Editor: Trà Xanh
Ở thời đại của Đàm Thắng Thiên, kinh tế khó khăn, trong nhà vì miếng cơm manh áo, bà con họ hàng trôi dạt khắp cả nước. Vài thập niên trôi qua, cũng chẳng phải anh chị em ruột, anh em bà con không biết đi đâu.
Lâm Ôn hỏi: “Vậy làm cách nào anh tìm ra anh họ bà con xa này?”
Chu Lễ nói: “Em cũng biết người này.”
Lâm Ôn hoang mang: “Em biết hở?”
“Chín năm trước,” Chu Lễ cuốn đuôi tóc Lâm Ôn, gãi má cô, không úp mở, “chồng của Khương Tuệ.”
Lâm Ôn sửng sốt, cô nhớ rõ chồng của dì Khương Tuệ. Người đàn ông đó trạc tuổi Khương Tuệ năm đó, vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ tự tin, giờ đã chín năm trôi qua, chắc người đó đã hơn bốn mươi.
Lâm Ôn nói: “Em nhớ chú ấy họ Tần……”
“Không phải Tần trong ba người hòa hợp, mà là Đàm trong tây tảo.”
Năm đó họ tiễn Khương Tuệ, Lâm Ôn chỉ lo chào tạm biệt Đại Bảo trong xe đẩy, chồng của Khương Tuệ đưa danh thiếp cho Chu Lễ, người nhìn giống “người lớn”. Chu Lễ nhìn thấy tên trên danh thiếp, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Đàm là một họ rất hiếm, ít nhất trong suốt mười tám năm cuộc đời, anh chỉ gặp người họ Đàm bên phía mẹ.
Lần này Đàm Giang Vưu hoàn toàn chọc giận Chu Lễ. Cơn giận của Chu Lễ không thể kìm nén được, luật pháp và đạo đức gì đó đều bị vất hết, anh chỉ muốn trả lại gấp đôi bất kể hậu quả.
Nhưng mỗi lần anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng nói mềm mại của Lâm Ôn dường như văng vẳng bên tai.
—— “Anh có vui khi gặp em không?”
—— “Vậy, em lấy tay xuống, anh mở mắt ra, anh mở mắt sẽ luôn nhìn thấy em.”
Anh mở mắt, nhìn thấy Lâm Ôn ngay lập tức, luật pháp và đạo đức ràng buộc anh, che giấu bản tính một cách thuần thục, anh muốn “trả đũa” Đàm Giang Vưu hợp lý và hợp pháp.
Anh đâu cần tự mình ra tay, anh không muốn những thứ của nhà họ Đàm, anh không cần đánh mất cảm xúc của mình vì những người không liên quan.
Chu Lễ vuốt mặt Lâm Ôn, không nhịn được nên hôn cô.
Lâm Ôn kinh ngạc trước sự kỳ diệu của duyên phận, cảm nhận được cảm xúc khác thường của Chu Lễ, cô nhắm mắt, để Chu Lễ tùy ý hôn lên môi, đưa ngón tay xuyên qua tóc Chu Lễ.
Lâm Ôn nhẹ nhàng nói: “Tóc anh dài quá rồi nè.”
“Ừm,” Chu Lễ cắn môi cô, nói nhỏ, “Trở về rồi cắt.”
Quốc Khánh vào tháng 10, tắc đường. Hôm sau, họ lên đường về lại thành phố Nghi Thanh.
Lâm Ôn ngủ trên xe, ghế trước bị phơi nắng, Chu Lễ dỗ cô ngồi đằng sau.
Lần này Lâm Ôn không đòi ngồi cạnh anh, Lâm Ôn khép hờ mắt, nằm cuộn tròn trên ghế sau.
Gối chữ U không thích hợp làm gối, Chu Lễ xếp chăn len thành một khối nhỏ, nâng đầu Lâm Ôn lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh hôn lên môi Lâm Ôn, dỗ dành: “Ngủ đi em.”
Mí mắt Lâm Ôn khẽ run, cuối cùng nhìn thoáng qua, thứ cô nhìn thấy chính là mặt Chu Lễ.
Cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Xe hơi bị xóc, Lâm Ôn nằm mơ thấy chuyện ba tháng trước.
Ba tháng trước, Chu Lễ hỏi cô trong điện thoại: “Em muốn ra nước ngoài không?”
Cô tìm thấy viên phấn dưới bảng đen ở lối vào cửa hàng Tiêu Bang, cô nhặt lên, thêm một đường kẻ ngang thành chữ “Thật”.
Cô lại xuất hiện ở căn khách sạn nhỏ cạnh quốc lộ ở ngoại ô thị trấn Ninh Bình.
