Trong căn phòng 8 chiếu tatami, âm thanh gõ phím lách cách vang lên từng hồi.
Đã một tuần kể từ khi Kotoha nhập viện.
Vào ngày hôm đó, Yuto chẳng thể nói gì thêm.
Mặc dù cậu muốn Kotoha làm phẫu thuật để tiếp tục sống, nhưng cậu không thể phản đối sự quyết tâm mãnh liệt của em ấy.
“…Tất cả những gì mình có thể làm là viết.”
Cậu lầm bầm như muốn trấn an bản thân.
Trong hoàn cảnh này, cậu không chắc liệu viết một cuốn tiểu thuyết có phải là điều đúng đắn không.
Hành động này có lẽ để thay cho sự day dứt trong lòng cậu, để thực hiện lời hứa viết một cuốn tiểu thuyết cho Kotoha.
“…”
Nhưng không, chính vì thế mà Yuto nhận ra khoảng cách ba năm lớn đến mức nào.
Chuyển sang viết tiểu thuyết đã làm lộ rõ những thay đổi so với lúc cậu còn là Fuyutsuki Haruhiko.
Hồi đó, những câu chuyện nảy ra trong đầu cậu một cách tự nhiên, nhân vật thì như thể sống trong cậu, và từ ngữ cứ thế tuôn ra—khiến tay cậu không theo kịp.
Nhưng giờ đã khác.
Cậu cảm thấy câu nào cũng không ổn, hành động của nhân vật thì không được rõ ràng, chắc hẳn phải có cách diễn đạt tốt hơn.
Và cậu không chắc liệu cốt truyện có đang đi đúng hướng.
Vì thế mà cậu cứ viết được một câu là lại xóa, rồi lại viết lại.
Ngày hôm sau, cậu xóa hết những gì cậu đã viết hôm qua rồi bắt đầu lại từ đầu.
Cậu chỉ viết được tới mười trang là cùng.
Đây là sự bế tắc điển hình mà nhà văn thường gặp.
Đó là cái giá của ba năm ngừng viết tiểu thuyết. Dù cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để viết lại, nhưng các kỹ năng nền tảng của cậu đã bị mai một. Cậu có thể lấy lại chúng qua thời gian và nỗ lực, nhưng,
“Mẹ kiếp…”
Yuto chửi thề, ngừng gõ phím và nhìn lên.
Cơn gió mùa thu len lỏi qua chiếc cửa lưới, mang theo cái lạnh bất chợt. Thu đã vào độ chín lúc nào chẳng hay. Hương gió, sắc núi, ánh sáng lấp lánh trên dòng sông—tất cả đều khác xa với lúc cậu cùng Kotoha viết kịch bản vào mùa hè. Sự chuyển mình chậm rãi từ sự sống sang cái chết càng làm cậu thêm bất an.
Sẽ ra sao nếu cậu không thể hoàn thành câu chuyện, và sinh mạng của Kotoha chấm dứt?
Chìm trong tuyệt vọng, Yuto không biết làm gì khác ngoài viết, xóa, rồi lại viết trong một vòng lặp đầy vô vọng.
Nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể đạt được kết quả lý tưởng.
“Nữa rồi…”
Cậu xem lại những cảnh mình đã viết rồi xóa hết tất cả.
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại nằm trên sàn reo lên.
***
“Sao anh không đến thăm em?”
Chiều hôm đó, Yuto vừa bước vào phòng bệnh thì Kotoha bĩu môi cằn nhằn.
Kotoha đã nằm viện được một tuần, nhưng Yuto chưa lần nào đến thăm em ấy.
“Tại sao anh phải…”
“Em vẫn luôn chờ anh đó.”
Kotoha làm bộ như đang khóc,
“Chúng mình đã hẹn hò rồi cơ mà. Anh chỉ coi em là một món đồ bỏ thôi sao?”
“Dừng lại đi…! Cô y tá cứ nhìn anh với ánh mắt đầy phán xét đây này. Giờ anh lại càng ngại đến đây hơn…”
Kotoha cười khúc khích, còn Yuto thì thở dài ngao ngán.
“Đây, đào đóng hộp.”
“Yay! Anh cũng tinh tế đấy!”
“Đâu, em là người bảo anh mang đến mà…”
Khi cậu đang gặp bế tắc ở nhà thì,
“Đến thăm em đi. Nhớ mang đào đóng hộp nữa!”
Đó là tin nhắn mà Kotoha đã gửi.
“Ô, đây là đào đóng hộp thượng hạng từ Okayama. Anh lấy đâu ra thế?”
