Từ đó trở đi, như dự đoán, những ngày tháng trôi qua nhanh chóng.

Tôi dành quãng thời gian còn lại ở trường để trân trọng từng khoảnh khắc và tạo nên những kỷ niệm với Aoi. Đồng thời, tôi cũng không thể bỏ bê trách nhiệm chính của mình với tư cách là một học sinh, vì vậy chúng tôi vẫn tiếp tục tổ chức các buổi học nhóm như thường lệ để chuẩn bị cho kỳ thi.

Tóm lại, cuộc sống yên bình thường ngày mà chúng tôi luôn biết vẫn tiếp tục trôi qua.

Còn về Aoi sau cuộc trò chuyện hôm đó—cô ấy đã trở lại như trước.

Không, gọi đó là “như trước” có lẽ không hoàn toàn chính xác.

Sau khi chúng tôi chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình, sau khi chúng tôi biến lời chia tay thành một điều đáng để hy vọng—một sự khởi đầu cho lần tái ngộ thay vì một cuộc chia ly đau buồn—mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết.

Câu nói “nghịch cảnh càng làm vững chắc nền tảng” thật sự rất đúng trong trường hợp này.

Izumi và Eiji dường như cũng nhận ra sự thay đổi đó. Họ không hỏi han gì nhiều mà chỉ lặng lẽ ủng hộ chúng tôi từ phía sau.

Cuối tháng Ba đến.

"Akira, tớ đã dọn dẹp xong hầu hết khu bếp rồi."

"Ừm, cảm ơn nhiều nhé."

Eiji, khi đang lắp một thùng carton khác, nói tiếp:

"Tớ để lại mấy cái ly vì có thể cậu vẫn cần dùng. Nếu không thì cứ đóng gói nốt đi."

"Được rồi. Cậu giúp tớ nhiều rồi."

Đó là buổi tối trước ngày lễ bế giảng, và nhóm chúng tôi lại tập trung tại nhà tôi.

Còn việc chúng tôi đang làm—chắc bạn cũng thấy rồi, chúng tôi đang đóng gói đồ đạc để chuẩn bị cho việc chuyển nhà của tôi.

"Tốt thật đấy, may mà tớ hỏi cậu về tiến độ dọn dẹp. Tớ không ngờ là cậu còn chưa làm được bao nhiêu cả."

"Lỗi của tớ…"

"Tớ luôn nghĩ cậu là kiểu người có thể xử lý mấy chuyện này tốt hơn chứ."

Câu nói đó đau hơn tôi tưởng.

"Tớ nghĩ mình có thể tự lo liệu được mà. Nhưng thật lòng mà nói, tớ đã đánh giá thấp việc này rồi… Trước đây mỗi lần chuyển nhà, mẹ lo hầu hết mọi thứ, nên tớ không nhận ra là phải tốn bao nhiêu thời gian để sắp xếp giấy tờ chuyển trường, làm việc với công ty vận chuyển và đủ thứ lặt vặt khác nữa. Lúc nào cũng cảm thấy không đủ thời gian."

Thật ra, nếu có ai bảo tôi nên chuẩn bị kỹ hơn, tôi cũng chẳng thể biện hộ gì mấy, nhưng vẫn còn một lý do khác khiến mọi thứ kéo dài thế này.

Thực tế là trong nhà có quá nhiều đồ đạc.

Tôi chỉ cần mang theo những thứ đủ để sống một mình, nhưng khi gia đình tôi chuyển đi trước, chúng tôi quyết định để lại hầu hết đồ nội thất và đồ điện tử vì bố mẹ dự định sẽ thường xuyên ghé thăm.

Mà, "quyết định" có lẽ không phải từ chính xác. Theo lời Hiyori, mẹ chỉ muốn có lý do để mua nội thất mới cho căn nhà mới mà thôi.

Nhìn lại thì điều đó cũng khá tiện lợi. Aoi có thể sử dụng phòng cũ của Hiyori, và trong những buổi học nhóm, Eiji và Izumi có thể ở lại qua đêm một cách thoải mái.

Dù vậy, dù chỉ có mình tôi chuyển đi, nhưng lại có cảm giác như đang đóng gói đồ đạc cho cả bốn người vậy.

Bảo sao mà chẳng thể hoàn thành nhanh được.

"Chuyện đó rõ ràng ngay từ đầu rồi. Anh chỉ đơn giản là kém trong khoản sắp xếp thôi." Hiyori lạnh lùng nhận xét.

"Ugh…"

Đúng là em gái tôi—chẳng bao giờ biết nhẹ lời cả.

Nhân tiện, Hiyori vừa mới đậu kỳ thi tuyển sinh vào một trường nữ sinh danh tiếng ở thành phố mà chúng tôi sắp chuyển đến.

