết định chung cuộc.』

Ông ta nói phải.

Nếu cứ mãi chần chừ thì tôi sẽ mất luôn cả Roxy. Đó là điều duy nhất tôi không được phép để xảy ra.

Khi chúng tôi quay lại phòng điều khiển, P01 cất tiếng,

『Chào mừng quay trở lại, Fate-sama, Cecilia-sama và Libra-sama. Tôi đã luôn trông chờ mọi người.』

[Lối nào dẫn đến tuyến đường thoát hiểm?]

『Đã hoàn tất yêu cầu. Xin hãy trình ra Master Key.』

Theo lời chỉ dẫn của P01, tôi giơ Master Key lên.

『Tiến hành tải xuống tuyến đường của cơ sở……… Thông báo: Hoàn tất.』

[Đây là…!?]

Master Key phát sáng, rồi hiện lên một màn hình ba chiều.

Chính là bản đồ của toàn bộ cơ sở, cùng với vị trí của chúng tôi.

『Xin vui lòng đi theo vạch đỏ. Buồng nuôi cấy được đánh dấu chấm xanh chính là đích đến của mọi người.』

Chúng tôi quyết định thử đi theo vạch đỏ, tiến vào đoạn đường hẹp sâu bên trong phòng điều khiển.

[Kia kìa, Fate! Một cánh cổng chuyển tầng!]

『Xin vui lòng đặt Master Key lên cổng để tiến đến tầng kế.』

Tiếng nói của P01 vang vọng khắp đoạn hành lang.

Tôi làm theo chỉ dẫn và đưa thẻ khóa lên.

Bíp. Bíp. Bíp… Âm thanh cứ thế từng hồi nối đuôi nhau giữa bầu không gian tĩnh mịch.

Dường như có luồng khí thoát ra, cánh cổng adamantite chầm chậm kéo trượt lên trên.

[Nó có mùi hơi mốc…]

[Chắc chắn đã lâu ngày không được đụng tới……]

Cecilia và tôi nhìn vào phía sau cánh cổng.

Thang bộ được lắp đặt sẵn. Bên dưới chỉ một màu tối đen. Nhưng dường như tôi có nghe thấy âm thanh của một số sinh vật…

[Chúng ở ngay bên dưới.]

[Ừm, không nghi ngờ gì nữa.]

Ma thú đã tiến xa đến mức này rồi.

Rồi tôi nhìn sang Libra,

[Sớm muộn rồi chúng sẽ tràn lên đến điện thờ thôi.]

[Cũng không hẳn. Nhất là khi có cô cậu ở bên dưới.]

High Elf chắc chắn không thể tin rằng ngay ở dưới chân họ đang có hàng ngàn ma thú sinh sôi. Người duy nhất sẽ vui với thông tin này chắc chỉ có Roy.

Chúng tôi chỉnh lại quai ba lô.

[Đến lúc rồi nhỉ?]

[Ừa. Nhờ ngươi chăm sóc cho Roxy.

[Chúng tôi đi đây!]

[Mong hai người sớm trở về… trước khi mọi thứ bắt đầu.]

Nói xong, Libra cất bước rời đi.

[Tôi sẽ đi trước cho. Cecilia theo sát tôi nhé.]

[Đã rõ.]

Tôi đặt chân mình lên nấc thang đầu tiên.

Có làn gió thoảng thổi từ bên dưới lên.

Càng xuống sâu thì bóng tối càng dày đặc hơn.

[Cecilia, cô có thể dùng tinh linh thuật để cường hóa tầm nhìn trong đêm không?]

[Ừm, tôi làm được.]

[Tiến hành vậy nhé. Dùng ánh sáng có thể sẽ thu hút đám quái vật.]

Chúng tôi mượn đôi mắt của tinh linh.

Rõ đường hơn rồi.

Ngước xuống bên dưới, nó sâu hơn tôi nghĩ—phải chừng 80 mét hơn. Chúng tôi có thể bám vào lan can và trượt xuống, nhưng vì không rõ tình hình phía trước nên thận trọng vẫn hơn.

Từng bước từng bước một… Cũng như dò quanh những ma thú ẩn nấp.

____________________________

[Chương 275] - Tam Hiền Giả(4)

Bước xuống chiếc thang dài, tôi cuối cùng cũng đặt chân được xuống mặt đất (ở dưới lòng đất).

[Cô ổn chứ, Cecilia?]

[Không sao đâu. Đây mới chỉ là tầng đầu tiên thôi mà. Chúng ta không thể dừng lại ở đây được.]

Nghe câu trả lời đầy tự tin của cô, tôi yên tâm tiến về phía trước.

Mặt đất dưới chân có hơi ẩm, có lẽ do nước rỉ từ một số chỗ.

Chính độ ẩm này đã tạo điều kiện cho nấm mốc phát triển.

[Có vẻ như nơi này đã cũ nát rồi.]

『Không hẳn. Lũ quái vật cũng có góp vài vết mà.』

[Nhìn kìa, bức tường đằng kia.]

Trên bức tường Cecilia chỉ ra có một lỗ hổng lớn.

Có những vết như bị xé toạc bởi móng vuốt sắc nhọn.

『Chín phần mười là do ma thú.』

[Bức tường này không phải làm từ adamantite. Và vết tích này trông cũng khá cũ rồi.]

『Có lẽ họ không thể xây toàn bộ bằng adamantite. Chỉ có những bức tường ngăn cách các tầng trong cơ sở được làm từ vật liệu này thôi.』

[Ông biết rõ quá nhỉ?]

『Ta có bản đồ toàn bộ cơ sở mà. Từ thông tin đó có thể suy ra ngay.』

Tên Greed này... rất tinh tường mấy khoản này.

[Vậy là không thể phá hủy sàn nhà để xuống dưới à?]

『Nếu dễ thế thì lũ quái vật đã tràn ngập Thành Runebach từ lâu rồi.』

[Fate, chúng ta nên đi hướng nào?]

Cecilia vừa chỉ tay ra phía trước sau vừa hỏi tôi.

Đã đến lúc dùng chìa khóa chủ. Tôi mở bản đồ ba chiều ra.

[Ta sẽ đâm thẳng từ đây.]

[Được rồi, đi thôi!]

Theo chỉ dẫn của bản đồ, chúng tôi bước dọc theo hành lang tối mịch.

[Thật sự không có chút ánh sáng nào nhỉ.]

『Lối thoát hiểm thông thường phải có đèn dẫn đường chứ.』

[Chắc lại bị quái vật phá rồi.]

『Có thể có chủng loài nhạy cảm với ánh sáng. Cẩn thận đấy.』

Lũ quái vật đã sinh sôi trong thế giới ánh sáng suốt thời gian dài. Như Greed nói, chúng trở nên nhạy cảm với ánh sáng cũng không có gì lạ.

Thật may là chúng tôi xuống đây bằng tầm nhìn tinh linh mà không cần nguồn sáng.

Nếu mang theo nguồn sáng, có lẽ chúng tôi sẽ bị quái vật bao vây ngay lập tức.

Dù vậy, nơi này yên tĩnh đến mức dị thường.

Chúng tôi cứ tiến về phía trước. Dần dà, tôi cảm nhận có sự hiện diện của quái vật.

