#1-2_tobi_otogiri/ Ảo Ảnh Trên Ranh Giới

Tobi nằm dài trên giường, lật giở một cuốn sách bìa mềm khổ nhỏ. Đó là cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng có tựa đề Người Máy Có Mơ Về Cừu Điện Không? bản dịch tiếng Nhật. Tobi không chắc nguyên tác của nó là từ đâu, chắc là của Mỹ hay một nước nào đó tương tự.

Cậu tìm thấy nó trên kệ sách sắt ba tầng trong phòng sinh hoạt chung của viện. Kệ sách chứa đầy những cuốn do những người từng ở đây quyên tặng, và ai cũng được tự do mượn đọc. Có điều, những cuốn hợp gu đám học sinh cấp hai luôn bị tranh giành hết sạch, nên Tobi thường chỉ đọc những cuốn ít ai ngó ngàng tới.

Cậu đọc cuốn sách này cũng như đã đọc bao cuốn khác. Thỉnh thoảng cậu còn dừng lại để tra những từ mình không biết, và nhờ vậy mà vốn từ của cậu cũng khá lên nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, dường như chẳng có câu chuyện nào thực sự đọng lại trong đầu cậu. Cứ đọc xong một thời gian ngắn là cậu lại quên gần hết nội dung.

Tobi liếc nhìn đồng hồ. 9:56 tối. Viện quy định học sinh cấp hai phải tắt đèn đi ngủ lúc mười giờ, vậy là cậu chỉ còn bốn phút nữa. Xin thức khuya hơn cũng không khó, chỉ cần nói dối là muốn học bài thêm chút nữa là được. Nhiều đứa trong viện vẫn làm thế, nhưng Tobi chẳng bao giờ bận tâm.

“Mệt rũ rượi rồi à, Tobi?” Baku cười khẩy. Nó đang nằm ườn trên sàn, ngay cạnh giường.

“‘Mệt rũ rượi’ cái gì? Tao không phải con nít.” Tobi đáp, đặt cuốn sách xuống đầu giường.

Căn phòng của Tobi vốn là phòng đôi, có một chiếc giường tầng. Nhưng hiện tại, chỉ mình cậu ở đây. Cậu không hề đòi ở riêng; trước đây cậu cũng từng ở chung với người khác. Nhưng lần nào cũng vậy, bạn cùng phòng của cậu đều không chịu nổi và xin chuyển đi. Dường như việc ở chung với Tobi Otogiri là một điều quá sức chịu đựng.

“Thật không? Chứ tao thấy lũ nhóc lớp tám chính là cái lũ trẻ con nhất quả đất đấy!”.

Tobi tụt xuống giường, lấy chân khẽ đạp lên Baku.

“Ui da! Bỏ ra, thằng khốn!”.

“Mày nhỏ tuổi hơn tao mà, đúng không?” Tobi nói. “Vậy thì mày mới là đứa con nít hơn.”.

“Tao là ngoại lệ! Một ca đặc biệt đấy, hiểu chưa? Đẳng cấp khác hoàn toàn. Phải gọi là kiệt xuất! Hả—? Này, xê ra khỏi người tao, Tobi! Mày đè bẹp dúm tao bây giờ! Giỡn mặt hả?! Này, thôi đi!”.

Bắt nạt cái ba lô chán chê, Tobi mới nhấc chân ra khỏi Baku. Cậu tắt đèn, rồi trèo lại lên giường nằm xuống.

Đám học sinh cấp ba trong viện được thức tới mười một giờ, vài đứa còn thức tới nửa đêm với lý do làm bài tập hay học thêm. Thêm vào đó là tường và cửa phòng đều mỏng dính, nên ban đêm ở đây chẳng bao giờ yên tĩnh.

Tobi trùm chăn kín mít, xoay người vào tường, cố dỗ mình vào giấc ngủ.

“Nghĩ tới cô gái đó hả, Tobi?” Baku hỏi.

“Không” Tobi đáp, cố không tặc lưỡi. “Mày không nói thì tao cũng chẳng nghĩ tới.”

“Ồ, thế àaa? Tao không tin đâu nhé!”