Không phải tôi quên mất chuyện đó, nhưng do tập trung vào việc học, con bé đã phải hoãn việc chuyển đi một thời gian. Dù vậy, suốt một năm qua, Hiyori vẫn giúp đỡ chúng tôi rất nhiều—từ việc hỗ trợ Aoi tìm nhà bà ngoại vào kỳ nghỉ hè, dạy chúng tôi làm bánh trà xanh cho lễ hội trường, đến giúp Aoi và Izumi làm socola Valentine.

Vậy mà vẫn có thể thi đậu? Thật sự đáng nể.

Khi tôi chúc mừng và hỏi rằng có khó khăn gì khi phải cân bằng mọi thứ không, Hiyori chỉ mỉm cười tự tin và nói: "Em đã lên kế hoạch học tập tốt rồi, nên không có vấn đề gì cả."

Nên đúng là, khi Hiyori chê tôi kém trong khoản sắp xếp, tôi chẳng có lý do gì để phản bác cả.

"Akira, mình rảnh rồi nè. Có việc gì cần giúp không?"[note70847]

Đang cảm thấy có chút tội lỗi, tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng của Aoi khi cô ấy bước vào phòng khách.

"Cậu đã dọn xong phòng rồi à?"

"Ừ. Vì đó vốn là phòng của Hiyori, nên ngay từ đầu mình cũng không có nhiều đồ lắm."

"Hiểu rồi. Vậy cậu giúp Hiyori dọn dẹp phòng khách nhé?"

"Được thôi."

Aoi bước đến chỗ Hiyori, mỉm cười và bắt đầu giúp em ấy. Hiyori trông thực sự vô cùng vui vẻ.

Dù Hiyori luôn tỏ ra chín chắn hơn so với tuổi của mình, đôi lúc tôi vẫn lo lắng cho em ấy. Nhưng từ khi gặp Aoi, Hiyori đã dần bộc lộ cảm xúc một cách tự nhiên hơn.

Dù sắp tốt nghiệp cấp hai, việc thấy em gái mình hành động đúng với lứa tuổi và tận hưởng niềm vui thực sự khiến tôi an tâm.

Thật lòng mà nói, nếu có ai thay đổi nhiều nhất kể từ khi Aoi bước vào cuộc sống của chúng tôi, thì đó có lẽ chính là Hiyori.

"Vậy tớ sẽ bắt đầu dọn dẹp phòng tắm," Eiji nói rồi rời khỏi phòng khách.

"Cảm ơn nhé. Thật sự biết ơn cậu."

Nhìn theo Eiji, tôi cảm thấy quyết tâm hơn.

Sau khi dọn dẹp xong, chúng tôi dự định sẽ tổ chức ăn mừng việc Hiyori đỗ vào trường cấp ba tối nay. Điều cuối cùng tôi muốn là việc dọn dẹp kéo dài và làm lỡ mất buổi tối của chúng tôi.

Ngay khi tôi chuẩn bị sắp xếp lại phòng bố mẹ, Izumi bước vào phòng khách.

"Akira, tớ đã dọn dẹp xong phòng cậu rồi đấy!"

"Ồ, cảm ơn nhiều nhé."

"Không có gì~!" Cô ấy nói với giọng vui vẻ như mọi khi.

Đúng như lời hứa, Izumi đã nhận nhiệm vụ thu dọn phòng tôi.

Lẽ ra tôi tự làm, nhưng cô ấy khăng khăng: "Nếu cậu tự dọn phòng mình, cậu sẽ bị phân tâm bởi những thứ kỷ niệm rồi mất cả ngày mất." Nghe cũng có lý, nên tôi để cô ấy lo liệu.

Và giờ, cô ấy đã quay lại nhanh hơn tôi tưởng… nhưng có gì đó hơi lạ.

Izumi nhìn tôi với một biểu cảm rõ ràng là có chuyện muốn nói.

"Sao thế?"

"Sao thế á?! Thật luôn, tớ biết bắt đầu từ đâu đây nhỉ…"

Izumi thở dài đầy khoa trương, rồi rút từ sau lưng ra một thứ gì đó.

"Khoan đã, cái đó… cậu tìm thấy nó ở đâu vậy?"

Izumi đang cầm trên tay một món đồ rất đặc biệt—một sản phẩm cao su chuyên dụng cho các cặp đôi, thứ mà cô ấy đã tặng tôi từ lâu.

Tôi đã giấu nó tận sâu trong tủ quần áo rồi nhanh chóng quên béng đi, thậm chí chẳng nhớ nổi mình đã cất nó ở đâu.

Đây đúng là một tình huống xấu hổ kinh điển—kiểu như giấu tạp chí người lớn khi còn là một tên nhóc, rồi quên bẫng đi cho đến khi bị gia đình phát hiện ra nhiều năm sau—một "viên nang thời gian" chứa đầy sự bẽ mặt.

Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó.

Vấn đề là tôi không ngờ thứ này lại xuất hiện vào lúc này.

"Khoan đã… Có phải cậu xung phong dọn phòng tớ chỉ để tìm cái này không!?"

"Người ta nói 'được cảnh báo trước là được chuẩn bị trước', nhưng đã 8 tháng trôi qua kể từ khi tớ đưa nó cho cậu rồi. Vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy nó từng được sử dụng…"

Izumi thở dài một hơi sâu đến mức có thể sánh ngang với vực Mariana.

Này này, không phải là tôi không có cơ hội sử dụng nó đâu nhé.

Ít nhất cũng có ba lần… Nhưng rõ ràng là tôi không thể giải thích điều đó ngay lúc này.

"Có vẻ như Akira không định dùng nó sớm đâu, vậy thì tớ sẽ tịch thu—khoan, cái gì!?"

Câu tuyên bố của Izumi bị cắt ngang khi Aoi bất ngờ lao tới, giật lấy chiếc hộp khỏi tay cô ấy và ôm chặt vào ngực.

"..."

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cả Izumi, Hiyori và tôi đều chết lặng.

Aoi, với khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc, lẩm bẩm điều gì đó nghe như một câu thần chú trước khi lắp bắp:

"Không phải là… không có khả năng nó sẽ được sử dụng đâu…"

Lời nói của cô ấy, dù nhỏ nhẹ, nhưng lại có sức công phá chẳng khác nào một thiên thạch giáng xuống căn phòng.

Rồi, gần như thì thầm, cô ấy nói thêm:

"Vì thế… mình sẽ giữ nó… trước đã…"

Nói xong, Aoi bỏ chạy khỏi phòng khách như một chú nai hoảng hốt.

"..."

Không ai trong chúng tôi dám phá vỡ sự im lặng tiếp theo đó.

Ai mà ngờ được Aoi lại thực sự ra tay để giành lấy nó chứ?

Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao, nhưng tất cả chúng tôi đều quyết định phớt lờ sự việc vừa rồi và tiếp tục đóng gói đồ đạc.

Vài phút sau, Aoi quay trở lại, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, lặng lẽ tiếp tục công việc.

Cô ấy không nhìn vào mắt ai, và tất cả chúng tôi cũng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Dù vậy, tôi vẫn không thể gạt bỏ cảm giác tội lỗi. Lôi cô ấy vào tình huống khó xử này thật không công bằng chút nào.

Tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cô ấy sau.

Bằng cách nào đó, chúng tôi cũng hoàn thành việc đóng gói, và bữa tiệc chúc mừng Hiyori chính thức bắt đầu.

Chúng tôi gọi pizza và sushi, mua thêm đồ ăn vặt cùng nước ngọt từ cửa hàng tiện lợi gần đó, và tận hưởng hết mình.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng năm người chúng tôi có thể tụ tập thế này trong một thời gian, nhưng không ai để lộ điều đó ra ngoài.

Mỗi người trong chúng tôi đều ôm giữ cảm giác muốn tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian này, nhưng chẳng ai để lộ một chút buồn bã nào.

Bởi vì chúng tôi đều biết—đây chưa phải là kết thúc.

Sẽ có ngày chúng tôi lại được quây quần như thế này, nên chẳng có lý do gì để cảm thấy đau buồn.

Đêm hôm đó, chúng tôi cười nói không ngừng, trân trọng từng khoảnh khắc cho đến khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến.

Ngày hôm sau, sau buổi lễ bế giảng tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt—

Sau khi nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp trong tiết sinh hoạt cuối cùng, tôi ở lại trường một mình.

Nhìn mọi người vui vẻ ra về, háo hức chờ đón kỳ nghỉ xuân bắt đầu từ ngày mai, tôi thẫn thờ đi dạo quanh sân trường.

Có lẽ, tận sâu trong lòng, tôi cảm thấy luyến tiếc hơn mình tưởng.

“Dù vậy, ai cũng có vẻ khá thản nhiên, dù hôm nay là ngày cuối cùng…”

Tôi không mong chờ một màn chia tay đẫm nước mắt như trong phim truyền hình.

Nhưng ngay cả vậy, tôi cũng không thể phủ nhận cảm giác cô đơn vẫn còn lẩn khuất đâu đó.

So với trước đây, khi tôi đã quá quen với việc từ bỏ và thậm chí chẳng để bản thân cảm thấy cô đơn mỗi lần chuyển trường, thì cảm giác thắt chặt trong lồng ngực lúc này có lẽ lại là điều đáng để trân trọng.

Rốt cuộc thì, đó chính là minh chứng rằng khoảng thời gian của tôi tại ngôi trường này thực sự rất quý giá.

Như thể đang góp nhặt từng mảnh ký ức, tôi chậm rãi bước đi quanh trường.