Chúng giữ một khoảng cách nhất định, không tiến lại gần chúng tôi. Nhưng số lượng đang tăng lên đều đặn.

[Có cảm thấy gì không, Cecilia?]

[Ừa. Áp lực kinh khủng.]

『Làm quen với nó đi. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến mức ngờ nghệch của Fate kìa.』

[Đó không phải là lời khen đâu nhé!]

Bất cứ ai rơi vào thế “con mồi/kẻ bị săn” đều khó mà giữ được bình tĩnh.

Hơn nữa đây còn là lũ quái vật từng được dùng cho nghiên cứu ở cơ sở này. Tôi nhớ lại những con quái vật cổ đại đã từng giao đấu ở Gallia.

Tất cả đều là những con quái vật sở hữu sức mạnh đáng gờm.

Chiến đấu với chúng trong không gian kín thì có hơi mệt thật.

Nhưng kể cả khi chúng không tấn công, chúng tôi vẫn sẽ phải đi tiếp.

[À, có vẻ tiếp theo thì ta rẽ phải.]

[Bên phải đúng không…]

Tôi đổi ra phía sau để bảo vệ Cecilia. Với kinh nghiệm chiến đấu của tôi, chú ý đằng sau là cần thiết hơn.

Cecilia đi đằng trước đột nhiên dừng bước.

[Không ổn rồi, Fate...]

Tôi cũng dừng lại và nhìn lên.

[Cánh cổng đã bị đánh sập. Adamantite của tường đều bị xé toạc hết ra ngoài.]

[Lối đi bị chặn hoàn toàn rồi.]

『Làm thế nào giờ?』

Làm thế nào cũng được... Nhưng trước hết phải giải quyết lũ ma thú đang nhanh chóng áp sát từ phía sau đã.

Suy tính sau vậy.

Tôi rút hắc kiếm khỏi vỏ.

[Greed, làm được không?]

『Để đó ta! Điều chỉnh độ sắc bén lưỡi kiếm đến cao nhất.]

[Cecilia, hỗ trợ tôi nhé. Đầu tiên ta cần xác định kẻ địch là loại nào.]

[Xin hãy cẩn thận!]

Cô vừa nói vừa niệm tinh linh thuật.

Những ánh sáng xanh lục nhỏ bao bọc quanh tôi.

[Tôi ban cho Fate sự bảo vệ của tinh linh gió. Sylph sẽ chặn giúp cậu vài đòn tấn công.]

[Đa tạ!]

Cơ thể tôi nhẹ bẫng cả đi.

Không có đường thoát, nếu để bị dồn vào góc thì càng nguy.

Để đảm bảo có không gian di chuyển, đánh phủ đầu mở đường máu là thượng sách!

Hình dáng lũ quái vật đã lặng lẽ theo đuổi chúng tôi dần hiện ra.

『Sâu à?』

[Với vô số cái chân nhọn hoắc.]

Những con sâu đỏ to lớn bò dài trên sàn, tường, thậm chí là cả trần nhà.

Những cái chân đó tuy ngắn nhưng đủ lực để bám trên bất kỳ dạng địa hình nào. Nếu bị con sâu đỏ lè đó tóm thì có khi không cựa quậy được luôn đấy.

Một con đang bò trên sàn nhảy vọt lên.

『Tới đây!』

Con sâu đỏ phun ra lượng lớn tơ từ miệng. Tôi né được và chém đôi nó.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

《Linh lực +30, Nguyền chú +5 đã được thêm vào chỉ số》

Tốt, nuốt chửng được!

Tôi cảm thấy sức mạnh tăng lên chút. Hơn nữa Bạo thực kĩ cũng khá ổn định, ít gây áp lực lên cơ thể tôi hơn trước.

Có lẽ khái niệm chỉ số ở thế giới này khác với ở Vương Quốc.

Điều này thực sự có lợi cho tôi vào lúc này.

『Fate, chúng lại tới đấy!』

Lần này vài con cùng phun tơ một lúc.

Hả? Mùi hương này…!?

Tôi ngưng kiếm, nhanh chóng nhảy lùi lại.

Ngay khi đám tơ chạm sàn, âm thanh xèo xèo vang lên.

『Axit à? Không, còn mạnh hơn thế nữa.』

Mặt sàn bị ăn mòn một cách nhớp nháp, vẫn đang bốc khói trong khi lỗ hổng ngày càng rộng ra.

Chưa từng thấy axit mạnh đến thế. Chỉ một giọt dính vào cũng đủ khiến xương thịt tôi tan chảy ngay lập tức.

Được nước làm tới, lũ sâu đỏ nhân cơ hội liên tục phun tơ axit.

Xem ra không thể đánh cận chiến được. Ngay khi tôi định chuyển hắc kiếm sang dạng cung thì có tiếng nói từ phía sau.

[Fate, nằm xuống!]

Làm theo Cecilia, tôi úp mặt xuống sàn che đầu.

Phong đao sắc bén bay vút ngang qua đầu tôi ở bên trên.

Tầm tấn công cũng như sức công phá xịn thật đấy. Lưỡi đao khí xé toạc bầy sâu đỏ.

Những con sâu bám trên trần và tường rơi lả tả xuống sàn từng khúc một.

Việc của tôi là quét sạch số còn lại. Bọn chúng đang hoảng loạn khi đồng bọn bị tiêu diệt.

『Đây chính là cơ hội!』

[Lên!]

Tôi chém nhanh trước khi chúng kịp chỉnh đốn đội hình. Mỗi nhát chém lại vang lên tiếng thông báo của Bạo thực kĩ trong đầu.

[Xong rồi chứ?]

『Fate, phục kích từ bên trái!』

Hây!

Né đòn tơ axit, chém nát kẻ địch.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

《Linh lực +30, Nguyền chú +5 đã được thêm vào chỉ số》

Nhìn đống sâu đỏ chất đống, tôi tuốt kiếm vào vỏ.

[Phù ~ Lần này thì xử lý xong rồi.]

[Đánh hay lắm! Kiếm thuật của cậu có tiến bộ đấy.]

[Trái ngọt từ luyện tập hàng ngày thôi.]

Khi đến thế giới này, tôi mới thấm thía hậu quả của việc phụ thuộc quá nhiều vào kĩ năng.

Quay trở về với căn bản, việc luyện tập kiếm thuật lại từ đầu đã cho thấy kết quả tích cực.

[Tinh linh thuật của Cecilia cũng mạnh hơn trước.]

[Nhờ vòng tay của ông Lambda cho đó.]

[À, cái mà tăng cường linh lực phải không?]

[Dù đã hạn chế sức mạnh mà đã như vầy. Nếu bung toàn lực chắc còn kinh khủng hơn.]

Vẫn còn tăng hơn được nữa sao… Chiếc vòng này ban đầu vốn là cho mục đích quân sự.

Nếu trang bị cho binh lính, sức chiến đấu sẽ tăng lên đáng kể. Từ góc nhìn của con người, đây là một trang bị cực kỳ nguy hiểm.

May mắn thay, hiện tại Cecilia là người đeo nó.

Giờ thì xử lý chướng ngại này thế nào đây?

Tôi và Cecilia ngước nhìn đống đổ nát chắn lối đi.

『Để ta dùng bí kỹ hình thái thứ nhất – Bloody Ptarmigan phá tan nó!』

[Không được! Cả cơ sở sẽ bay màu mất!]

Cần dùng biện pháp an toàn hơn. Đang loay hoay với ý tưởng điên rồ của Greed, Cecilia bỗng lên tiếng.

[Đúng rồi! Fate, ta có thể dùng cái này!]

Cô chỉ vào đám tơ do sâu đỏ phun ra.

Hiểu rồi! Dùng tơ axit siêu cấp để làm tan chảy đống đổ nát.

Để thử đặt xác một con sâu đỏ trước đống đổ nát.

[Hai ba!]

Giẫm mạnh vào bụng nó, tơ axit phun ra ào ạt.

Đống đổ nát bị ăn mòn nhanh chóng, để lại lỗ hổng lớn.

[Nhìn lại vẫn thấy kinh ngạc…]

[Đừng để dính phải là được, ta đi tiếp thôi.]

Trong quá trình thao tác, tôi phát hiện điều thú vị: Chạm vào bộ phận nho nhỏ lồi ra dưới hàm chú sâu sẽ kích hoạt phun tơ.

Giống như khẩu súng (axit) cỡ lớn vậy.

Nắm bắt được cách dùng, chúng tôi dùng xác sâu làm súng phá đá, mở đường hầm xuyên qua đống đổ nát.

[Thành công rồi! Đúng là cách hay.]

[Cũng lấy làm may mắn, dù gì chúng ta cũng không còn cách nào khác hơn.]

『Tầng một đã thế này, không biết các tầng sau sẽ ra sao đây…』

Bước ra khỏi đường hầm, cánh cổng dẫn xuống dưới hiện ra. Bên này cũng được làm từ adamantite như cái trước.

Ta đưa Master Key lên. Cánh cửa dày đặc chầm chậm mở ra.

Tôi quan sát tình hình tầng hai bên dưới.

[Vẫn tối mò.]

[Tôi cũng quen rồi.]

Cecilia nói đầy tự tin. Nhưng tôi vẫn đi trước vậy!

Leo xuống dãy thang được lắp đặt. Mùi mốc còn nồng hơn tầng trước.

Nước rỉ ra nhiều hơn… hay còn có lý do khác?

Đến được tầng hai sẽ rõ.

Việc mở đường ở tầng một tốn nhiều thời gian hơn dự tính.

Tạm gác lại sự nóng vội, chúng tôi tiếp tục bước xuống màn đêm dày đặc, tiến sâu vào tầng hai.

____________________________

[Chương 276] - Tam Hiền Giả(5)

Tầng hai còn thảm hại hơn thảy.

Giờ tôi đã hiểu vì sao hiệu suất hoạt động của Plant-01 chỉ còn có 30%.

Hành lang thì đổ nát hoang tàn, phòng ốc trơ trọi không chút che đậy.

[Hành lang và phòng gần như sắp hoà làm một rồi.]

[Trên sàn có vết máu.]

Tôi và Cecilia cúi xuống kiểm tra. Máu vẫn còn mới.

[Có khi nào lũ quái vật cắn xé lẫn nhau không?]

[Hiếm thấy thật đấy… Có vẻ nơi này cũng đã cạn kiệt nguồn thức ăn.]

Đây là môi trường đặc biệt và khép kín. Quy luật sinh tồn ở đây khác hẳn với chuỗi thức ăn chúng tôi từng biết.

Độ ẩm thật khủng khiếp. Tôi từng cho rằng chúng sống nhờ ăn nấm mốc. Nhưng nếu đến cả quái vật còn coi nhau là thức ăn, thì hai chúng tôi trong mắt chúng chắc sẽ là sơn hào hải vị bào ngư vi cá.

『Bản chất của "Bạo Thực"… là phải nuốt chửng trước khi bị nuốt chửng.』

[Ừ, đến giờ ăn rồi.]

Tôi rút hắc kiếm khỏi vỏ. Cecilia cũng giương thanh rapier của mình lên.

Chúng tôi tựa lưng vào nhau, tập trung ánh nhìn về phía bức tường hành lang đã sụp đổ.

Từng đợt khí tức bao quanh đang lũ lượt kéo đến.

[Chúng tới đây!]

Sinh vật thò đầu ra từ bức tường loang lổ kia.

Bộ hàm dày cộm của nó kêu lên lách cách đầy đe dọa, đôi mắt đa tròn to tướng nhìn chằm chằm chúng tôi.

Dọc theo cơ thể đen bóng của nó chỉ có ánh vàng của đôi mắt là nổi bật.

Tôi chuyển sang hắc cung, khai hoả ma tiễn về phía Kiến Đen Khổng Lồ.

Nhắm thẳng vào đầu––nhưng mũi tên bị hàm răng chặn đứng ngay trong chớp mắt.

Phản xạ nhạy vậy!

[Eo… chúng đang nhai nhóp nhép ma tiễn kìa!]

『Chắc bụng chúng đói lắm rồi.』

Từ vô số lỗ hổng, lũ kiến đen ùn ùn bò ra.

Chỉ trong tích tắc, chúng tôi rơi vào thế gọng kìm, cả đường tiến hay lui đều bị chiếu bí.

[Tôi sẽ dùng tinh linh thuật để mở đường!]

Cecilia triệu hồi tinh linh gió, bắt đầu niệm chú.

Cần chút thời gian để tích lũy đủ lực quét sạch số lượng lớn thế này.

Trong lúc đó, tôi sẽ dùng hắc kiếm để cầm cự.

『Fate, coi chừng ngòi độc ở đuôi của chúng.』

[Nhìn thôi đã thấy nguy hiểm…]

Đúng như Greed cảnh báo, từ đuôi lũ kiến thò ra chiếc ngòi dày, nhỏ giọt thứ chất lỏng xanh lục.

Chất lỏng rơi xuống sàn, xèo xèo làm biến dạng cả sàn nhà.

Nếu để bị dính đòn… hậu quả sẽ khôn lường.

Tôi sẽ tập trung vào các khớp nối––điểm yếu duy nhất bên dưới lớp vỏ cứng.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

《Linh lực +40, Nguyền chú +7 đã được thêm vào chỉ số》

Chỉ cần né cặp hàm và ngòi độc thì tôi có thể câu giờ đến khi Cecilia hoàn tất niệm chú.

Dù vậy, số lượng của chúng thì ngày càng nhiều lên không đếm xuể.

Không biết cả tầng này có bao nhiêu kiến đen hết thảy vậy?

『Fate, đằng trước và sau đều có đàn mới!』

[C-Cái gì… Này thì to quá rồi!]

Một con kiến đen to ngang cả hành lang đang lao tới.

Đầu nó đầy sừng nhọn, mắt tuy đã thoái hóa nhưng vẫn định vị chính xác con mồi.

Đây rõ ràng là "Kiến Quân Đội" – loại kiến sinh ra chỉ để chiến đấu!

Hai con từ hai phía lao tới, nghiền nát cả đồng loại trên đường.

Nếu không làm gì thì chúng tôi sẽ thành miếng bánh ép.

『Vậy thì… đến lúc dùng bí kỹ hình thái thứ nhất của t-』

[Cấm! Cấm tiệt! Cecilia, cô xong chưa?]

[…Đã để cậu chờ lâu! Lên nào!]

Cecilia giải phóng tinh linh thuật với xuất lực tối đa.