Đêm đó mưa rơi tí tách, con đường nhỏ trước khách sạn được trải rơm, xe của Chu Lễ đột nhiên quay đầu khỏi quốc lộ, chạy về phía khách sạn.
Cô bung dù đứng ngoài sân, xoay vòng tại chỗ một hồi, sau đó lao xuống cầu thang, chạy đến trước mặt người mới bước xuống xe, không muốn để anh dầm mưa, cô giơ cao dù che cho anh.
Hình ảnh nhảy qua chỗ khác, cô đột nhiên tới ngày nọ.
Chu Lễ kéo cô, đối mặt với toàn bộ quán ăn khuya trên vỉa hè nói: “Bệnh của em cần phải được điều trị. Cảm thấy ở giữa anh và cậu ta thì ghê tởm phải không?! Anh cho em thời gian chuyển tiếp, bây giờ em chọn một người!”
Lâm Ôn sững sờ, môi mấp máy, lặng lẽ nói một chữ ——
“Anh.”
Lại là một đêm mưa nhẹ, Viên Tuyết tức giận bỏ chạy, Lâm Ôn đi tìm vô cùng lo lắng.
Chu Lễ siết eo cô, chất vấn: “Em đã quên phải không, lý do em từ chối tôi đều là vì người khác. Em ghét những mối quan hệ phức tạp, em không muốn dính líu đến bạn bè của bạn trai cũ, em không muốn làm bạn bè xấu hổ, nhưng từ đầu tới cuối em chưa từng nói rằng em không thích tôi. Em có thừa nhận không?”
Cô dùng tay bẻ cánh tay Chu Lễ, nhưng sức lực đã đình trệ, trong lòng có âm thanh đáp lại ——
“Có.”
Sau đó đến đường cáp treo trên không ở Hoán Nhạc Cốc, Chu Lễ đưa cho cô một chai Giang Tiểu Bạch.
Anh nhẹ nhàng xé tờ giấy hẹn hò số “48” mà cô để quên trên cánh tay và nói: “Chuyện này có gì to tác đâu. Về sau bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng.”
Cô cầm chai rượu lạnh ngắt bên tay phải, tay trái bị Chu Lễ nắm, tay nóng bỏng như muốn cầm không nổi.
Cô đành phải nắm tay anh thật chặt.
Rồi sau đó, cô đứng ở một nơi hoang vu cằn cỗi.
“Kế hoạch hiện tại là như vậy, thời gian cụ thể còn cần chứng thực……”
Âm thanh nói chuyện xa lạ mù mờ lọt vào tai Lâm Ôn, Lâm Ôn mở mắt, mơ màng ngồi dậy.
Cô còn ở trên xe Chu Lễ, xe đã dừng lại, ngoài cửa sổ xe là một vùng đất hoang vu cằn cỗi.
Lâm Ôn giật mình, chậm rãi mở cửa xe.
Chu Lễ đang nói chuyện với người ta, nhìn thấy Lâm Ôn xuống xe, anh vẫy tay, tạm dừng cuộc trò chuyện, đi trở lại xe.
Trời mùa thu mát mẻ, trong xe không mở máy lạnh, Lâm Ôn dựa ghế ngủ, chảy chút xíu mồ hôi, trán và tóc đều ướt.
Chu Lễ vuốt mái tóc ướt của cô: “Em tỉnh rồi à?”
“Dạ, có chuyện gì ở đây vậy anh?” Lâm Ôn nhìn trước mặt.
Cô đã từng đến vùng đất hoang vu này. Lúc trước đến biệt thự của Uông Thần Tiêu nghỉ mát, Viên Tuyết lái xe lạc đường nên đã chạy đến đây.
Ở đây cỏ mọc thưa thớt, không nhìn thấy điểm cuối. Lúc trước hoang vắng không một bóng người, hiện giờ nhiều người đã đến. Có người cầm quyển sách đang nói gì đó, có người cầm đủ loại dụng cụ để đo đạc và tính toán, còn có máy bay không người lái đang di chuyển trên đầu.
Chu Lễ nói: “Bà cụ Trịnh lấy được miếng đất này, muốn xây dựng một thiên đường nhập vai trong kịch bản giết người với cảnh tượng thật. Công việc mới của anh chính là phụ trách hạng mục này.”
Lâm Ôn sửng sốt, chuyện này hoàn toàn là điều bất ngờ đối với cô.
Chu Lễ bóp cằm cô hỏi: “Choáng váng phải không?”
Lâm Ôn nhìn xung quanh, chỉ vào nửa còn lại nơi họ đã từng tới đó: “Bên kia có được xây không?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Cánh Đồng Hoang Vu, truyện full Cánh Đồng Hoang Vu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cánh Đồng Hoang Vu