Vào một ngày mưa nọ, tôi tình cờ gặp Aoi, cô nàng gal tóc vàng tại công viên gần nhà. Đã 6 tháng trôi qua kể từ ngày đó.
6 tháng—một khoảng thời gian không quá dài, nhưng lại chất chứa vô vàn trải nghiệm không thể dễ dàng tóm gọn trong vài lời.
Tôi đã giúp Aoi hòa nhập với lớp, chăm chỉ học tập và tham gia các hoạt động tình nguyện do trường tổ chức để cải thiện danh tiếng của cô ấy, và dành cả kỳ nghỉ hè chạy khắp nơi để tìm bà của Aoi.
Nhờ những nỗ lực đó, đến cuối kỳ nghỉ hè, hầu hết các vấn đề của Aoi đã được giải quyết.
Trong thời gian ấy, Aoi còn đoàn tụ với bố sau 9 năm xa cách và có thể hàn gắn lại mối quan hệ gia đình của họ.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu.
Mẹ ruột của Aoi, người đã bỏ rơi cô, lại bất ngờ xuất hiện.
Bà ấy đánh vào cảm xúc của Aoi, mong cô quay lại sống cùng mình. Nhưng rõ ràng, mục đích thực sự chỉ là vì tiền trợ cấp nuôi con.
Dùng danh nghĩa "gia đình" để trục lợi, bà ta đã bộc lộ ý định thật sự của mình.
Dù hiểu được sự ích kỷ của mẹ, Aoi vẫn quyết định đối mặt, hy vọng có thể có một cơ hội thứ hai cho gia đình của họ.
Trước khi rời đi, cô ấy đã hứa với tôi—"Nhất định mình sẽ quay về."
Và rồi, Aoi trở về bên mẹ.
Trong suốt quãng thời gian bên Aoi, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng đã tiến triển.
Ban đầu, tôi tiếp cận Aoi chỉ vì cô ấy khiến tôi nhớ đến mối tình đầu của mình.
Một ký ức chôn vùi trong quá khứ—một cô bé luôn cô đơn, lặng lẽ ngồi một góc trong lớp học.
Khi thấy Aoi ngồi trên băng ghế công viên giữa cơn mưa hôm đó, tôi không thể ngăn mình giúp cô ấy.
Lúc ấy, tôi không nhận ra Aoi chính là cô gái năm xưa trong ký ức tuổi thơ của mình. Tôi chủ động tiếp cận cô ấy không vì lý do gì khác ngoài sự tương đồng đó.
Nhưng ngay cả khi đã biết sự thật, cảm xúc của tôi vẫn không thay đổi.