Lưỡi gió cuồng nộ xé rách hành lang, va chạm với lũ Kiến Quân Đội.

[Được lắm!]

Gió cắt gãy sừng, rạch vô số vết thương trên đầu chúng.

Cuối cùng, đầu Kiến Quân Đội nổ tung vì không chịu nổi sức ép của khí động lực học.

Dịch thể văng khắp nơi, nhưng chúng tôi không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.

Bởi phía sau là cả đàn kiến đen vẫn truy đuổi sát sao.

[CHẠY NGAY ĐI!]

Phải rút mau!

Cecilia vừa chạy vừa tích lũy linh lực một lần nữa, phòng trường hợp bị bao vây lần nữa.

[Tôi đã vào vị trí sẵn sàng.]

[Cảm ơn cô.]

Giờ chỉ còn tôi có thể tự do chiến đấu.

Cô ấy phải duy trì trạng thái tập trung để khai triển tinh linh thuật bất kỳ lúc nào.

[Cecilia, thời khắc quyết định nhờ cô lo nhé!]

[Vậy nhờ cậu mở đường giúp tôi!]

Tôi nhận lời, chém hạ từng con kiến thợ lao ra từ các lỗ hổng.

Mỗi lần hạ gục kẻ địch, giọng nói máy móc cứ vang lên trong đầu.

Linh lực tăng thì tốt… nhưng Nguyền chú khiến tôi bất an.

Không rõ nó ảnh hưởng thế nào, nhưng chắc chắn tích tụ nhiều sẽ không tốt.

Dù vậy, nó lại cung cấp sức mạnh khi kích hoạt bí kỹ.

Đành phải chấp nhận rủi ro!

『Ôi giời, lại thêm Kiến Quân Đội.』

[Tiếng bước chân… Sao nghe hình như không đều thế?]

『Đó là bởi có tới HAI con đang đuổi theo chúng ta!』

Một con thấy chưa đủ nên cho hẳn HAI con luôn!?

Cách thức di chuyển của chúng khiến tôi nghi ngờ có kẻ đầu sỏ.

[Cecilia, làm được không?]

[Cứ tin ở tôi!]

Lần này, lưỡi gió mạnh hơn trước.

Xuyên thủng cả lớp vỏ dày của Kiến Quân Đội dễ như bỡn.

[Chặng đường còn dài, Fate tiết kiệm sức nhé! Đừng triệu hồi huyễn thú. Linh lực của cậu sẽ bị trút cạn ngay lập tức đấy.]

[Cảm ơn cô.]

Tôi sẽ tạm nghe Cecilia vậy.

Sau trận chiến với Georg, tôi cũng thấm thía: Triệu hồi cùng lúc hai huyễn thú khiến tôi bất tỉnh 3 ngày ròng rã.

Dù có triệu hồi được, tôi vẫn chưa thể dùng tinh linh thuật – vì tôi chỉ "ăn cắp" sức mạnh tinh linh nhờ Bạo thực kĩ.

『Không dùng bí kỹ hay triệu hồi, Fate nhà ta chỉ còn kiếm với cung.』

[Khắc nghiệt thật đấy!]

Giờ chỉ còn cách tích lũy sức mạnh Bạo Thực cho thời khắc then chốt.

『Coi đây là cơ hội luyện tập khả năng sử dụng vũ khí thô đi.』

[Ờ, tôi sẽ cố.]

Tôi mở bản đồ từ Master Key để kiểm tra lộ trình.

[Đi thẳng sẽ gặp cổng dẫn xuống tầng dưới.]

[Rõ! Tiến lêêêêêêêên!]

Cecilia chém nát Kiến Quân Đội bằng phong đao.

Tôi dùng hắc cung bắn hạ đàn kiến đuổi theo sau.

[Cậu bắn chuẩn quá nhỉ?]

[Đấy là nhờ có hiệu ứng truy đuổi của ma tiễn.]

Ban đầu mũi tên bị cặp hàm chặn đứng, nhưng nếu bắn từ điểm mù thì có thể xuyên thẳng đầu chúng.

[Sắp đến nơi có cổng chuyển tầng rồi.]

Theo bản đồ, cánh cổng nằm trong một phòng nhỏ.

Nhưng hiện tại, chúng tôi lại đang đứng giữa không gian rộng mênh mông.

Tường và trần đều sụp đổ, chỉ còn lại…

Một tổ kiến khổng lồ sừng sững giữa không gian.

[Không lẽ… cánh cổng nằm ngay trong tổ kiến?]

[Bản đồ chỉ ngay chính trung tâm tổ kiến.]

Không còn lựa chọn nào khác.

Phía sau, lũ Kiến Quân Đội đang ập tới.

[Vào thôi!]

[Nhưng lối vào đâu? Sao tôi chỉ thấy lũ kiến lính vậy!]

[Không có đường thì… ta tự mở đường!]

Tôi giơ cao hắc kiếm lên.

[Greed, bén hết cỡ nhé!]

『Cứ để đó ta!』

Tổ kiến dày kinh khủng, nhưng hắc kiếm vẫn chém xuyên qua.

Tôi chém một đường đủ cho một người chui qua, rồi đá mạnh tạo thành lối vào.

[Hắc kiếm chém ngon thật!]

『Khen thêm nữa đi!』

[Giờ không phải lúc tự mãn đâu! Vào nhanh!]

Đàn Kiến Quân Đội đuổi theo đã hợp tổ với đám kiến lính.

Âm thanh lách cách từ những cặp hàm kia vang vọng khắp nơi.

____________________________

[Chương 277] - Tam Hiền Giả(6)

Lũ kiến đã phát giác ra chúng tôi. Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Dùng kiếm cắt xuyên qua trên bức tường tổ kiến, tôi lao đi nhắm tới vị trí cổng chuyển tầng được đánh dấu trên bản đồ.

[Cecilia, canh chừng phía sau giúp tôi.]

[Rõ! Để tôi cầm chân kẻ địch. Cậu cứ tập trung mở đường!]

Lời khẳng định đầy tự tin của cô ấy khiến tôi yên tâm tập trung phá tường.

Nhờ có Cecilia nhanh chóng tiêu diệt lũ kiến đen mà chúng tôi đã có thể tiến sâu hơn vào tổ kiến. Cánh cổng đã ở rất gần.

[Cánh cổng ở ngay phía trước!]

[Xông lên nào!]

Tôi đâm hắc kiếm vào bức tường.

...Hmm? Cảm giác này...

『Dày hơn hẳn so với trước. Gấp đôi.』

[Có lẽ vì đây là tâm tổ kiến.]

『Chắc chắn phải có thứ gì đó rất quan trọng nằm sau bức tường này.』

Kỳ lạ là khu vực này lại cực kỳ ít kiến lính. Kiến đen tập trung dày đặc ở phía ngoài. Dù cảm thấy nghi ngại, nhưng dừng lại sẽ chẳng giải quyết được gì. Tôi dồn lực vào hắc kiếm, khoét một lỗ lớn trên tường.

[Ôi trời...]

[Tình hình xấu rồi đây.]

『Đếm làm chi cho mệt.』

Hàng ngàn... không, hàng vạn... thậm chí còn nhiều hơn thế.

Những quả trứng trắng to bằng người tôi nằm san sát khắp nơi.

