“Anh thật sự xin lỗi!”

Sáng hôm sau, giọng tôi vang khắp phòng khi xin lỗi.

“Anh thật sự, thật sự xin lỗi… Không thể tin nổi anh lại ngủ quên.”

Ngay sau khi tỉnh, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đầu óc đóng băng. Tôi nhớ mình nằm xuống futon—nhưng rồi, phòng bỗng đầy ánh sáng của ban ngày.

Nhìn quanh để cố hiểu, mắt tôi dừng lại ở Aoi, vẫn đang ngủ yên bên cạnh, thở đều nhẹ.

Lúc đó tôi nhận ra—mình đã không làm gì. Ngay sau đó, Aoi tỉnh dậy.

Theo lời cô ấy, “Akira nhìn bình yên khi ngủ lắm, em không muốn đánh thức… nên em nằm cạnh anh luôn.”

Không, nghiêm túc đó—lúc đó phải gọi anh dậy chứ!

Tội lỗi và hối tiếc cuốn sâu trong tôi—bên trong lòng như bão tố.

Tôi chưa bao giờ hối hận và cay đắng đến mức này. Suýt nữa thì buồn nôn.

“Anh không cần xin lỗi nhiều thế.”

“Nhưng dù sao…”

“Anh cũng mệt, đúng không?”

“Uuuugh…”

Cô ấy quá tử tế—làm tôi muốn khóc mất. Chắc hẳn đây là cảm giác của Aoi sáng hôm qua đây mà.

“Em còn nhờ bà chỉ vì anh…”

“Thật mà, không sao đâu. Em là người ngủ trước vào đêm hôm qua. Và thành thật, thấy khuôn mặt anh ngủ dễ thương bù cho sự thất vọng—em cảm thấy như mình đã thắng rồi.”

Dù cô ấy nói thế, tôi không tài nào xua đi được tội lỗi. Có lẽ là do thức khuya vào đêm trước, quá phấn khích sau khi nhắn với bố cô ấy. Đáng lẽ tôi nên ngủ ngay mới phải.

“Anh thật sự xin lỗi… Anh biết chỉ nói suông sẽ bù đắp cũng không giúp gì được, nhưng nếu anh có thể làm gì để tạ lỗi, cứ nói. Anh sẽ làm bất cứ gì.”

Chắc cảm nhận được sự bất an của tôi, Aoi muốn giúp tôi bình tĩnh.

Cô ấy nhìn tôi, rồi đột nhiên mỉm cười như nghĩ ra gì đó. Rồi—không hiểu sao—cô giơ cả hai tay về phía tôi.

“Vậy… ôm em đi.”

Cô ấy xin một cái ôm theo một cách không thể nào ngây thơ và đáng yêu hơn.

“Nếu chỉ cần thế để được tha thứ, anh sẽ ôm bao nhiêu lần em muốn…”

Thật lòng thì, cảm giác như một phần thưởng hơn là một lời xin lỗi.

Tôi tiến lại, vòng tay quanh cô ấy, rồi kéo vào lòng.

“Akira, tim anh đập nhanh quá.”

“…Anh hơi hồi hộp.”

“Lần đầu ta ôm nhau đúng nghĩa mà.”

Chắc chắn trước đây có thể từng ôm qua loa, nhưng đây chắc là lần đầu thật sự ôm nhau thế này.

“Chỉ thế này thôi đã khiến em hạnh phúc rồi…”

Ngập trong ánh sáng sáng dịu dàng, chúng tôi ôm nhau, chia sẻ hơi ấm.

Đúng, rất đáng tiếc vì mất cả hai đêm nhưng vẫn không thể đi xa hơn. Nhưng như Aoi nói, chỉ cần ôm nhau thế này đã đủ mang lại hạnh phúc—chắc chắn trái tim chúng tôi đã được gắn kết với nhau sâu sắc.

Người ta luôn nói kết nối về mặt tinh thần quan trọng hơn gần gũi về thể xác.[note74150] Và tôi thật sự tin thế, từ tận đáy lòng.

“Akira.”

“Ừ?”

“Em nghĩ… em thật sự thích được ôm như thế này.”

“Anh cũng nghĩ vậy…”

“Vậy… em có thể ôm anh lần nữa không?”

“Tất nhiên.”

Sau đó, cả hai đều không muốn buông nhau ra.

Nhưng không thể mãi thế này được.