“Hoàn toàn nghiêm túc.” Tobi trả lời.

Việc những từ đó bật ra đầu tiên trong đầu cậu hoàn toàn là tình cờ. Chắc chắn không phải vì cậu đang mải nghĩ về cuộc trò chuyện với cô gái ấy.

“…Thật sự là không có mà,” Tobi nói, nhưng đã hơi muộn.

Baku cười khẩy. “Con nhỏ đó đúng là kỳ quặc, nhỉ?”

“Đừng gọi người ta là ‘kỳ quặc’.”

“Sao? Chứ không phải à?”

“Thì… nhưng mà…”

“Thừa nhận đi, mày nghĩ về nhỏ đó suốt. Ý tao là, sau từng ấy chuyện? Dĩ nhiên là phải nghĩ rồi! Ai mà không tò mò cơ chứ?”

“Tao đây. Tao chẳng bận tâm chút nào.”

“Mày bỏ cái thói giấu giếm đi được không, Tobi. Với lại, kể cả mày không tò mò về nhỏ, thì nhỏ chắc chắn—”

“Tao đang muốn ngủ. Cho tao yên một lát được không?”

“Rồi rồi, được thôi. Chỉ hy vọng là mày ngủ được sau từng ấy chuyện hay ho.”

Tobi nhắm mắt, thở đều, giả vờ ngáy khe khẽ. Baku lại cười. Lo chuyện của mày đi Tobi nghĩ thầm. Cậu vốn chẳng bao giờ khó ngủ. Cứ đặt lưng xuống gối là ngủ say như chết. Cậu chắc chắn sẽ không thao thức vì một cô gái. Cậu chẳng có chút hứng thú nào với cô ta… và chính vì thế, việc không thể gạt bỏ cô ấy ra khỏi đầu mới khiến cậu bực bội đến vậy.

“Thật lòng mà nói, Otogiri, tôi muốn nhân dịp này để nhờ cậu một chuyện.” Ryuuko Shiratama khẽ ngẩng cằm, giọng điệu trang trọng một cách kỳ lạ. “Tôi muốn chúng ta là bạn. Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?”

“…Hả?”

Trong một thoáng, Tobi còn chẳng hiểu cô đang hỏi gì. Thật ra, cậu còn không chắc đó có phải là một câu hỏi không nữa. Dù thế nào đi nữa, Shiratama rõ ràng là đang đợi câu trả lời.

Thế nhưng, Tobi chẳng biết phải đáp lại ra sao. Cậu bối rối đến độ chỉ biết ấp úng, cuối cùng cũng chẳng nói được một lời nào cho ra hồn.

“A!” Shiratama kêu lên, đưa tay che miệng. “Tôi xin lỗi! Bất ngờ nghe một câu hỏi như vậy chắc cậu hoang mang lắm. Cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi không phiền đâu.”

“Ừm…” Tobi nói. “Vậy nhé.”

“Nhưng tất nhiên, nếu cậu trả lời ngay thì cũng tốt thôi!”

“Ờ-ờm, ờ… Chắc không được đâu…”

“Vậy để sau nhé?”

“…Chắc vậy?”

“Tôi hiểu rồi,” Shiratama nói, nhắm mắt thở dài. “Mừng là tôi đã đủ can đảm để hỏi cậu. Tôi đã lo lắm.”

Tim Tobi cũng đập thình thịch. Cái cảm giác lo lắng vô cớ này, cứ như thể cậu vừa bị Shiratama tra khảo vậy.

“Vậy thì—mai gặp lại nhé, Otogiri,” cô kết luận. Dường như cô đã nói tất cả những gì mình muốn, và cô lịch sự xin phép rồi đi mất.

Rốt cuộc thì cô ta bị gì vậy? Tobi tự hỏi.

Cùng lúc đó, Baku lẩm bẩm “Chuyện quái gì vừa mới diễn ra vậy…?”

Cuối cùng, đêm đó Tobi gần như thức trắng. Khỏi phải nói, tất cả là tại Ryuuko Shiratama. Cô đột ngột xuất hiện, và lời đề nghị của cô thì càng hoang mang hơn nữa.