Và rồi, quả trứng dưới chân chúng tôi bắt đầu rung rinh.

Rắc. Một con kiến đen chui ra từ vết nứt.

[Whoa!]

Tôi lập tức chém nó.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

《Linh lực +50, Nguyền chú +8 đã được thêm vào chỉ số》

Có gì đó không đúng. Con kiến vừa giết rõ ràng chỉ là kiến thợ, nhưng lượng chỉ số nhận được lại cao hơn hẳn.

Chúng đang mạnh lên? Hay đang tiến hóa?!

Nhìn kỹ phần đầu con kiến, tôi phát hiện một chiếc sừng nhỏ.

『Lũ quái vật có khả năng mạnh lên thông qua tiến hóa sao?』

[Có lẽ đó là cách duy nhất để sinh tồn trong không gian khép kín.]

『Tốt nhất ta nên lặng lẽ tiến vào trước khi những quả trứng khác nở.』

Nói là thế, nhưng số lượng thật sự là quá nhiều; có không gian để di chuyển gần như là bất khả thi. Cố gắng len lỏi qua từng khe hở, chúng tôi đã đến địa điểm được đánh dấu, nhưng...

[To quá!]

[Lớn gấp 10 lần trứng khác nhỉ]

Quả trứng này không chỉ khổng lồ mà còn có những hoa văn kỳ dị dọc trên lớp vỏ.

『Này Fate... Con kiến chúa đẻ ra đống trứng này đâu rồi?』

[Không biết nữa. Có thể nó đã kiệt sức sau khi đẻ nhiều như vậy chăng?]

Mặc dù chúng tôi đã vào ngay tổ trứng quý giá, vẫn không thấy kiến chúa đâu cả.

Chúng tôi đã đi xa đến mức này, nhưng—

[Có khi nào… đây là thế hệ kế vị?]

[Nếu vậy... quả trứng khổng lồ này...]

『Chắc chắn là tân kiến chúa rồi.』

Xung quanh là vô số kiến thợ sẽ phục tùng vị nữ hoàng mới.

[Xử lý thôi. Cecilia, cố gắng tiêu diệt càng nhiều trứng xung quanh càng tốt.]

[Tôi sẽ chém nát quả trứng này.]

Nếu không xử lý trứng kiến chúa, chúng tôi sẽ không thể xuống tầng dưới.

『Hãy kết liễu trước khi nó kịp chào đời.』

Tôi nhảy bật lên cao, ghì chặt kiếm đen và chém một nhát từ đỉnh xuống đáy trứng. Quả trứng rung lắc dữ dội rồi phun ra chất dịch nhớp nháp, đặc sệt.

Thứ chất lỏng đấy nhanh chóng lan rộng ra khắp sàn nhà.

[Giết được rồi... Không, vẫn chưa!]

Tôi liền ôm lấy Cecilia - đang bận tiêu diệt những quả trứng xung quanh - và nhảy lùi ra xa.

[Bạo thực kĩ vẫn chưa được kích hoạt.]

Có vẻ hắc kiếm đã chưa chạm tới phần lõi. Từ vết nứt do tôi chém, những chiếc chân đầy gai nhọn đang thò ra.

Thân hình khổng lồ. Đám Kiến Quân Đội chả là gì so với loài này.

Ngay kế đó, quả trứng vỡ tan, những mảnh vỏ bắn ra như đạn.

[Để tôi!]

Cecilia dùng tinh linh thuật tạo ra tường gió đẩy lùi những viên “đạn”.

『Kiến chúa chào đời sớm hơn sao?』

Con kiến chúa liền độc chiếm phía trên đỉnh cổng chuyển tầng. Nó cựa quậy nửa thân dưới một cách vừa đe dọa vừa kỳ dị.

[Có một số bộ phận vẫn chưa hoàn thiện.]

[Tại chúng ta đã ép nó chào đời.]

Kiến chúa ngẩng đầu, cặp hàm to khỏe va vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Đáp lại, những quả trứng xung quanh bắt đầu rung động.

[Số trứng này… chúng nở ngay bây giờ!?]

『Kiến chúa đang bị đe dọa. Lũ kiến này tồn tại vì mục đích này.』

[Quân tiếp viện của chúng cũng đang tới!]

Ngay cả những con kiến sắp tới sẽ bị loại bỏ thuận theo xu hướng chuyển giao thế hệ cũng đang kéo đến.

Vùng vẫy bằng tất cả. Tân kiến chúa quyết tâm tiêu diệt chúng tôi bằng mọi giá để sinh tồn.

Lũ kiến đen nở ra dưới tiếng gọi của nữ hoàng đều sở hữu vẻ ngoài dị hợm. Không mắt, thiếu chân, đầu méo mó... Không một con nào hoàn chỉnh do chúng bị ép sinh non.

Cách chiến đấu của chúng cũng khác thường. Chúng lao vào tấn công điên cuồng, bất chấp bản thân, chỉ cần gây được chút sát thương cho chúng tôi là đủ.

Khi lũ kiến đen cũ cũng kéo đến, trận chiến trở nên hỗn loạn. Quá nhiều! Tinh linh thuật của Cecilia cũng không đủ để đối phó.

[Tôi sẽ triệu hồi Belial!]

[Không được! Để tôi triệu hồi huyễn thú của tô–]

[Không, cô đã tiêu hao quá nhiều linh lực rồi. Không thể triệu hồi thêm huyễn thú được.]

Tôi đã tích đủ năng lượng. Để đối phó với số lượng này, ta sẽ phải cần đến sức mạnh của Belial. Hơn nữa, mối quan hệ giữa nó và tôi cũng tốt hơn rồi. Có lẽ Belial sẽ cố gắng giảm thiểu thương tổn cho tôi.

[Theo lời triệu gọi, Belial!!]

Nhiệt độ quanh tôi giảm mạnh. Đến mức có thể đóng băng ngay lập tức lũ kiến đen đang lao tới. Quả là huyễn thú, chỉ xuất hiện thôi đã có sức mạnh kinh khủng. Có lẽ do tôi đã tích thừa năng lượng nên Belial đang dốc toàn lực.

[Đừng liều lĩnh như vậy.]

[Tôi biết mà. Belial, tiến lên!]

Belial mở to miệng, phun ra luồng khí lạnh. Tốt! Khoảng 20% đám kiến đã bị đóng băng. Một giọng nói máy móc thông báo trong đầu tôi.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

《Linh lực +1013000, Nguyền chú +162080 đã được thêm vào chỉ số》

Ugh... Khó chịu quá!?

Cơ thể tôi… không chịu nổi sự gia tăng chỉ số đột ngột ư? Không phải do Bạo thực kĩ. Dường như là “Nguyền chú” đang gây biến đổi trong cơ thể tôi.

“Linh lực” là thứ Cecilia cũng có. Nhưng “Nguyền chú” là một thứ hoàn toàn khác biệt mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nghe đến.

Tôi đã có linh cảm xấu ngay từ đầu. Linh lực giúp tôi mạnh lên, trong khi Nguyền chú là con dao hai lưỡi.

Vị máu tràn trong miệng. Nhìn kỹ thì máu cũng đang chảy ra từ tay.

[Fate! Cậu đang hộc máu kìa!]

[Chuyện nhỏ thôi.]

『Nhịp tim đang trở nên bất thường. Mau dừng lại.』

Không sao. So với những trận chiến trước đây, chuyện này chẳng là gì.

Quan trọng nhất bây giờ—là mau kết thúc trận chiến này.

Nhờ Bạo thực kĩ, linh lực của tôi đã tăng vọt.

Tôi chia sẻ sức mạnh này với Belial.

[Cecilia, lại gần tôi!]

Chỉ có khu vực quanh tôi là an toàn. Mọi thứ khác sẽ bị đóng băng ngay lập tức. Belial giải phóng luồng khí lạnh khổng lồ.

Lũ kiến đen đang tấn công, kiến chúa đe dọa, thậm chí cả tổ kiến đều bị nuốt chửng trong cơn bão tuyết. Khi khí lạnh tan đi, chỉ còn lại những mảnh vỡ đóng băng.

《Bạo thực kĩ kích hoạt》

Ngay khi vừa nghe thấy, chỉ số từ tất cả quái vật bị tiêu diệt tràn vào người tôi. “Linh lực” cho tôi sức mạnh. Nhưng “Nguyền chú” thì hoàn toàn khác.

Nó là thứ nguy hiểm đẩy tôi từng bước đến gần với cái chết hơn. Cánh tay tôi chuyển dần sang màu tím như bị tụ máu bầm vậy.

Thấy vậy, tôi liền nhớ lại một loại hình tinh linh thuật Roy đã dùng trong buổi dạ tiệc—

Băng hoại - thứ sức mạnh chỉ mang đến chết chóc.

____________________________

[Chương 278] - Tam Hiền Giả(7)

[Fate!]

Cecilia đỡ lấy tôi khi tôi không thể đứng vững được nữa và gục ngã.

[Máu nhiều quá. Màu da cũng không ổn chút nào.]

Có vẻ như cô ấy đang chữa trị cho tôi bằng tinh linh thuật. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ cô.

Nhịp tim điên cuồng dần trở lại bình thường.

[Haa... Đỡ hơn rồi.]

Tôi ho ra chút ít máu, nhưng hơi thở cũng đã dần trở nên ổn định.

Hít một hơi thật sâu vẫn thấy hơi đau, nhưng so với lúc nãy đã đỡ hơn rất nhiều.

[Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sau khi tiêu diệt hết lũ kiến, Fate cũng gục ngã luôn.]

[Đấy là do...]

Tôi giải thích cho Cecilia về Bạo thực kĩ và tình trạng hiện nay của mình.

Cô lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của tôi.

[Năng lực hấp thụ sức mạnh của đối thủ... Giờ nó có thể sử dụng được cả trong thế giới của chúng tôi ư?]

[Ừ, ban đầu chỉ là linh hồn thôi. Nhưng giờ đã có thể hấp thụ cả Linh lực và Nguyền chú dưới dạng chỉ số.]

[Có vẻ như Bạo thực kĩ đang dần hiểu hơn về thế giới này nhỉ.]

[Chắc vậy. Nhưng giờ tôi đã biết được tác động của “Nguyền chú” lên cơ thể tôi rồi.]

Đó là thứ chỉ số mang đến cái chết cho tôi. Khi đạt đến liều lượng gây chết người, tôi sẽ chết.

『Vậy thì đến lượt ta. Ta sẽ dùng bí kỹ để tiêu hao bớt chỉ số đó cho cậu.』

[Không được.]

『Fate, ngươi đang nghĩ gì vậy?!』

[Ta không nên dùng bí kỹ ở nơi này. Bên cạnh đó, thi triển bí kỹ sẽ đốt hết chỉ số linh lực của tôi mất.]

Linh lực và Nguyền chú theo tôi hiểu thì nó như là hai mặt của một đồng xu vậy.

[Lúc chiến đấu với Georg, tôi đã nhận ra. Khi tiêu hao Nguyền chú làm bí kỹ, uy lực mà nó mang lại ở một cấp độ cao hơn nhiều. Greed ông cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì mà.]

『Phải, ta hiểu. Nhưng nếu cơ thể cậu không chịu nổi thì sao phải nhọc công tới vậy?』

[Nhờ có Cecilia mà tôi đã ổn nhiều rồi. Tôi lo liệu được mà.]

Nuốt chửng lấy nó, cũng có nghĩa là nếm trải “lời nguyền” chết chóc.

Có vẻ thế giới này không hề ưu ái tôi chút nào.

Nếu Bạo thực kĩ tiếp tục phân tích thêm về Nguyền chú thì có lẽ trong tương lai tôi sẽ gỡ bỏ được mặt hạn chế này. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không muốn phụ thuộc nhiều vào Bạo thực kĩ, thứ vốn đã khiến tôi khổ sở bấy lâu nay nữa đâu.

Tôi cố gắng đứng dậy. Nhìn xuống cánh tay, màu da đã chuyển sang màu tím nhạt.

[Tôi sẽ chữa trị định kỳ cho cậu, nên đừng có gắng sức đấy nhé.]

[Tôi sẽ không tiêu diệt ma thú một lúc nhiều như vậy nữa. Phản ứng như lúc nãy sẽ không xảy ra nữa đâu.]

[Tôi sẽ cố gắng xử lý quái vật nhiều nhất có thể, lần này Fate làm hỗ trợ nhé.]

[Rõ!]

Thầm cảm tạ sự dũng cảm của cô ấy, tôi hướng ánh nhìn về phía cánh cổng dẫn xuống tầng ba.

[Số lượng ma thú đang tăng lên. Phía dưới chắc sẽ còn nhiều hơn... hoặc...]

[Cũng có thể là ít hơn chăng? Như thế càng tốt cho chúng ta.]

[Tôi cũng mong vậy. Tôi mở đây!]

Tôi đưa Master Key lên cổng.

Bíp bíp bíp! Sau ba tiếng bíp, cánh cổng được mở ra.

Giờ thì... phía dưới sẽ như thế nào đây?

Cánh cổng vừa hé mở, tôi và Cecilia cùng thò đầu vào nhìn xuống.

[Ồ, có chút ánh sáng phía dưới kia.]

[Và rất mờ nhạt, ở tuốt luốt bên dưới kia.]

Hở!? Tôi chỉ ước chừng thôi, nhưng hình như nguồn sáng lần này có hơi xa hơn so với các tầng trước thì phải.

Cecilia dường như cũng thấy vậy.

[Có phải tầng ba sâu hơn các tầng khác không nhỉ...]

[Có thể sẽ khó khăn, nhưng chúng ta cứ xuống thôi.]

Chúng tôi bước từng bước trên dãy thang được lắp sẵn.

Trên đường đi, xuất hiện một con ma thú bay ngang qua chúng tôi.

May mà chúng tôi giữ im lặng nên mới dễ dàng tránh được nó.

[Lại có cả ma thú biết bay nữa sao...]

[Nó khá lớn đấy. Chắc mắt nó kém lắm nên mới không phát hiện ra chúng ta.]

[Có lẽ nó nhận biết con mồi bằng giác quan khác. Dù sao thì chỉ cần không cử động thì có lẽ sẽ ổn.]

Ma thú kia dường như coi khu vực chúng tôi đang hướng đến là lãnh địa của nó.

Nó bay vòng quanh chúng tôi nhiều lần.

