“Vậy onee - san này là gì của anh thế, Yuu - kun?”

Kaguya nhìn Tenjo - san một cách tò mò.

“Chị ấy là hàng xóm của anh. Là người ở phòng kế bên, phòng 103.”

Tôi thuật lại sự thật chủ chốt.

“Anh được sống bên cạnh một người đẹp như thế này sao? Anh thật may mắn đó, Yuu - kun.”

“Chắc vậy.”

“Vậy tại sao hàng xóm onee - chan lại qua phòng anh thế?”

“Bởi vì tụi anh quen biết nhau và là hàng xóm của nhau.”

“Vì vậy nên chị ấy tự nhiên tới phòng anh hả?”

Bị vô số câu hỏi về đời sống thường ngày của mình dằn mặt, tôi cảm thấy hơi khó trả lời. Dù sao thì, chúng tôi thường xuyên giữ bí mật chuyện thường xuyên ghé phòng nhau mà.

“Ừ thì tụi anh có chia sẻ vài thứ và hằng ngày trò chuyện với nhau.”

Tôi cố gắng trả lời thành thật nhất có thể.

“Chẳng phải sẽ nguy hiểm cho onee - san khi đi tới phòng của một nam sinh cấp ba sao?”

Trước mặt Kaguya ngây thơ tò mò khi một cô gái xinh đẹp như Reiyu Tenjo chịu quen anh trai mình.

Tenjo - san chuyển thành người rơi vào tình huống khó xử khi trọng tâm câu hỏi của Kaguya chuyển qua mình.

“Trái lại cơ, Kaguya à. Chị ấy là người chăm sóc anh vì sợ một nam sinh cấp ba như anh không thể sống tự lập được.”

Tôi giải thích lại một lần nữa để bảo vệ danh dự của Tenjo - san. Tôi không ngại việc bị hiểu nhầm nhưng tôi sẽ không cho phép bất cứ nghi ngờ nào hướng về Tenjo - san.

“Nhưng chị ấy mang theo bánh pizza và còn tức giận khi thấy em nữa mà? Anh có chắc chị ấy ‘chỉ là hàng xóm’ không?”

Kaguya vẫn chưa bị thuyết phục.

“Bất cứ ai cũng sẽ bất ngờ trước cảnh một cặp trai gái thân mật với nhau thôi.”

“Chính xác. Và trách nhiệm của người lớn là can thiệp con nít khỏi các hoạt động không lành mạnh”, Tenjo - san đáp lại với tông giọng chững chạc.

Vẻ mặt sắc bén của cô ấy tạo cho người khác ấn tượng về một con người thông minh.

“Quao, chị nói nghiêm túc quá. Chị nghe như mấy sensei cố vấn học tập ấy. Nhưng mà em vẫn thấy chị can thiệp hơi quá đáng đó. Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư à?”

Kaguya tiếp tục hỏi.

“Kaguya, em đừng có nói như vậy. Đó không phải là vấn đề nếu anh cho phép.”

À ha, tôi biết ngay mà, cái một quan hệ cô - trò này không thể để lộ được.

“Yuunagi - kun từng một lần giúp đỡ chị và từ đó trở đi, chị luôn nương tựa nhờ cậu ấy.”

Trước cảm giác chủ đề đang chống lại mình, Tenjo - san tung ra đòn cuối cùng.

“Chị rất biết ơn Yuunagi - kun khi cậu ấy giúp đỡ nhiều người khác cũng như chị.”

Nghe vậy, Kaguya phồng má như một chú chuột hamster, “Nè onee - chan, chính xác thì Yuu - kun đã giúp chị cái gì vậy?”

“Ừm, chà, em thấy đấy…”

“Bộ đó là thứ gì đó khó nói hả?”

Trường hợp mà tôi giúp cô ấy thì không ít, nhưng tùy theo cách kể mà chúng tôi có thể khiến Kaguya hiểu lầm nhiều chỗ.

“Ví dụ như… khi một con g-bọ đen xuất hiện, cậu ấy đã xử lý nó giúp chị đó. Em hiểu mà, trước mấy con bọ thì chị khờ lắm.”

Mới nãy, cô ấy xém nói từ con gián và ngắt lời ngay lập tức.

Hồi đó, cô ấy cũng quên đi hình tượng người lớn của mình và nhảy vào vòng tay tôi khi thấy con G thật.

Suy ra, việc nói con G là vấn đề lớn nhất của Tenjo - san cũng không sai.

“À~ Em hiểu rồi. Chúng tệ thật. Bảo sao chị lại nhờ Yuu - kun vì nó.”

Vào lúc này, hai cô gái đồng lòng gật đầu và nhìn vào mắt nhau.

“Nếu mọi chuyện đã được giải thích xong thì Kaguya, anh hy vọng em sẽ kết thân với hàng xóm của anh.”

“Và nếu em không ngại thì sao em không ăn pizza chung với tụi chị đi? Em cứ coi như đây là buổi tiệc chào đón của em đi.”