Tôi muốn chúng ta là bạn. Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?

Câu hỏi ập đến khiến Tobi bất ngờ tới độ cậu chỉ biết đứng hình. Đó là lý do duy nhất cậu không thể trả lời cô ngay lúc đó—ít nhất thì cậu nghĩ vậy. Nó cũng giống như bị một người lạ hoắc nào đó đột nhiên mời nhảy: dĩ nhiên câu trả lời phải là không rồi. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là từ chối thẳng thừng, rõ ràng.

Lẽ ra mình nên từ chối. Chỉ cần nói "không, cảm ơn" là xong.

Chỉ là lúc đó Tobi đã quá bối rối để có thể từ chối. Cách dùng từ quái lạ của cô cũng chẳng giúp được gì.

Vế đầu tiên—Tôi muốn chúng ta là bạn—thì khá bình thường. Vấn đề nằm ở vế sau:

Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?

Cách diễn đạt này không kỳ quặc sao? Hay chính Tobi mới kỳ quặc khi thấy nó kỳ quặc? Có lẽ cậu chỉ đang nghĩ quá nhiều thôi. Nếu cô chỉ nói mỗi vế sau—Cậu có muốn bắt đầu một mối quan hệ với tôi không?—thì rõ ràng ý cô là một "mối quan hệ" theo kiểu rất đặc biệt.

Nhưng cậu không thể lờ đi vế đầu được. Shiratama đã nói rất rõ "Tôi muốn làm bạn.". Chẳng phải sẽ hợp lý hơn nhiều nếu tin lời cô và diễn giải toàn bộ câu hỏi theo hướng đó sao?

Tổng kết: Shiratama có ý, rất đơn giản, rằng cô muốn làm bạn với Tobi. Cô chỉ nói chuyện theo một cách trang trọng và vòng vo kỳ lạ ngay cả với bạn cùng lớp, và có một cách dùng từ kỳ quặc. Tobi tự ghi nhớ rằng sẽ không để mình bị dắt đi sai hướng bởi điều đó một lần nữa. Cô chỉ muốn làm bạn—nhưng điều đó, tất nhiên, tự nó đã là một vấn đề.

Bạn bè ư? Với mình? Tại sao?

Và đó là còn chưa kể đến vấn đề khác, quan trọng hơn nhiều: Ryuuko Shiratama có thể nghe thấy giọng của Baku.

Sau cùng, Tobi buộc phải lết xác đến trường với cái vẻ mặt ngái ngủ. Vừa đến nơi, ông thầy đeo kính gọng đen đã đứng đợi sẵn ở cổng, cau có ra mặt. Bộ vest của ông thì lúc nào cũng phẳng phiu.

Hôm nay Tobi chẳng có hơi sức đâu mà đôi co với ông thầy, nên cậu quyết định đi trước một bước, gật đầu chào khi đi ngang qua, khuyến mãi thêm câu "chào buổi sáng".

“…Ờ-Ừm, chào buổi sáng,” ông thầy đáp lại. Trông ông rõ ràng có chút hụt hẫng vì mất đi "trận chiến" quen thuộc.

Tobi và ông thầy này đã 'khẩu chiến' gần như mỗi sáng từ khi cậu mới vào trường, vậy mà chỉ cần một lời chào đơn giản là mọi chuyện êm xuôi. Dễ không tưởng. Có lẽ lẽ ra cậu nên làm vậy ngay từ đầu.

“Rồi, tự dưng đổi tính thế?” Baku hỏi lúc Tobi đang thay giày.

“Ai biết,” Tobi đáp. “Chắc tự dưng thôi.”

“Chắc đây gọi là hồi tâm chuyển ý đây mà! Tự hỏi nguyên do là gì nhỉ?”

“Mày lại bé xé ra to…”

Đôi giày đi trong nhà hơi chật. Chắc chân cậu lại dài ra rồi. Càng lớn, quần áo càng cộc, mà mua đồ mới thì tốn tiền.

Gánh nặng tiền nong đè lên tâm trí Tobi khi cậu bước về phía lớp học. Nhưng đúng lúc đó, một cô gái tóc dài ló đầu ra từ sau tủ giày, làm Tobi giật nảy mình lùi lại một bước.

