Mọi người nhanh chóng đáp lại tiếng thét bất ngờ của tôi. Mặc dù họ vẫn có vẻ choáng váng trước kích thước khổng lồ của con sói, nhưng một tuần huấn luyện mệt mỏi đã tạo lập cho họ những phản ứng bản năng trước các diễn biến bất ngờ.

Celine, Seria và tôi rút kiếm ra và nhanh chóng dàn thành đội hình phòng thủ xung quanh tiền bối Elsie. Trong khi đó, con sói vẫn đứng yên và chỉ quan sát chuyển động của chúng tôi.

Khoảnh khắc tôi chạm mắt với nó, ký ức về cuộc đụng độ lần trước trong rừng ùa về tâm trí tôi. Xem xét những điểm tương đồng của nó với con sói quỷ cấp cao trước đây, con sói trước mặt chúng tôi chắc chắn có tốc độ cực kỳ nhanh dù cho nó có một cơ thể rất to lớn. Tuy nhiên, kích thước của nó cũng chứng tỏ rằng vượt qua khu rừng rậm rạp là rất khó khăn.

“Bọn mình có nên kéo nó vào rừng để đánh dù kiếm của cả bọn cũng sẽ bị cản trở không?”

Không, ý tưởng đó quá ngu ngốc.

Rõ ràng là con sói đã thích nghi với khu rừng. Xung quanh không có cây đổ hay bất kỳ dấu vết di chuyển nào khác của nó. Rất có thể nó đã có cách để định hướng trong không gian chật hẹp giữa những cái cây rồi.

Vậy nên cách hành động tốt nhất là chiến đấu với nó trong một không gian rộng. Sau khi đã quyết định xong, tôi vừa giơ kiếm lên và vung xuống vừa cố định lại thế đứng của mình.

“Tiền bối Elsie, niệm chú đi!”

"Khiên!"

Một luồng mana phun ra từ cây đũa phép của tiền bối Elsie và bao bọc cơ thể chúng tôi trong một lớp khiên mana trông như áo giáp.

Đây là lý do tại sao việc có một phù thủy trong nhóm lại quan trọng. Họ có khả năng bảo toàn đồng đội của mình không bị phế đi ngay lập tức.

Celine và Seria đứng cạnh tôi. Trong kế hoạch của chúng tôi, việc phối hợp trong tấn công rất quan trọng. Cơ sở cho chiến lược chính của chúng tôi chỉ đơn giản là đánh và bỏ chạy. Ba người chúng tôi sẽ ra vào liên tiếp, khiến con quái vật khó có thể tập trung tấn công vào một người cụ thể.

Tuy vậy nhưng vẫn không có gì đảm bảo rằng các cuộc tấn công của chúng tôi sẽ có hiệu quả. Hy vọng duy nhất của chúng tôi là Seria – Cực kỳ quan trọng, đến mức nếu không có em ấy, chúng tôi sẽ không có cách nào gây tổn hại đến con sói được. Hào quang kiếm màu xanh thẫm của em ấy là thứ duy nhất có thể xuyên qua lớp da của nó.

Celine và tôi phải tập trung vào việc đánh lạc hướng các giác quan của con sói. Chúng tôi phải tạo ra những sơ hở, và mặc dù cả hai chúng tôi đều không thể xuyên qua được lớp da của nó nhưng những bộ phận nhạy cảm như mắt và mũi vẫn dễ bị tổn thương khi bị chúng tôi tấn công. Vậy nên, phải cố hết sức để con sói không thể phớt lờ chúng tôi được.

Sau khi đã khiến con sói yếu đi ở một tình trạng nhất định, tiền bối Elsie sẽ kết liễu nó bằng phép thuật. Lực hủy diệt có thể được tạo ra từ sự cộng hưởng của năm vòng phép quanh trái tim cô ấy là rất lớn.

Ngay cả một con quỷ thú cũng không thể chịu đựng được nếu điểm yếu của nó bị ma thuật của cô ấy tấn công trực tiếp.

