Edit: DLinh
Beta: Chi
*****
Hiếm khi được lúc Tạ Kiến Vi do dự hồi lâu.
Bạch Quân đứng bên cạnh sửng sốt, anh biết Tạ Kiến Vi gần mười năm nay, dù phải đương đầu với vấn đề nan giải tới nhường nào, người đàn ông này cũng chưa từng ngừng lại.
Anh luôn luôn có thể đưa ra những phán đoán chính xác nhất, có thể đưa ra những phương án giải quyết hoàn thiện nhất, có đủ khả năng nhìn thấu mọi thứ ngay vào điểm trọng tâm, chưa bao nhầm lẫn.
Thế nhưng hiện giờ, người đàn ông có bộ não vận hành với tốc độ nhanh gấp mấy lần quang não này lại đang ngần ngại.
Bởi vì Lục Ly.
Thật ra có rất nhiều người nghi ngờ tình cảm của Tạ Kiến Vi với Lục Ly.
Trước khi Đế quốc được thành lập, rất nhiều người nghi ngờ Tạ Kiến Vi đang lợi dung Lục Ly.
Sau khi Đế quốc được thành lập, những người không biết tới cái danh Tam công tử Tạ gia lại cho rằng Tạ Kiến Vi là nam sủng của ngài Nguyên soái.
Nhưng những người đi theo hai người họ suốt mười năm dài như bọn anh lại hiểu rất rõ.
Hiểu rõ trong lòng Tạ Kiến Vi, Lục Ly quan trọng tới nhường nào.
Người thanh niên trên màn hình đang chờ câu trả lời của anh, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng mở lời: “Chín giờ tối, tới phủ Nguyên soái.”
Chàng trai gật đầu một cách trịnh trọng: “Boss yên tâm, nhất định không có điều gì nguy hiểm xảy ra.”
Tạ Kiến Vi gật đầu đáp: “Ừ.”
Lần này, Lục Ly đi tới hành tinh Flolo, theo kế hoạch ban đầu sẽ ở lại đó hai ngày, dù gì cũng là nơi biên phòng trọng điểm, hắn không thể nào chỉ xem xong diễn tập liền rời đi, còn phải ở lại đó động viên bộ đội địa phương, ít nhiều cũng cần giao lưu với dân chúng một chút. Dẫu sao từ sau khi Đế quốc thành lập, Lục Ly vẫn theo đuổi con đường thân dân, không phong Đế, chỉ đảm nhận chức Soái, một phần cũng tạo thời gian giảm xóc cho mọi người đã quen với nhịp thống trị của Liên bang có thể thích ứng.
Nhưng Tạ Kiến Vi biết, Lục Ly nhất định sẽ đi thâu đêm để quay trở lại.
Chuyện anh tới sân sau ắt hẳn đã truyền tới chỗ Lục Ly, làm sao Lục Ly có thể yên lòng ở lại hành tinh Flolo.
Dường như vừa lúc Tạ Kiến Vi đặt chân xuống phủ Nguyên soái, ngay tức khắc, một chiếc phi thuyền chiến đấu đen nhánh đã trực tiếp đậu xuống sân bãi.
Lực phản xung quá mạnh tạo thành gió lốc, cửa phi thuyền bật mở, người đàn ông mặc quân phục sải chân bước ra ngoài, đôi giày da đen nhánh, hai chân thon dài, áo choàng đằng sau bị gió thổi bay, vành mũ che khuất đường nét khôi ngô khó lời nào có thể diễn tả hết.
Từ rất lâu trước đây, Tạ Kiến Vi đã biết, Lục Ly rất hợp với quân trang, càng phẳng phiu, càng ngay ngắn, càng là loại đồng phục tượng trưng cho quang vinh, càng hợp với hắn.
Bắt đầu từ lúc sinh ra, người đàn ông kia đã như thế, cho dù hắn được sinh ra giữa một hành tinh hoang tựa như đầm bùn.
Lục Ly nhíu mày, mãi tới khi nhìn thấy Tạ Kiến Vi mới hơi giãn ra, hắn rảo bước đến gần, tháo găng xong liền nắm lấy tay anh: “Có chuyện cứ hỏi anh là được.”