Hình dáng con quái này giống như một hình thoi dẹt, có cái đuôi dài. Trông chẳng giống chim chút nào.

Cecilia nói nó giống với cá đuối ở biển.

Do không biết tên gọi chính thức, nên chúng tôi tạm gọi nó là "Cá Đuối Bay".

[Fate, Cá Đuối Bay lại đến kìa.]

[Ừm.]

Chúng tôi báo cho nhau khi quái vật đến gần và mỗi lần như vậy lại dừng di chuyển.

Cứ như thế, chắc chúng tôi đã xuống được khoảng 80 mét.

Nếu giống với các tầng trên, lúc này ta đã phải đi hết cầu thang rồi chứ.

[Chưa tới nơi nữa ta, kỳ lạ thật.]

Khi tôi định bước xuống thêm thì chân tôi chỉ đạp vào khoảng không.

Không có sàn, thậm chí cũng không còn nấc thang nào nữa.

[Uwaaaa!]

[Fate! Mau nắm tay tôi!]

May mắn là Cecilia kịp thời phản xạ nên tôi mới không rơi xuống.

[Nguy hiểm quá... Thang bị mất một đoạn à...]

[Không đâu. Fate, nhìn kỹ đi.]

Tôi nheo mắt, phóng tầm mắt ra xa hơn.

Không thể nào...

[Cả tầng ba bị san phẳng rồi ư!?]

[Ừa. Tôi cũng thấy thế. Greed thấy sao?]

『Giống hai người thôi. Có lẽ tầng ba đã bị quái vật phá hủy rồi.』

Nói gì chứ!? Cánh cổng dày cộm làm bằng adamantite trong bản đồ phân tầng của cơ sở bị phá hủy ư!?

Không chỉ là một phần đâu. Hầu như toàn bộ cánh cổng của tầng ba đã biến mất không một vết tích.

『Nửa dưới của tầng ba đã biến mất hoàn toàn.』

Muốn xuống tầng dưới nữa cũng sẽ không có thang để mà đi.

Tôi kiểm tra vị trí cổng dẫn xuống tầng kế tiếp.

[Xa quá. Cái cơ sở dưới lòng đất này có thật sự được thiết kế để sơ tán không vậy?]

『Nó chủ yếu là cơ sở nghiên cứu, sơ tán chỉ là thứ yếu thôi. Có thể thấy rõ từ bản đồ tổng thể. Họ đã cố gắng tận dụng bất kỳ khoảng trống nào để xây lối thoát hiểm đấy.』

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Cecilia đưa ra đề xuất.

[Nếu mượn sức mạnh của tinh linh gió, chúng ta có thể hạ xuống từ từ.]

Dù vòng tay Lambda giúp gia tăng sức mạnh tinh linh thuật, nhưng việc vừa bế tôi vừa bay vẫn sẽ gây không ít khó khăn. Sử dụng tinh linh thuật để bay là một kỹ thuật đòi hỏi trình độ và sức mạnh đáng kể.

Tuy nhiên, làm chậm tốc độ rơi lại là chuyện khác.

Chỉ cần tạo ra luồng gió ngược đủ mạnh dưới chân theo định kỳ là được.

[Khi ta nhảy xuống, tôi sẽ bế Fate.]

[... Được rồi.]

『Này này, giống công chúa Fate quá nhỉ?』

[Đừng có đùa vào lúc này.]

Tôi và Cecilia cùng đếm nhịp.

[Nào. 1... 2...]

[ [ 3 ] ]

Cả hai cùng lúc buông tay khỏi thang.

Trong lúc rơi, chúng tôi nắm chặt tay nhau.

[Công chúa Fate, đến đây nào.]

[Thôi nào! Cecilia cũng đừng có hùa theo chứ.]

Cô ấy kéo tay tôi và bế tôi theo kiểu công chúa.

Ừm... Cảm giác thật khó nói.

『Công chúa đã mệt lả vì chiến đấu rồi đấy. Hãy đối xử nhẹ nhàng nhé.』

[Tôi hiểu rồi.]

[...Muốn làm gì thì làm.]

Tôi bỏ cuộc và nằm gọn trong vòng tay Cecilia.

Cô dùng tinh linh thuật giảm tốc độ rơi.

[Trước mắt, hãy nhắm đến ánh sáng phía bên dưới.]

[Để tôi mở bản đồ kiểm tra vị trí hiện nay.]

『Còn ta sẽ dò la lũ quái vật xung quanh.』

Sau khi phân chia nhiệm vụ, chúng tôi tiếp tục hạ xuống.

Tôi liên tục nhìn vào bản đồ ba chiều.

Thật kỳ lạ... Vị trí hiện tại hiển thị là tầng năm.

[Vậy… nguyên nhân chính khiến hiệu suất vận hành của hệ sinh thái Plant-01 giảm xuống còn có 30% là do cảnh tượng này…nhỉ?]

[Tôi cũng nghĩ vậy. Một khoảng không há hoác.]

『Việc nó vẫn còn duy trì được quả thực là phép màu.』

Ánh sáng bên dưới cứ nhấp nháy liên tục.

Cơ sở đã hỏng hóc nghiêm trọng đến mức này. Chúng tôi cho rằng đèn đã hỏng nên mới chập chờn như vậy.

Nhưng Greed, người phụ trách cảnh giác quái vật, cũng là người đầu tiên nhận ra.

『Dưới kia có một đàn ma thú rất quy mô. Và tất cả đều đang bay tới chỗ chúng ta!』

Vậy ra lý do ánh đèn nhấp nháy là vì nó bị ĐÀN ma thú che mất.

____________________________

[Chương 279] - Tam Hiền Giả(8)

Bầy ma thú lượn lờ phía dưới vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.

Chiến đấu trên không trong tình trạng hiện nay là bất khả thi.

[Cứ lao thẳng qua thôi!]

[Tôi hiểu rồi. Bám chắc vào đấy nhé!]

Cecilia ngừng thi triển tinh linh thuật.

Ngay lập tức, chúng tôi lao xuống với tốc độ tên lửa.

『Va chạm là toi đời luôn đấy.』

[Cứ tin ở tôi!]

Cô ấy ôm chặt tôi trong lòng, lao thẳng vào đàn ma thú giữa không trung.

Cecilia khéo léo điều khiển gió bằng tinh linh thuật để né tránh bầy quái vật trông-giống-cá.

[Chết tiệt, bị chúng phát hiện rồi!]

[Không sao cả!]

Vô số hàm răng sắc nhọn há to chực chờ được nuốt trọn chúng tôi.

Nhưng Cecilia nhanh nhẹn thoát được ngay trước cả khi việc đó xảy ra. Sở dĩ cô ấy mạo hiểm như vậy là vì còn có một con khác đang muốn ăn thịt chúng tôi,

Để trốn khỏi sự truy lùng của nó, chúng tôi bám vào con ma thú vừa né ban nãy.

『Khéo đấy.』

[Về khoản điều khiển gió thì tôi không chịu thua đâu!]

Greed khen là phải. Bằng cách dẫn dụ quái vật rồi né tránh, chúng tôi tạm thời không còn bị truy đuổi. Cô thành thạo gió như là cánh tay cánh chân nối dài của mình vậy.

Dù vậy, đám quái vật vẫn rất đông đảo, buộc phải tập trung cao độ.