Seria chuẩn bị lao về phía con quái vật, lúc em ấy vừa lao lên phía trước, tôi liền quay lại và hét lên chỉ dẫn cho tiền bối Elsie.

“Tiền bối Elsie, nhắm vào cái sừng đi!”

“Cực tốc, sức mạnh… Cái gì?”

Tiền bối Elsie, đang siêng năng hỗ trợ chúng tôi bằng các phép thuật hỗ trợ, nghe vậy liền phản ứng như thể cô ấy đang hỏi tôi vừa mới phun ra thứ xàm ngôn gì, nhưng tôi không có thời gian để giải thích.

Cuộc đổi chiêu đầu tiên đã bắt đầu. Seria vẽ một nhát chém ngọt phóng từ dưới lên để lại một vệt màu bạc hoàn hảo như trong sách giáo khoa. Đáp trả, con sói đứng dậy và né đòn tấn công của em.

Lúc nằm xuống, con quỷ vốn đã khoe ra vóc dáng đáng sợ của nó, đến khi đứng dậy lại chỉ càng khiến nó trông oai vệ hơn. Thể hình cao chót vót của nó mang lại cảm giác như một cái cây nghìn năm tuổi vừa sống lại vậy.

 “Sao nó có thể vác cái cơ thể đồ sộ đó mà vẫn nhanh nhẹn được vậy trời?”

Mặc dù vô lý nhưng thực tế là tôi đang trực tiếp chứng kiến tốc độ của nó và tôi cũng không có thời gian để than vãn về điều đó.

Con sói vung hai chân trước nhô ra những chiếc móng vuốt dài và sắc nhọn hòng muốn xé xác chúng tôi.

Những chiếc móng vuốt cũng giống với phần thân chính của nó, dài khủng khiếp và có thể so sánh với một thanh kiếm thông thường. Tuy nhiên, Seria là kiếm sĩ giỏi nhất trong số chúng tôi và đã khéo léo di chuyển trước móng vuốt của nó.

Seria nghiến răng và vung kiếm vào những móng vuốt đang lao tới.

Bùm!!!

Một tiếng nổ chói tai vang vọng trong không khí khi thanh kiếm được bao phủ bởi hào quang màu xanh lam của em va chạm với những chiếc móng vuốt kia và phản đòn đẩy nó đi.

Sau khi đỡ đòn đầu tiên, Seria cố khéo léo tiến về phía bụng con thú. Bụng của nó không được bảo vệ cho lắm, và ngay cả con sói cũng không thể bình an vô sự nếu em ấy ra đòn thành công với hào quang của mình.

Tuy nhiên, trước khi em có thể lao sâu hơn vào phạm vi, con sói quỷ lại vung những chiếc móng vuốt khổng lồ của nó xuống. Đầu tiên, bàn chân của nó quá to và nặng, và mức độ thiệt hại mà em ấy có thể giảm thiểu dù có đỡ được đòn đó cũng có giới hạn.

Đúng lúc đó, Celine bắt tay vào hành động. Một tia sáng bắn về phía trước trong tay em. Đó là rút kiếm cực tốc đặc trưng của em ấy.

Bang!!!

Celine đã cản phá thành công đòn tấn công của con sói. Mặc dù rút kiếm cực tốc khiến em ấy không thể thực hiện đòn tấn công thứ hai liên tiếp, nhưng sức mạnh đằng sau mỗi đòn tấn công khá chắc chắn.

Tận dụng tối đa sơ hở do Celine tạo ra, Seria lao thẳng vào con sói quỷ và dùng hết sức vung thanh kiếm về phía bụng nó. Seria nghĩ rằng cuối cùng em cũng có thể tung ra đòn chí mạng đầu tiên.

Đột nhiên, cơ thể con sói vặn vẹo một cách bất thường. Nó vặn vẹo cơ thể theo cách không tự nhiên nhất mà ai cũng nghĩ là không thể.

Cơ thể khổng lồ của nó trải dài ra như thể một loài động vật chân bụng và để lại một vệt trên không trung. Ngay lập tức, con sói di chuyển ra phía sau Celine và Seria.