“Khung cảnh này… mình sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa.”

Cuối cùng, tôi dừng chân trên sân thượng.

Bước ra ngoài, tiết trời xuân chào đón tôi bằng một bầu trời trong xanh, không một gợn mây.

Tựa người vào lan can, tôi đưa mắt nhìn xuống các học sinh đang ra về. Những cây hoa anh đào trồng quanh khuôn viên trường đã nở rộ, vẻ đẹp của chúng lại càng rực rỡ hơn khi nhìn từ trên cao.

“Cuối cùng thì… nơi này vẫn là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất.”

Chính tại đây, Izumi đã đề xuất một buổi học nhóm để giúp tôi cải thiện điểm số và để lại ấn tượng tốt hơn với Aoi.

Cũng chính tại đây, tôi đã nói với Eiji và Izumi về quyết định quay về với mẹ của Aoi.

Sau lễ hội trường, cũng dưới những chùm pháo hoa trên sân thượng này, tôi đã một lần nữa đem lòng yêu Aoi.

Ngồi xuống băng ghế nơi tôi thường nghỉ ngơi, tôi ngước nhìn lên bầu trời và thốt lên một suy nghĩ chân thật.

“Mình không muốn chuyển trường…”

Tôi đã chấp nhận sự thật này.

Những lời đó không phải là dối trá, cũng không phải là một sự tỏ vẻ mạnh mẽ giả tạo.

Nhưng chấp nhận điều gì đó không có nghĩa là bản thân đã hoàn toàn thỏa hiệp với nó.

Tôi hiểu rõ rằng cuộc chia tay này là cần thiết cho sự trưởng thành của cả tôi và Aoi. Tôi thực lòng muốn biến lời tạm biệt này thành một điều tích cực.

Dẫu vậy, nếu không phải chuyển đi, có lẽ sẽ còn những con đường khác cho mối quan hệ giữa tôi và Aoi.

Cùng nhau thấu hiểu những yếu đuối và mong manh của đối phương, rồi tiếp tục bước về phía trước—có lẽ chúng tôi đã có thể tạo nên một tương lai chỉ thuộc về hai đứa.

Người ta vẫn thường nói, “Giá như” là vô nghĩa.

Họ nói như thể việc nghĩ về những khả năng đã qua vốn dĩ là điều không tốt. Nhưng đôi khi, việc suy ngẫm về những cái “giá như” cũng có thể mang lại sự an ủi, thậm chí là sự mãn nguyện.

Vậy nên, chỉ lúc này thôi, hãy để tôi được nuông chiều những ước muốn của mình một chút.

“…Mình nên quay về thôi nhỉ.”

Tôi không chắc mình đã ngước nhìn bầu trời bao lâu rồi.

Chỉ đến khi những cơn gió xuân trở nên ấm áp hơn, tôi mới rời khỏi sân thượng.

Tôi không thể để Aoi đợi mãi được.

Dù ngày mai đã là ngày chuyển đi, tôi vẫn muốn dành trọn khoảng thời gian còn lại bên cô ấy.

Lấy lại tinh thần, tôi quay trở về lớp học. Và rồi tôi nhìn thấy—

“Aoi…?”

Cô ấy đang đứng một mình bên cửa sổ.

Mái tóc khẽ lay động theo làn gió nhẹ khi cô ấy lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Hình ảnh ấy đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.

Khi nhận ra tôi, Aoi quay lại và mỉm cười dịu dàng.

“Cậu sẵn sàng đi chưa?”

“Mình tưởng cậu về rồi chứ.”

“Mình quay lại. Vì mình muốn cùng cậu đi về… lần cuối.”

“…Cảm ơn cậu.”

Tôi cầm lấy cặp sách, cùng Aoi bước ra khỏi lớp học.

Vừa đi ngang qua cửa, tôi khẽ ngoái đầu nhìn lại lớp học lần cuối cùng.

“Nơi này… đã có biết bao chuyện xảy ra.”

“Ừ… thật sự có rất nhiều kỷ niệm.”

Chúng tôi chào tạm biệt lớp học, nơi mà từ nay sẽ không thể quay lại nữa.

Những ký ức bất chợt ùa về như một đoạn phim tua nhanh trong đầu tôi.

—Khởi đầu một cuộc sống mới, với bao hy vọng về quãng đời cấp ba cùng nỗi lo lắng khi sống một mình.

—Ngày tôi gặp Aoi trong công viên, nơi những bông cẩm tú cầu rực rỡ giữa cơn mưa.

—Kỳ nghỉ hè, lễ hội trường, và những kỷ niệm gắn liền với những sự kiện ấy.

Từng khoảnh khắc từ trước đến nay lần lượt tái hiện trong tâm trí.

Không chỉ là ký ức—mà cả những cảm xúc tôi đã trải qua khi đó cũng lần lượt ùa về từ tận sâu trong lồng ngực.