Kotoha vui vẻ mở hộp bằng dụng cụ mở hộp, chia đào ra hai chiếc đĩa nhỏ không biết lấy từ đâu ra, rồi đưa một đĩa cho Yuto.
“Không, anh…”
“Ăn một mình buồn lắm. Ngồi xuống đi anh.”
Không còn lựa chọn nào khác, Yuto ngồi vào chiếc ghế cạnh giường.
Cả hai cùng ăn đào trong im lặng.
Tâm trí mệt mỏi của Yuto được xoa dịu bởi những miếng đào ngâm ngon ngọt.
Ăn xong, Yuto liếc mắt về phía góc phòng.
Có rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt ở đó.
Thấy ánh mắt cậu, Kotoha cười, “À.”
“Shoko-chan, Watanabe-senpai, cùng mọi người trong câu lạc bộ đã đến thăm em.”
“Họ đến cùng nhau à?”
Yuto hỏi vì ngạc nhiên bởi số lượng quà, và Kotoha lắc đầu, “Họ đến theo từng nhóm nhỏ.”
Cũng may là không có một nhóm đông người và thô lỗ nào làm ồn trong phòng bệnh.
“Nhưng toàn bộ quà đều là đồ ăn. Chẳng có bông hoa nào cả… Không biết mọi người nghĩ gì về em nữa.”
Yuto cười, “Ai biết,” Kotoha nhíu mày rồi lại mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
“Kotoha?”
“Hồi em còn học tiểu học và sơ trung, em phải nằm viện suốt, nhưng không ai đến thăm em như thế này cả.”
Kotoha khẽ cười khi nhìn vào những món quà.
“Nhưng lần này, rất nhiều người đã đến thăm. Cảm ơn anh. Nhờ anh mà em mới có thể gắn kết với mọi người.”
Yuto im lặng một lúc rồi lắc đầu.
“Không phải vậy đâu.”
“Hửm?”
“Tất cả là nhờ em đã nỗ lực hết mình. Em đã kéo anh vào và thuyết phục được câu lạc bộ kịch, em còn chỉ đạo và quảng bá lễ hội văn hóa nữa. Họ đến vì cảm kích sự cố gắng của em.”
Kotoha sững người trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng cười và nói,
“Dù vậy, đó là vì có anh ở đó, Senpai. Chắc chắn là vậy.”
“Em đúng là cứng đầu thật mà…”
“Anh cũng có khá hơn là bao đâu,” em ấy đáp, ám chỉ quãng thời gian ba năm cậu chìm trong nỗi dằn vặt của bản thân.
“Của anh khác chứ, đâu phải cứng đầu đâu…”
Sau một lúc trò chuyện, Kotoha bất chợt hỏi,
“Anh đang viết cuốn tiểu thuyết à?”
“Hả… à, ừ, đúng vậy, anh đang viết,” Yuto lúng túng trả lời nhanh.
Cậu không muốn để lộ rằng mình đang gặp khó khăn khi viết.
Cậu không muốn làm Kotoha lo lắng khi em ấy vẫn đang nằm viện, và cậu cũng cảm thấy xấu hổ vì không thể viết tốt sau khi tuyên bố mình sẽ viết một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng thái độ của cậu lại quá dễ đoán, Kotoha thở dài, rồi cười gượng.
“Anh viết không được ổn phải không?”
“Không, không phải vậy…”
Yuto định lảng tránh, nhưng ánh mắt Kotoha đã nhìn thấu, và cậu nhanh chóng đầu hàng.
“…À, thì, thực ra mọi chuyện không suôn sẻ lắm.”
Yuto thú nhận những khó khăn của mình khi viết.
“Ra là vậy…”
Sau khi nghe tình hình của cậu, Kotoha thở dài nhẹ.
“Là anh muốn viết, nhưng lại không thể hoàn toàn tìm lại được cảm giác khi viết tiểu thuyết nhỉ.”
“Ừ… Em nghĩ anh nên làm thế nào?”
Kotoha trông có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Yuto.
“Sao thế?”
“Chỉ là… em có hơi bất ngờ khi anh lại thẳng thừng dựa vào em như vậy, Senpai…”
“Em là biên tập viên của anh mà đúng không?”
Kotoha mỉm cười cay đắng rồi nhìn xuống—cử chỉ này khác với sự vui vẻ thường thấy của em ấy khi nhận vai trò biên tập viên cho anh, và biểu cảm em ấy có hơi u ám.
“Em không thể làm biên tập viên của anh nữa.”