Giữa tình thế ấy, Cecilia vẫn liên tục nắm bắt chuyển động, dự đoán và né tránh chúng.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô.

Tôi cố quan sát ma thú xung quanh để hỗ trợ, nhưng rồi lại thôi. Bởi điều đó có thể gây gián đoạn sự tập trung của Cecilia lúc này.

Có lẽ Greed cũng nghĩ vậy. Dù được phân nhiệm vụ quan sát động thái chung quanh, bây giờ ông ta chỉ lẳng lặng quan sát.

Tôi mở bản đồ kiểm tra vị trí.

Cái– Ta đã rơi xuống đến tầng bảy rồi ư!?

Một khoảng không vô chừng kéo dài từ tầng ba tới tầng bảy.

Vậy nơi có ánh đèn kia chắc là tầng tám.

Cecilia khéo léo luồn lách qua đám quái vật. Cứ đà này thì chúng tôi sẽ sớm chạm đến mặt đất.

Tôi và Cecilia khẽ gật đầu với nhau. Chỉ một chút nữa thôi.

Đúng lúc ấy, một luồng gió mạnh ập tới.

『Cecilia! Ở trên đầu!』

Greed báo động nguy hiểm. Con Cá Đuối Bay lúc nãy đã cảm thấy có động tĩnh và lập tức sà xuống.

Nó vẫy chiếc đuôi dài quét sạch lũ ma thú vây quanh chúng tôi. Mỗi một cú vẫy đuôi đều tạo ra luồng gió dữ dội.

[Khốn kiếp, gió kiểu gì thế này?!]

Cecilia cũng không khỏi kinh ngạc. Luồng gió ấy chỉ lướt nhẹ qua thôi cũng đã cắt vào da mặt tôi rồi.

Trong cơn gió ấy chất chứa thứ sát ý tàn khốc.

Xác ma thú vỡ vụn rơi lả tả cùng chúng tôi.

[Có vẻ chúng ta là miếng mồi ngon hơn lũ ma thú kia nhỉ?]

Cá Đuối Bay chuyển đổi mục tiêu, phóng thẳng về phía chúng tôi.

Trông thấy có kẻ ngoại lai định nẫng tay trên đồ ăn của mình, đám ma thú bộc phát bản năng.

Bất chấp bị công kích, chúng đồng loạt xông tới.

Như đàn cá tranh mồi.

Trên đầu thì có Cá Đuối Bay. Bốn phía bao quanh thì có lũ ma thú trông-giống-cá.

Chúng tôi liệu có thực sự sẽ thoát khỏi thế trận này không vậy?!

Giọng nói đầy nội lực của Cecilia đã thổi bay nỗi lo trong tôi.

[Hãy tin tôi, Fate!]

Tôi siết chặt tay cô ấy. Đó là câu trả lời của tôi.

[Ừm!]

Chiếc vòng tay gia tăng linh lực tỏa sáng. Ánh sáng sáng rực cả một vùng, và trong phút chốc chúng tôi đã thoát khỏi đám quái vật. Cá Đuối Bay vẫy đuôi tìm kiếm điên cuồng con mồi.

[Nhanh thật đấy!]

[Nếu mà tôi vận nhiều sức hơn thì tôi có thể vừa bay vừa bế cậu đấy.]

Chính cô ấy mới là người liều lĩnh. Mồ hôi trên trán tuôn ra nhiều hơn trước.

Nhịp tim của Cecilia……

Cô ấy đang gắng quá sức mình. Dù chỉ là tạm thời, cơ thể vẫn sẽ chịu gánh nặng lớn. Nhịp tim loạn xạ như đang đau đớn.

Nói tôi đừng liều lĩnh, thế mà giờ bản thân lại làm điều tương tự. Đúng là công chúa khó bảo.

Chiếc vòng dưới áp lực quá lớn lập tức vỡ tan. Cùng lúc đó, ý thức Cecilia dần phai nhạt.

[Một chút nữa... Chỉ một chút nữa thôi...]

Giờ đây Cecilia chỉ tập trung vào mỗi tia sáng le lói nơi tầng tám.

[Cảm ơn cô, Cecilia. Từ đây hãy để tôi lo.]

[...Fate...]

Tôi đổi vị trí với Cecilia, bế cô gọn trong vòng tay.

Ở độ cao này thì có thể an toàn rồi.

[Xin hãy an lòng. Tôi đã tính toán khoảng cách đến cổng chuyển tầng rồi.]

[Tôi hiểu rồi...]

Cecilia yếu ớt với tay định chạm vào má tôi, nhưng đôi mắt đã nhắm thiếp đi.

『Fate, sắp thấy đáy rồi đấy.』

[Đúng như dự đoán—không gì ngoài đống hoang tàn.]

Từ tầng ba đến tầng bảy, tất cả các cánh cổng adamantite và cơ sở nghiên cứu đều chất đống ở khu vực tầng tám.

Trên cao, lũ ma thú vẫn đang bám đuôi dai dẳng.

[Chuẩn bị hạ cánh!]

『Cẩn thận dưới chân.』

Tôi cố giảm chấn động để bảo vệ Cecilia khi đáp xuống đống đổ nát.

Cú va chạm khiến chúng tôi nằm gọn giữa gạch đá.

[Nơi này rỗng ở bên trong ư...]

『Một điểm trú ẩn lý tưởng khỏi tai mắt của lũ quái vật.』

Nhờ điểm rơi an toàn trong đống đổ nát nên tôi chỉ bị xước nhẹ. Cecilia vẫn vô sự.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vì dùng quá sức nên tay cô đã in hằn vết bầm. Có lẽ là vết thương khi chiếc vòng tay vỡ vụn.

『Hình như phía trước có một đoạn đường dẫn tới nơi nào đó.』

[Ừa, nếu may mắn thì ta có thể tìm ra được cổng chuyển tầng.]

Tôi cõng Cecilia lên lưng. Nhịp tim cô đã trở nên ổn định, hơi thở chậm rãi.

Cô ấy đã không còn nơi nào để gọi là quê hương. Vậy mà vẫn giúp sức cho tôi…

[Cecilia định làm gì với Georg?]

『Ai biết. Dường như hai anh em họ đã có cuộc trò chuyện gì đó khi xảy ra bạo loạn ở Thành Runebach...』

Cô ấy đã nói những gì với Georg? Những kẻ không có mặt như chúng tôi không thể biết được. Gặng hỏi cũng sẽ không hay gì, cứ như ta đang xát muối lên nỗi đau của cô vậy.

『Rồi cũng sẽ đến lúc ta lại đối đầu với hắn thôi.』

[Hm, hắn đâu thể vào được Cực Cự Thành nữa.]

『Hiện tại thì là thế. Nhưng đều vì là chủ nhân Đại tội kĩ, chắc ngươi cũng hiểu ý ta mà.』

[...Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nhỉ?]

Dù có giả vờ không biết, giọng nói lạnh lùng của Greed vẫn cứ đều đều.

『Những kĩ năng phá vỡ mọi quy tắc của thế giới.』

Khi vừa trôi dạt đến thế giới mới này, Bạo Thực của tôi hoàn toàn vô dụng.

Đúng vậy. Bạo Thực trở về với hình thái nguyên thủy nhất, căn nguyên của tất cả - một kĩ năng luôn khiến tôi cảm thấy đói.