Khi bắt đầu cảm thấy luyến tiếc, chuông báo điện thoại vang lên—như báo hiệu thời gian đã hết.

…Đáng lẽ nên tắt nó.

“Ăn sáng thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi chậm rãi tách ra, chuyển hướng. Giờ phải đợi đến sau kì thi đại học cho cơ hội tiếp theo—đành phải hy vọng đến lúc đó thôi.

“Em đi làm bữa sáng, anh đợi ở đây đi.”

“Không, anh sẽ giúp nữa.”

Aoi ngập ngừng, nhưng tôi không nhượng bộ.

“Anh luôn muốn nấu ăn với em, Aoi.”

“Nếu vậy… em rất vui.”

Chúng tôi rửa mặt, thay đồ rồi vào bếp.

Trông đơn giản, nhưng làm trứng cuộn chín đều khó đến bất ngờ. Màu sắc đều và kết cấu hoàn hảo chứng tỏ kỹ năng nấu ăn của Aoi đã tiến bộ lên nhiều.

Khi ăn cùng củ cải bào từ cá thu nướng, nó mang vị tươi mới—ngon hơn hẳn gấp đôi.

“Anh có thể ăn món này mỗi ngày.”

“Thật à? Em mừng lắm…”

Nhìn Aoi thở phào, một ý nghĩ chợt lóe lên.

“Vậy… nếu hai ta sống chung sẽ thế này nhỉ?”

“…Ừ. Em nghĩ vậy.”

Cảm giác như thử nghiệm trước khi sống chung vậy.

“Hồi đó thì anh nấu còn em dọn dẹp. Nhưng nếu giờ sống chung, ta nên bàn phân chia việc rõ ràng. Anh không ngại nấu ăn, nhưng vẫn muốn ăn món em nấu nữa.”

“Vậy luân phiên mỗi ngày? Hoặc nấu cùng khi có thời gian được không?”

“Ý hay đó.”

Chúng tôi trò chuyện về cuộc sống sau khi sống chung, thưởng thức bữa sáng cùng nhau. Nói về tương lai không xa khiến cả hai phấn khích.

Sau bữa sáng, chúng tôi chuẩn bị xong xuôi rồi rời nhà. Kế hoạch là hẹn gặp bố Aoi khoảng buổi trưa tại quán cafe hôm qua.

Chúng tôi nghĩ đến việc tìm chỗ khác gần đó để vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng không tìm được nơi nào vừa yên tĩnh vừa thoải mái cả. Ngoài ra, thực đơn trưa ở đó cũng ngon, nên là một lựa chọn an toàn.

“Bố nói gần đến rồi.”

“Ừm.”

Aoi ngẩng lên từ điện thoại và nói.

Hình như ông ấy đã đỗ xe gần đây, và sẽ đến trong vài phút nữa.

“Phù…”

Hồi hộp ập đến, tôi thở mạnh ra.

Bố Aoi luôn ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi. Hồi sống chung, ông luôn nhờ tôi chăm sóc cô ấy. Khi chúng tôi hẹn hò, nghe nói ông ấy cũng vui lắm—nên tôi không nghi ngờ cảm xúc của ông ấy.

Nhưng xin phép sống chung là một chuyện khác hẳn.

Hồi đó là do không có lựa chọn nào khác. Giờ thì không như thế.

“Akira, sẽ ổn thôi.”

Cảm nhận được sự căng thẳng, Aoi nhẹ nắm tay tôi, nói khẽ.

“Nếu ta thành thật về cảm xúc, chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Nếu cùng thành thật…

Ừ, cô ấy đúng.

Tôi nghĩ đây là việc tôi phải xử lý với tư cách một người đàn ông—trách nhiệm của tôi. Nhưng đây không chỉ là vấn đề của riêng tôi.

Là về chúng tôi. Tương lai của chúng tôi.

Và lần nữa, lời nói của Aoi khiến tôi nhận ra một điều quan trọng. Nhờ cô ấy, tôi có thể bình tĩnh lại.

“Cảm ơn, Aoi.”

Ngay khi tôi nói—

Cửa quán mở, chuông báo khách mới đến. Quay lại, tôi thấy bố Aoi bước vào.

“Cảm ơn vì dành thời gian gặp chúng cháu hôm nay.”

Tôi đứng dậy chào.

“Cảm ơn vì đã liên lạc. Cậu khỏe chứ?”

“Cháu khỏe. Rất vui thấy chú cũng khỏe.”