“Chết tiệt.”

Tình huống vô lý đến mức tôi chỉ có thể âm thầm chửi thề.

 “Dù cho có là quỷ thú thì cơ thể của nó vẫn bao gồm da và xương. Thế quái nào mà nó có thể di chuyển như vậy được chứ?”

Con sói đang lướt trong không trung với cơ thể thon dài của nó. Quả là một cảnh tượng siêu thực như đảo lộn hết các quy luật vật lý.

Hèn gì nó có thể tự do di chuyển giữa những hàng cây rậm rạp trong rừng. Đúng hơn là nó sẽ có lợi hơn khi chiến đấu trong một khu vực phức tạp với cây cối rậm rạp. Vì suy cho cùng, một không gian chật hẹp sẽ hạn chế đối thủ trong khi nó có thể tự do di chuyển qua địa hình.

Khi đó tôi cũng biết rằng quyết định chiến đấu trên bãi đất trống của mình đã đúng. Tuy nhiên, tôi lại chẳng hạnh phúc chút nào.

Cả Celine và Seria đều cứng đờ vì sốc trong khi con quái vật luồn lách ra phía sau cả hai.

Rõ ràng là một tình huống nguy hiểm. Không có thời gian để chạy về phía chúng, tôi vội vàng rút chiếc rìu ra khỏi thắt lưng và ném nó về phía con sói. Chiếc rìu xoay tròn trong không khí và bắn về phía trước như một mũi tên về phía con thú.

Miệng con sói há to chuẩn bị vồ lấy Celine. Trong hoàn cảnh nhất thời đó, tầm ngắm của tôi đã đi đúng về phía mà nó tới.

Keng!

Chiếc rìu đập vào răng con sói và bật ra. Bản chất răng khá nhạy cảm. Cho dù nó có cứng rắn đến đâu thì chắc chắn nó cũng sẽ phải chịu vài cơn đau do tác động trực tiếp vào răng.

Đầu con sói quằn quại và phát ra một tiếng gầm gừ đau đớn. Nó suýt chút nữa đã đánh trượt Celine và đâm xuống đất.

Đúng là một pha suýt soát. Nhưng không đời nào con quái vật này có thể bị đánh gục quá lâu chỉ với một đòn đánh vào răng bằng rìu.

“Né ra!”

Celine và Seria nao núng trước tiếng hét của tôi, nhưng cũng ngay lập tức tránh xa con thú ngay khi chân trước của nó lướt qua khoảng trống mà cả hai chỉ vừa mới đứng. Chân của con quái vật dài ra như một chiếc roi lúc nó vụt qua.

Vút!

Tiếng gió xé toạc tạo ra một âm thanh đầy đáng ngại. Đầu của con sói quỷ vẫn còn nằm úp mặt xuống đất. Rõ ràng nó có ý định làm chúng tôi bất ngờ bằng đòn tấn công khó lường.

Cả Celine và Seria sẽ trở thành thịt băm nếu cả hai không hành động ngay lúc đó. Cả hai quay lại bên cạnh tôi ngay sau khi thoát khỏi cuộc phục kích.

Khuôn mặt của chúng tôi đều hiện lên vẻ sợ hãi. Chúng tôi từng nghe nói rằng quái thú có những đặc điểm độc đáo, nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng lại đến mức này.

Trong lúc đó, cơ thể thon dài của con thú đột nhiên bắt đầu co lại về trạng thái cơ bắp. Cứ như đang xem một quả bóng bay lấy lại hình dạng ban đầu sau khi được thổi khí vào vậy.

“Có ai có chiến thuật gì không?”

“…Chạy trốn thì sao?”

Celine nói với khuôn mặt tái nhợt. Việc em ấy lung lay về mặt cảm xúc cũng là điều dễ hiểu, vì em chỉ mới vừa thoát khỏi tay thần chết. Em ấy cũng chẳng phải là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm gì cả. Mà chỉ đơn thuần là một sinh viên với kinh nghiệm thực tế rất hạn chế mà thôi.