“…Sh-Shiratama,” cậu lí nhí.

“Chào buổi sáng, Otogiri!” cô đáp lại, vẫn với ánh mắt thẳng thắn, xoáy sâu vào cậu.

“…C-cậu cần gì?” Tobi hỏi, cúi gằm mặt, giơ tay lên che mặt. “Sớm thế này mà…”

“Thật ra, tôi đợi sẵn ở đây để ‘chặn’ cậu,” Shiratama nói.

“Hả…? T-tại sao?”

“Cậu không nhớ hôm qua tôi nói gì à?”

“…Ồ.”

“Vậy, tôi muốn nghe câu trả lời của cậu!”

“Chuyện đó…”

“Chuyện đó?”

“Thì, chuyện đó…”

Cụm từ "sửng sốt đến lòi cả mắt" chợt nảy ra trong đầu Tobi. Cậu nhớ đã từng tra nó, rằng nó chỉ là một cách nói ví von sự ngạc nhiên tột độ. Tobi nghĩ có lẽ mắt cậu bây giờ đang "lòi" ra thật. Cậu đảo mắt quanh khu vực cửa ra vào nhanh đến chóng mặt.

Vài đứa bạn cùng lớp đã tới và đang vừa thay giày vừa xì xầm gì đó. Trông chúng có vẻ đang vừa xem vừa bình phẩm cuộc nói chuyện giữa cậu và Shiratama. Tobi đoán chúng đang thắc mắc Hai đứa này làm trò gì vậy? Cậu cũng đồng tình. Cậu cũng muốn biết mình và Shiratama rốt cuộc đang làm cái quái gì nữa.

“Ồ, chào” bác lao công của trường tình cờ đi ngang, khiến tình hình càng thêm rắc rối. Mọi thứ đang nhanh chóng trở nên hỗn loạn. “Chào buổi sáng, Otogiri. Cháu làm gì ở đây thế, Shiratama?”

“Bác Haizaki!” Shiratama quay lại, lịch sự cúi chào. “Chào buổi sáng ạ! Hôm nay bác cũng đi làm sớm quá.”

“Ừ, cảm ơn cháu,” Haizaki cười ngượng. Ông đang bê một cái thùng giấy. Tobi chẳng biết trong đó có gì, và cũng chẳng quan tâm—không như Shiratama.

“Trông nặng ghê!” cô nói. “Bác có cần cháu giúp không ạ?”

“Hả? Ồ, thôi, bác không dám đâu!” Haizaki vội xua tay, mắt mở to khác hẳn vẻ ti hí thường ngày. “Thật đấy, đừng bận tâm. Đây là việc của bác mà. Bác đi làm, cháu đi học! Chuyện nào ra chuyện đó.”

“Bác chắc chứ ạ? Cháu khỏe lắm đấy nhé!”

Shiratama giơ tay lên gồng chuột trước mặt Haizaki. Cánh tay cô mảnh khảnh đến đáng ngạc nhiên. Tay như thế thì giúp được gì chứ không chứ? Tobi nghĩ là không, và với cậu, cuộc nói chuyện này ngày càng nhảm nhí. Kể cả Shiratama có khỏe như siêu nhân thì cũng chẳng liên quan. Bê đồ là việc của Haizaki, một học sinh như cô chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp cả. Chính ông cũng vừa nói thế. Ngay cả một đứa kém giao tiếp như Tobi mà còn hiểu được điều đó.

Càng lúc càng rõ, Ryuuko Shiratama có lẽ là một người hơi lập dị. Đêm qua Tobi đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Rốt cuộc thì, có đứa học sinh bình thường nào lại chủ động đi kết bạn với một kẻ như cậu cơ chứ? Tobi biết thừa mình chẳng phải là người dễ ưa. Cậu vừa u ám, vừa cộc cằn, lại chẳng nhiệt tình, quá khứ thì khó mà giải thích cho người khác hiểu. Đấy là chưa kể lúc nào cũng kè kè Baku, cái ba lô mà chỉ mình cậu nghe thấy tiếng.