Niềm vui, tức giận, nỗi buồn, những giây phút hạnh phúc, sự dịu dàng—mọi cung bậc cảm xúc đều đan xen trong tôi.

Chỉ cần sơ ý một chút thôi, có lẽ tôi sẽ không thể kìm được nước mắt mất.

“Aoi…”

Dường như cảm nhận được cảm xúc của tôi, Aoi nhẹ nhàng siết chặt tay tôi.

“Cùng về nhà thôi.”

“Ừ.”

Tôi cũng siết chặt tay cô ấy, rồi cả hai rời khỏi lớp học.

Dù không hề hối tiếc điều gì, tôi vẫn quyết định để lại một phần nhỏ trái tim mình ở tại nơi này.

Bởi lẽ, đây không phải là lời chia tay mãi mãi.

Rời khỏi trường, Aoi và tôi cùng nhau đến quán cafe nơi cô ấy làm thêm.

Tôi vốn định ghé qua vào ngày mai, trước khi rời thị trấn, để cảm ơn quản lý vì mọi điều ông ấy đã làm cho chúng tôi. Nhưng vì Aoi nói có chuyện gấp cần giải quyết, nên cả hai quyết định đến đó hôm nay.

Chắc hẳn là vấn đề liên quan đến ca làm của cô ấy? Vì sau khi chuyển đến nhà bà ngoại, quãng đường đi làm sẽ xa hơn, nên thời gian làm việc cũng sẽ bị giới hạn.

Với suy nghĩ đó, tôi cùng Aoi đến quán.

"Đóng cửa để tổ chức sự kiện riêng?"

Tấm giấy với dòng chữ ấy được dán ngay trước cửa.

Đang băn khoăn không biết phải làm gì, thì cánh cửa bất chợt mở ra, và quản lý bước ra ngoài.

“Chào mừng. Hai đứa vào đi.”

“Nhưng chỗ này có vẻ đang được đặt trước—”

Chưa kịp nói hết câu, Aoi đã nhẹ nhàng đẩy tôi từ phía sau, giục tôi bước vào bên trong.

Khoảnh khắc kế tiếp, tôi không khỏi thốt lên đầy ngạc nhiên.

"Chuyện gì đang xảy ra thế…?"

Khung cảnh trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Bên trong quán là toàn bộ bạn cùng lớp, tất cả đồng loạt vỗ tay chào đón tôi.

Không gian được trang trí lộng lẫy, tựa như một bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu.

"Được rồi, nhân vật chính đã đến rồi! Bắt đầu thôi nào!"

Giữa tiếng vỗ tay dần lắng xuống, giọng của Izumi vang lên đầy phấn khởi.

Như thường lệ, Izumi cố gắng thúc đẩy mọi thứ mà không thèm giải thích.

“Izumi, như mọi khi, cậu có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?”

“Lần này thì chẳng cần giải thích đâu chứ nhỉ—rõ ràng quá rồi mà?”

Izumi nở một nụ cười tinh quái rồi chỉ tay về phía bức tường.

Ở đó, những chữ cái giấy lớn ghép thành dòng chữ "Tiệc Chia Tay."

Cậu đùa tôi chắc…

“...Các cậu làm cái này từ bao giờ thế?”

“Hôm qua.”

Câu trả lời vang lên từ Eiji, người đang đứng bên cạnh Izumi.

“Khi bọn tớ giúp cậu dọn dẹp nhà cửa, cả lớp còn lại đã đến quán cafe để trang trí. Lịch trình khá gấp gáp, nhưng nhờ vào sự cố gắng của mọi người, bọn tớ đã hoàn thành kịp lúc.”

Vừa nghe Eiji giải thích, Izumi vừa đứng cạnh, đắc ý gật gù.

Ra vậy… Bây giờ thì tôi hiểu rồi.

Hôm qua, Izumi và Eiji đã xung phong giúp tôi thu dọn đồ đạc.

Lúc đó, tôi chẳng hề để ý, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây chính là cách họ khiến tôi không tình cờ phát hiện ra sự chuẩn bị tại quán cà phê. Nếu có chuyện gì xảy ra, cả ba chắc chắn sẽ tìm cách giữ chân tôi.

“Aoi là người lên kế hoạch cho tất cả chuyện này sao?”

“Không, lần này thì không phải.”

“Vậy… Izumi hay Eiji à?”

Aoi lại lắc đầu.

“Cả lớp đã chủ động đến tìm tớ, nói rằng họ muốn tổ chức tiệc chia tay cho cậu. Họ hỏi liệu có thể thuê quán cafe giống như hồi lễ hội trường không, nên tớ đã bàn bạc với quản lý và xin phép.”

Tôi lặng người trong giây lát.