Giọng hắn có chút khàn khàn, có lẽ vì muốn tăng tốc, hắn đã trực tiếp nhảy thẳng từ hành tinh Flolo vào anti-space (*), thậm chí không vào khoang bảo hộ, tự mình thay thế trí tuệ nhân tạo điều khiển hệ thống lái, vậy mới hắn mới có thể trở về trong thời gian ngắn như thế.
(*) Anti-space: không gian phản lại hết những định luật và suy nghĩ thông thường về không gian, nơi mà không có năng lượng (theo scienceforum).
Tạ Kiến Vi để cho hắn nắm: “Em hỏi anh sẽ nói sao?”
Lục Ly ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền cười cười: “Có gì mà không thể nói? Vốn định dành tặng em một điều bất ngờ?”
Con ngươi Tạ Kiến Vi lóe sáng, anh ngước mắt nhìn hắn: “Điều bất ngờ?”
Lục Ly kề sát lại cạnh anh, cánh môi hơi lạnh nhưng hơi thở lại nóng rực, hắn biết Tạ Kiến Vi sợ nhột, cố ý hôn cổ anh một cái rồi mới nói một cách mập mờ: “Anh sợ một mình anh không thể phục vụ tốt cho em, định tạo thêm vài cơ thể, cũng tăng thêm chút kích thích cho đời sống tình cảm…”
Tạ Kiến Vi liếc xéo hắn, ý cười ánh lên trong mắt: “Anh sẽ không ghen à?”
Hiển nhiên Lục Ly đứng sững lại.
Tạ Kiến Vi đối mặt cùng hắn, trực tiếp đối mắt với hắn: “Em yêu đương quyến luyến cùng một Lục Ly khác, anh có thể chấp nhận điều ấy sao?”
Con ngươi Lục Ly chợt co thắt, nét vui đùa tản đi, sau đó hoàn toàn chỉ còn màu đen của sự tàn ác và khao khát độc chiếm.
Tạ Kiến Vi hôn môi hắn một cái: “Chưa ăn cơm tối đúng không? Đi… Nào…”
Lời anh còn chưa nói ra hết, Lục Ly đã kéo anh sang, hôn anh một cách mạnh bạo: “Không ăn cơm.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly ôm anh đi đường tắt trở về phòng ngủ, thả người lên giường, hắn cúi người đè lên, màu mắt đen sâu thẳm tựa như ẩn chứa một ngọn lửa đang cháy hừng hực: “… Ăn em trước.”
Sức Lục Ly rất dai, đã hứng lên thì không có cách nào để yên, nếu như được Tạ Kiến Vi dung túng, hắn có thể dày vò anh tới mức vài ngày không xuống nổi giường.
Bởi vậy nên Tạ Kiến Vi thường giữ gìn chừng mực, đã làm tới một mức nhất định nào đó thì sẽ không cho phép hắn làm loạn nữa.
Nhưng ngày hôm nay, Tạ Kiến Vi không những không bảo ngừng, ngược lại anh còn như có như không dụ dỗ hắn.
Tinh lực của ngài Nguyên soái thường ngày vô cùng dồi dào, hôm nay Tạ Kiến Vi lại bày ra dáng vẻ như thế kia, hắn làm sao mà nhịn cho nổi? Chỉ hận không thể dày vò anh trên giường tới chết thì thôi.
Thời gian trên đồng hồ gần chuyển đến con số 21, thuốc Tạ Kiến Vi giấu trong móng tay phát huy tác dụng, cuối cùng, ngài Nguyên soái đã lên nòng thành công bất thình lình bị người yêu hạ gục trong lúc không kịp đề phòng.
Tạ Kiến Vi cũng mệt mỏi, nhìn Lục Ly đang mê man, không nhịn được cụng trán hắn: “Không phải là người.”
Nói rồi, anh chợt nghĩ tới có khi Lục Ly thật sự không phải là người…
Đáy mắt Tạ Kiến Vi mang theo ý cười, cúi xuống hôn trán người kia một cái, nói khe khẽ: “Ngủ một lát đi nhé.”
Khi anh đi tắm, thay bộ quần áo khác, Nhan Kha đã tới phủ Nguyên soái.
Tạ Kiến Vi hỏi anh ta: “Có gì cần lưu ý không?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn, truyện full Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn