Những chuyện sau đó … có thể dễ dàng đoán được. Trở thành Anh Hùng thông qua buổi lễ tuyển chọn được tổ chức ở thủ đô Đế Chế.
Diễn ra ở trung tâm thủ đô, buổi lễ cho phép bất kỳ ai cũng có thể thứ sức để rút ra thanh kiếm thánh bị phong ấn do nữ thần Mặt Trời ban tặng. Người có thể rút nó ra sẽ được mọi người coi là Anh Hùng.
Đó là một nghi lễ đã được thực hiện qua nhiều thế hệ Anh Hùng, gần như một truyển thống trên toàn lục địa.
Chỉ cần có thể rút nó ra, bất chấp địa vị xã hội, tính cách hay ngoại hình bạn liền trở thành Anh Hùng ngay lập tức.
Thật là câu chuyện đáng mơ ước với rất nhiều người.
Với những suy nghĩ đó, tôi tiến vào cung điện hoàng gia.
“Chào mừng! Đây là cơ hội dành cho tất cả mọi người, chỉ cần có thể rút kiếm thánh ra bạn liền có thể trở thành Anh Hùng! Những người hướng tới thời khắc đổi đời! Bạn là Anh Hùng được đích thân nữ thần lựa chọn! Những ai với suy nghĩ như thế, hãy bước lên phía trước và cầm lấy thánh kiếm.”
“Bạn cần chút sức khỏe để có thể rút được kiếm thánh! Mua ít đồ ăn nào!”
“Ugh! Mình lại thất bại rồi! Đã thử tới lần thứ ba rồi mà vẫn không được.”
Tại quảng trường trung tâm bên trong thủ đô, buổi lễ tuyển chọn đang diễn ra sôi nổi.
Người dẫn chương trình vẫn liên tục hô vang những lời chuẩn bị sẵn, thương nhân tìm kiếm cơ hội bán chút đồ ăn kiếm thêm thu nhập và những cá nhân tìm kiếm cơ hội đổi đời bằng cách lặp lại nhiều lần thách thức thánh kiếm.
Trên khán đài được xây dựng dành cho giới quý tộc, nhà vua nhìn xuống buổi lễ với biểu cảm buồn chán.
Đây đã là ngày thứ 14 liên tiếp kể từ buổi lễ tuyển chọn Anh Hùng diễn ra… chắc chắn nó đã trở nên nhàm chán.
Vì họ chỉ chọn ra một người từ khắp nơi trên lục địa nên buổi lễ không kết thúc chỉ sau một ngày.
Ngay kể từ khi tôi chuyển sinh vào trò chơi, buổi lễ tuyển chọn Anh Hùng vẫn đang diễn ra.
Tuy nhiên, nghĩ lại sẽ thấy hai tuần dường như cũng là một quãng thời gian khá dài.
Bình thường thì Anh Hùng sẽ xuất hiện chỉ trong vòng một tuần.
Có lẽ đó là lý do tại sao quảng trường khá vắng vẻ. Bởi chẳng còn bất kỳ sự kiện thú vị nào nữa.
Vì thế, người dân càng thêm lo lắng về viễn cảnh chẳng có người hùng nào xuất hiện cả.
Nhà vua dường như cũng có suy nghĩ tương tự. Đó là lý do tại sao ông đang cân nhắc về một kế hoạch điên rồ là thực hiện chuyến hành trình mà không có người hùng và sẽ nhanh chóng thực hiện sau hôm nay. Ông đã bắt đầu mệt mỏi bởi buổi lễ tuyển chọn nhàm chán này.
Trong tình huống hỗn loạn này khi mà những cảm xúc kỳ vọng, tham lam, thất vọng kết hợp với nhau tại quảng trường.
Tôi bước lên.
“Ôi chà, một kẻ thách thức mới… uh, hm?”
Băng qua đám đông ở quảng trường và vượt qua người dẫn chương trình, tôi cuối cùng cũng đứng trước thanh kiếm thánh.
Tôi mặc kệ cái nhìn lo lắng của gã. Hẳn là mọi người đều cảm thấy sợ hãi rồi. Bởi vì tôi mang trên mình lời nguyền liên quan đến nỗi sợ mà.
“Hmmm…”
Tôi cũng lờ đi luôn ánh nhìn không mấy thân thiện của nhà vua.
Thay vào đó, ánh mắt của tôi bị thu hút bởi thanh kiếm thánh trước mặt.
Nó cũng kiểu như thanh Excalibur vậy, một thanh kiếm cắm chặt vào một tảng đá.
Rất nhiều người đã thách thức nhưng đều thất bại khi thử rút thanh kiếm ra.
Chắc chắn trong những kẻ thách thức cũng bao gồm cả những hiệp sĩ mạnh mẽ nhất Đế Chế, hoặc là thủ lĩnh của những nhóm lính đánh thuê mạnh mẽ.
“Làm nhanh lên. Dù gì ngươi cũng sẽ thất bại mà thôi.”
Tôi nghe thấy âm thanh nhà vua thúc giục ở phía trước.
Tôi rút thanh kiếm ra.
Rẹt!
Không chút khó khăn nào cả.
Tôi chẳng cảm thấy nó nặng nề chút nào hay cảm giác như bị kẹt cứng trong tảng đá đó cả.
Tôi là người đã rút được thánh kiếm và đây là điều không thể thực hiện được ngoại trừ cách duy nhất người được chọn. Vô số kẻ thất bại trong suốt 14 ngày qua đã minh chứng cho điều đó. Đồng thời, không thể thu hồi danh hiệu Anh Hùng.
Đi ngược lại truyền thống đã được lưu truyền trong Đế Chế trong vòng hang tram năm qua chỉ vì không hài lòng với người được chọn, không thể làm như vậy được.
Cứ cho là làm được đi thì vị vua lúc này cũng không phải người dám làm điều đáng lưu danh sử sách như vậy.
“Ta… ta phong cho ngươi làm Anh Hùng…”
Nhờ đó, tôi đã được chấp thuận như một Anh Hùng mà không có vấn đề gì, chỉ trải qua một chút ồn ào mà thôi.
Cảnh tượng nhà vua với vẻ mặt tràn đầy thất vọng trao cho tôi danh hiệu khá thú vị.
Và cũng hơi đau lòng khi nhìn thấy những thành viên trong tổ đội Anh Hùng giật nảy lên khi nhìn thấy tôi nhưng…
***
“Chờ đã, gì cơ!? Đây là kẻ được cho là Anh Hùng ư? Đừng có đùa với tôi.”
“Vận may của hoàng gia đã tận… Sau tất cả, đây là sự từ chối của số phận ư?”
“Ôi, Enen-nim… Nếu đây là ý muốn của người, thì bây giờ con sẽ tin vào và tuân theo nhưng…”
“Sai rồi. Ta có thể nhìn thấy tâm hồn hắn tràn ngập ác ý. Kẻ này thực sự phù hợp để trở thành Anh Hùng ư? Chẳng phải hắn là gián điệp được quân đội Quỷ Vương gửi đến đây sao?”
Đây là những lời tôi nghe được vào cuộc gặp đầu tiên giữa chúng tôi sau khi tôi trở thành Anh Hùng.