Để ngăn những cảm xúc đang dâng trào, tôi cắn môi và cố gắng kiềm chế.

Lúc tan học sau tiết sinh hoạt lớp, tôi đã thấy kỳ lạ khi mọi người rời đi quá nhanh.

Tôi có chút thất vọng, nghĩ rằng buổi chia tay của mình trôi qua quá bình lặng—dù không mong đợi một màn tạm biệt đầy nước mắt, nhưng ít nhất cũng có chút gì đó đặc biệt hơn…

Và bây giờ, biết được tất cả chỉ để chuẩn bị cho điều này…

Thật không ngờ.

“Được rồi mọi người, cầm ly lên! Cùng nâng ly chúc mừng nào!”

Mọi người nhanh chóng cầm lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Khi thấy tất cả đã sẵn sàng, Izumi bước đến trước mặt tôi.

“Akira—cảm ơn cậu vì tất cả trong suốt một năm qua.”

Giọng nói và ánh mắt cô ấy nghiêm túc một cách lạ thường—không giống với một Izumi mà tôi vẫn quen biết.

“Tớ thật sự rất vui vì cậu đã trở thành một phần của lớp chúng ta. Nếu không có cậu, có lẽ cả lớp sẽ không thể gắn kết chặt chẽ như vậy. Nhìn cậu nỗ lực vì Aoi đã dạy chúng tớ hiểu được tầm quan trọng của việc quan tâm đến ai đó bằng cả trái tim. Tớ tin rằng bài học này sẽ mãi theo chúng tớ, dù sau này mỗi người có một con đường riêng đi nữa. Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn.”

Chuyện này thật không công bằng mà…

“Sẽ khó để mọi người có thể tụ tập đông đủ như thế này một lần nữa, nhưng dù cậu có chuyển trường thì bọn tớ vẫn luôn là bạn cùng lớp. Việc chuyển trường không thể làm thay đổi mối liên kết này. Thế nên nếu có chuyện gì xảy ra, đừng ngại liên lạc với bọn tớ nhé?”

Nghe Izumi—người lúc nào cũng đùa giỡn—nói những lời này, tôi không khỏi xúc động.

“Được rồi, trước khi kết thúc, tớ có một điều cuối cùng muốn nói,” Izumi nói, nở một nụ cười tinh quái quen thuộc.

“Hm? Chuyện gì vậy?”

Ngay lập tức, giọng điệu cô ấy trở lại vẻ nghịch ngợm vốn có.

“Akira, cậu lúc nào cũng bảo tớ nhiều chuyện hay thích lo chuyện bao đồng, nhưng thật ra tớ thấy cậu còn tò mò và lo lắng chuyện người khác hơn cả tớ nữa đấy! Mọi người thấy đúng không?”

Ngay khi Izumi hỏi, cả lớp liền hưởng ứng bằng những tiếng đồng tình rôm rả.

Thật luôn hả? Mọi người cũng nghĩ vậy sao?

“Ờm… Dạo gần đây tớ cũng bắt đầu nhận ra điều đó. Xin lỗi nhé.”

“Miễn là cậu biết là được rồi!” Izumi nói với vẻ hài lòng rồi giơ ly của mình lên cao.

Mọi người cũng làm theo, đồng loạt nâng ly lên.

“Chúc Akira thành công ở ngôi trường mới—cạn ly!”

Tiếng hô đồng thanh vang lên, đánh dấu sự khởi đầu chính thức của bữa tiệc chia tay.

Bữa tiệc kéo dài đến tận sau 6 giờ tối mới kết thúc.

Vì bữa tiệc bắt đầu từ trưa, chúng tôi đã làm náo nhiệt nơi này suốt một thời gian dài. Ấy vậy mà, lạ thay, tôi lại cảm thấy nó trôi qua quá nhanh. Có lẽ vì tôi đã tận hưởng từng khoảnh khắc quá nhiều, trong khi vẫn mang theo nỗi luyến tiếc về cuộc chia tay sắp đến.

Những giây phút vui vẻ và có giới hạn luôn mang đến cảm giác thoáng chốc.

Thật lòng mà nói, tôi ước gì mình có thể trò chuyện với mọi người lâu hơn một chút.

“Vậy là xong rồi…”

Lúc này, trong quán cafe chỉ còn lại quản lý đang dọn dẹp phía sau và bốn người chúng tôi.

Không ai trong chúng tôi có ý định rời đi. Không phải vì không thể, mà là vì chẳng ai muốn làm vậy.

Nhưng chúng tôi cũng không thể ở đây mãi. Mọi thứ rồi cũng phải kết thúc.

“Chúng ta cũng nên dọn dẹp thôi,” tôi lên tiếng, đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cảm giác như tôi nên là người phá vỡ sự im lặng này.

“Ừ,” Eiji đáp lại, rồi cũng bắt đầu thu dọn. Aoi và cuối cùng là Izumi cũng làm theo.