Nghe vậy, Kaguya gật đầu đồng ý với lời đề nghị của chúng tôi.

May mắn là chiếc pizza chỉ rơi thẳng xuống đất với topping không bị rớt và chiếc pizza vẫn còn trông ngon mắt.

Thấy pizza, Kaguya liên tục ăn hết miếng này đến miếng khác trước mặt con bé.

“Em biết ý tứ chút coi.”

“Hứ, lỗi ở đây là anh đặt quá ít pizza đó.”

Kaguya hậm hừ liếc tôi và khi tôi nghe đến vụ đặt pizza. Tôi nhớ đến người đã mua chiếc bánh này là…

“A, Tenjo - san. Em sẽ trả tiền cho phần của em và Kaguya sau.”

“Em đừng lo, chị sẽ trả tiền cho. Hai đứa cứ tin tưởng vào onee - san đã đi làm này nè. Dù sao thì chị đặt pizza là để cảm ơn Yuunagi - kun vì đã giúp chị mà.”

Vào lúc này, đòn đánh tâm lý của một người lớn trưởng thành quá mạnh.

Tuy nhiên, dựa vào Thỏa thuận hàng xóm thì chúng tôi sẽ chia một phần chi tiêu về đồ ăn, nhưng có lẽ tôi sẽ tạm thời không nhắc đến nó trước mặt Kaguya.

“Vậy thì em xin cảm ơn chị rất nhiều ạ.”

“A, không sao đâu. Hai đứa cứ tự nhiên đi.”

“Kaguya, em đừng có ăn hoài như vậy. Bộ em không biết nói gì khác hả?”

Bị tôi nhắc, Kaguya chỉ nói “cảm ơn” bằng một tôn giọng khác trong thản nhiên khi liếm dầu mỡ khỏi tay mình.

“Này, em ăn uống cho đàng hoàng coi. Em ăn thêm rau cho anh mau.”

“Nhưng em không thích rau.”

“Rau tốt cho sức khỏe.”

“Vậy em sẽ ăn hành và ớt chuông trên pizza nha.”

Em ấy cứ cãi lời như thể lớp topping trên pizza sẽ bổ sung đủ chất cho bản thân vậy.

“Em đừng có kén chọn nữa.”

“Yuu - kun, anh nói như một ông già á~”

“Ai là ông già hả? Anh đánh em giờ.”

Nhìn thấy cảnh hai anh em thân thiết, Tenjo - san hờ hững bình luận, “Hai đứa thân thiết ghê…”

‘A, chị làm ơn tha cho em đi mà’, tôi rên rỉ trong lòng.

Chắc chắn là chị ấy đã hiểu nhầm chuyện gì đó rồi. Và thưa chị, tình cảm của tụi em không hề đi theo hướng mà chị đang nghĩ đâu!

“Hừmm, em bị brocon nha.”

Cô gái học trường trung học cơ sở ngồi trước mặt tôi ung dung thú nhận.

Việc em ấy tỉnh bơ cho một người mình mới gặp biết rằng mình bị brocon, là cực kỳ ấn tượng luôn.

“Đúng là anh em có khác, hai đứa đều giỏi bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thừng ghê.”

“Cái đó là chị tưởng tưởng thôi, tụi em đâu có cùng huyết thống.”

Tôi không thích dính dáng đến Kaguya.

“Chà, người ta hay nói ‘gió tầng nào, mây tầng ấy’ mà. Chung nhà thì kiểu gì hai đứa cũng có vài nét y hệt nhau thôi.”

“Chị đừng có nói như thể chị biết mọi thứ”, Kaguya cộc cằn đáp lại.

Ngay khi tôi định can thiệp, Tenjo - san làm cử chỉ tay cản tôi lại.

“Không sao, không sao. Dù gì thì chị cũng là người phá hỏng thời gian riêng tư của hai anh em khi em ấy đã đặc biệt đến thăm onii - san của mình mà.”

Và cũng như lời chị ấy, Tenjo - san không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của Kaguya.

Có lẽ là cô ấy đã quen với mấy lời vô duyên của học sinh khi làm cô giáo rồi. Trái lại, Tenjo - san thậm chí còn bằng một cách nào đó mà rất tận hưởng khoảnh khắc này.

“Onee - san thật hiểu cho em, thế mà, Yuu - kun lại đối xử em như một đứa con nít”, em ấy vừa nói vừa lườm tôi.

Cái cách Kaguya nhìn tôi như muốn nói ‘ông làm anh tôi hơi lâu rồi, bà đây nhịn lâu lắm rồi á’ vậy.

“Nhưng em vẫn là người nhỏ nhất ở đây mà.”

“Nếu anh vẫn còn cư xử như vậy thì em sẽ méc mọi thứ về anh cho onee - san, mặc kệ đó là thật hay không.”

Thế là là cô em mất nết của tôi đe dọa ông anh trai mà em ấy ‘đặc biệt’ đến thăm.