Sau khi thu dọn xong trước, tôi bước đến chỗ quản lý để nói lời tạm biệt.

Nhận ra tôi, quản lý tạm dừng công việc và quay lại đối diện với tôi.

“Cảm ơn chú vì tất cả ạ,” tôi cúi đầu thật sâu.

“Không, chính tôi mới phải cảm ơn cậu. Chúc cậu may mắn ở trường mới.”

“Cảm ơn ạ,” tôi đáp lại khi quản lý đưa tay ra.

Tôi nắm chặt lấy bàn tay đó, rồi nói, “Xin chú hãy tiếp tục chăm sóc Aoi.”

“Mặc dù chuyện của cô ấy đã được giải quyết, nhưng xung quanh Aoi không có nhiều người lớn để dựa vào. Nếu cô ấy gặp rắc rối, mong chú hãy giúp đỡ cô ấy.”

“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi,” quản lý đáp, siết chặt tay tôi như một lời đảm bảo chắc chắn.

Đó không chỉ là lời nói suông, mà là một lời hứa tôi có thể tin tưởng.

“Được rồi, đến lúc đi thôi.”

Chúng tôi chào tạm biệt quản lý rồi rời khỏi quán cà phê.

“Akira,” Eiji gọi tôi lại, đứng trước cửa quán và chìa tay ra.

Cũng như với quản lý, tôi nắm chặt lấy tay cậu ấy.

“Có lẽ đây là lời tạm biệt giữa bọn tớ và cậu rồi. Ngày mai bọn tớ sẽ không tiễn cậu được.”

Tôi nhận ra đây là cách họ thể hiện sự tế nhị.

“Hiểu rồi. Cảm ơn vì tất cả.”

“Cậu cũng thế. Tớ mong đến ngày chúng ta gặp lại.”

Lời chia tay của Eiji ngắn gọn, đúng như con người cậu ấy.

Chúng tôi đã có vô số cuộc trò chuyện trong quá khứ, nên giờ chẳng còn gì cần phải nói thêm nữa.

“Izumi—”

Tôi quay sang cô ấy, định nói lời tạm biệt, nhưng…

Izumi đang núp sau lưng Eiji, ánh mắt lảng đi hướng khác.

“Tớ đã chào tạm biệt ngay từ đầu bữa tiệc rồi. Không còn gì để nói nữa đâu, được chứ?”

Cô ấy cố tỏ ra bình thản, nhưng giọng nói hơi run rẩy kia đã tố cáo tất cả.

Eiji bắt gặp ánh mắt tôi rồi khẽ gật đầu, như muốn nói, Hãy nhẹ nhàng với cô ấy.

Phải rồi… Izumi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nhưng cô ấy cũng có những khoảnh khắc như thế này.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên Izumi biết về hoàn cảnh của Aoi trong trung tâm mua sắm, cô nàng đã khóc nức nở đến mức không thể kiềm chế. Hay lần cô ấy đề xuất tái hiện món bánh pudding matcha của bố Aoi trong lễ hội trường.

Mỗi lần như thế, cô ấy đều ôm chầm lấy Aoi, khóc như thể chính cô ấy đang phải chịu nỗi đau đó.

Lần này, người cô ấy phải nói lời tạm biệt là tôi, nên chắc chắn cô ấy đang cố kìm nước mắt.

“Vậy à. Nhưng tớ vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu một cách đàng hoàng. Cho tớ nói vài lời được không?”

Izumi khịt mũi nhưng không đáp lại.

“Hình như tớ không chỉ hay lo chuyện bao đồng, mà còn hơi lo lắng thái quá nữa. Nhưng thực sự, sự năng động và tích cực của cậu đã cứu tớ vô số lần. Nếu không có cậu, Izumi, cả tớ và Aoi đều không thể đến được tới đây với một trái tim bình yên đến vậy.”

Từng lời tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

“Vì thế… cảm ơn cậu.”

“…Ừm.”

Eiji nhẹ nhàng xoa đầu Izumi khi cô ấy khịt mũi lần nữa.

“Vậy bọn tớ đi đây.”

“Ừ. Hai cậu về cẩn thận nhé.”

Hai người họ rời đi mà không ngoảnh lại.

Aoi và tôi lặng lẽ đứng đó, dõi theo bóng họ cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt.

“Chúng ta cũng về thôi?”

“Ừ.”

Không ai nói gì trước, nhưng như một lẽ tự nhiên, chúng tôi nắm lấy tay nhau rồi bước đi.

Khi chúng tôi đến gần nhà tôi, mặt trời đã lặn, màn đêm bao trùm khắp con phố.

“...”

Cả hai cùng dừng lại cùng một lúc.

Ánh mắt chúng tôi hướng về phía công viên—nơi mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Đôi chân như có ý chí riêng, tự dẫn lối chúng tôi đến băng ghế mà Aoi đã ngồi hôm đó.

“Nơi này… là điểm khởi đầu của tất cả.”

“Ừ…”

Không chỉ là những ký ức khiến khoảnh khắc này trở nên đặc biệt.

“Hôm đó, những bông cẩm tú cầu dưới cơn mưa trông thật đẹp, nhưng…”

“…Khung cảnh hoa anh đào phủ kín mọi thứ thế này cũng đẹp không kém.”

Như để ban phước cho khoảnh khắc này, những cánh hoa anh đào khẽ rơi xung quanh khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế.

Dưới những tán hoa anh đào rực rỡ, chúng tôi cùng nhau ôn lại những câu chuyện, những kỷ niệm, để mặc cho cuộc trò chuyện trôi đi như những cánh hoa tung bay trong gió.

Sáng hôm sau—

Sau khi nhân viên chuyển nhà hoàn tất việc chất đồ lên xe, Aoi và tôi cùng nhau đến ga tàu.

Chuyến Shinkansen mà tôi sẽ lên dự kiến đến trong 20 phút nữa.

Tàu của Aoi, chuyến đưa cô ấy đến nhà bà, sẽ khởi hành sớm hơn, nhưng khi cô ấy khăng khăng muốn tiễn tôi, tôi không thể từ chối.

Tôi mua cho cô ấy một vé vào sân ga, và chúng tôi cùng nhau chờ đợi trên sân ga Shinkansen.

Ngồi cạnh nhau trên băng ghế, chúng tôi nắm chặt tay, như muốn níu giữ từng khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.

Cả hai đều chẳng nói gì nhiều. Nỗi đau đè nặng trong lồng ngực khiến lời nói trở nên thừa thãi.

Chúng tôi đã chấp nhận cảm xúc của mình.

Chúng tôi tin rằng cuộc chia ly này sẽ mở ra một tương lai tươi sáng hơn cho cả hai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không cảm thấy đau lòng vào khoảnh khắc này.

Thời gian trôi qua, tiếng nhạc và thông báo vang lên báo hiệu chuyến Shinkansen đã đến.

Vẫn nắm tay nhau, chúng tôi đứng dậy và xếp hàng cùng những hành khách khác.

Con tàu từ từ tiến vào sân ga, và khi cửa mở, những người phía trước bắt đầu bước lên.

“Vậy là… đến lúc rồi nhỉ?” tôi nói.

“Ừm,” Aoi khẽ đáp.

Miễn cưỡng, chúng tôi buông tay nhau ra, và tôi bước lên tàu.

Từ bên trong toa tàu, tôi quay lại nhìn Aoi.

Đúng lúc tiếng chuông báo hiệu khởi hành vang lên, cô ấy nắm chặt sợi dây chuyền cẩm tú cầu trên cổ và cất lời.

“Akira… chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng không?”

Nhìn nụ cười của cô ấy trong khi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, những cảm xúc mà tôi đã cố kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa.

Tôi đã kiềm chế khi Aoi đoàn tụ với bà của cô ấy.

Tôi đã kiềm chế khi cô ấy hàn gắn mối quan hệ với bố mình.

Tôi đã kiềm chế trong suốt lễ hội trường, khi cả lớp cố gắng hết sức vì cô ấy.

Thậm chí trong bữa tiệc chia tay bất ngờ và khi nói lời tạm biệt với Izumi, tôi cũng đã giữ được bình tĩnh.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của Aoi, tôi không thể kìm nén được nữa.

Cảm giác nước mắt lăn dài trên má đến bất ngờ, và nỗi đau trong lồng ngực trở nên dữ dội đến mức khó thở.

Nắm chặt sợi dây chuyền cẩm tú cầu của mình, tôi mỉm cười và cất lời, như thể đang thề nguyện.

“Ừ… nhất định sẽ gặp lại mà!”

Cánh cửa tàu khép lại, và chuyến Shinkansen từ từ lăn bánh về phía trước.

Bóng dáng của Aoi biến mất khỏi tầm mắt gần như ngay lập tức.

Bị lấn át bởi cảm giác trống rỗng đột ngột, đôi chân tôi như mất hết sức lực, và tôi khuỵu xuống sàn toa tàu.

Tôi biết đây không phải là một lời tạm biệt chỉ toàn buồn đau—về mặt lý trí, tôi hiểu điều đó.

Nhưng cảm giác trống trải trong lồng ngực thì không cách nào xua tan được.

Đã 9 tháng kể từ ngày tôi đưa cô nàng gal đơn độc của lớp về nhà và giúp cô ấy lột xác thành một thiếu nữ thanh lịch.

Và giờ đây, quãng thời gian chung sống của chúng tôi đã đến hồi kết, đánh dấu cuộc chia ly lần thứ hai.