Đây là một mảnh đá bình thường, có kích thước như lòng bàn tay con nít, không thể nhận ra được nó có hình dạng nào. Ngoại trừ trên bề mặt có vài hoa văn do thiên nhiên tạo thành ra, nó chỉ có thêm vài cái lỗ nhỏ sáng sáng, giống như một đồ trang sức.
Ngoài những điều trên, nó không còn điểm gì đặc biệt nữa, rất là bình thường.
Điều kỳ lạ duy nhất là khi Tô Minh cầm lấy mảnh đá này, hắn cảm thấy ấm áp, giống như có một dòng khí ấm áp chảy vào cơ thể, làm cho cả người rất thoải mái.
- Ủa?
Tô Minh nhìn kỹ lại, nhưng qua một lúc sau hắn vẫn không cảm nhận được gì.
- Hồi trước có nghe A Công nói rằng vùng đất này trước đây là đất Hỏa Man, nếu vậy, nói không chừng trong mảnh đá này có chút Hỏa Man lực, cho nên mới làm tay ta ấm áp như thế, chắc không sai đâu.
Tô Minh tháo cái vòng cốt thú hình lưỡi liềm trên cổ ra, sau khi gắn mảnh đá nhỏ này vào trong đó thì hắn lại đeo vòng cốt thú vào cổ lại. Lúc đeo vào, vị trí mảnh đá nhỏ đó nằm ở ngay ngực hắn, cảm giác ấp áp càng rõ hơn.
- Về nhà!
Tô Minh sải bước đi về khu vực có ánh lửa chớp lên kia, nhanh chóng chạy tới. Lúc này hắn không chú ý tới một việc, mảnh đá nhỏ ở ngay ngực hắn bỗng nhiên tản phát ánh sáng yếu ớt một chút, rồi đạo ánh sáng đó biến mất đi chỉ trong chớp mắt.
Càng đi tới gần, ánh lửa trong mắt Tô Minh càng rõ ràng hơn, có thể thấy ở đó là một bộ lạc, xung quanh có một hàng rào được tạo thành bởi những cái cây to lớn.
Kích thước bộ lạc này không lớn, khoảng chừng có trăm người ở đây, nhưng trong mắt Tô Minh, đây lại là nơi làm hắn cảm thấy ấp ám.
Hình như bên trong có những tiếng hoan hô náo nhiệt truyền ra, hắn nhìn qua những cái khe trên hàng rào do cây to tạo thành, có thể thấy được ở ngay giữa bộ lạc có một đống lửa khổng lồ, rất nhiều tộc nhân đang ở chung quanh. Một vài thiếu nữ trong tộc đang nhảy múa xung quanh đống lửa.
Cổng vào bộ lạc cũng được làm bằng mấy cây to, lúc bình thường thì cổng luôn được treo lên cao bởi những gốc rễ dây leo to lớn, nhưng hôm nay lại đóng chặt xuống. Trên cổng có mấy đại hán rất khôi ngô, làn da họ thô ráp, trên cổ có đeo nhiều chuỗi bạch cốt, ở lỗ tai còn có mấy cái vòng bằng xương thú, thân hình vạm vỡ, ánh mắt luôn nhìn chung quanh.
Khi nhìn thấy Tô Minh từ xa chạy tới, mấy đại hán này nhếch miệng cười một cái:
- Lạp Tô, A Công tìm ngươi cả ngày rồi, sao giờ mới trở về?
- Khi nãy có trời mưa, có phải lại đi lấy Ô Long Tiên không?
- A Công tìm ta hả? Mau ném dây leo xuống, lần này thu hoạch không tệ lắm.
Tô Minh chạy nhanh tới trước, khi đi tới trước cổng thì hắn đắc ý vỗ vỗ vào cái sọt mây sau lưng, lớn tiếng hô lên.
Một sợi dây leo được bện chặt lại thả xuống, Tô Minh dùng tay bắt lấy rồi linh hoạt leo lên. Chỉ qua một lúc, hắn đã leo lên tới đỉnh cánh cổng. Sau khi cười nói với mấy đại hán gác đêm này, hắn liền theo cái thang bên cạnh đi xuống dưới.
- Thân thể tiểu tử này nhanh nhẹn, lá gan lại không nhỏ. Nhiều năm trước đã dám một mình đi lên núi lấy Ô Long Tiên, ta nghĩ phàm y (1) sau này trong bộ lạc nhất định là hắn.
- Đáng tiếc là hắn không có Man thể...nếu không, có khi hắn lại trở thành Man Y (2) giống như A Công.
Mấy người đại hắn nhìn Tô Minh đi xa, khẽ than nhẹ.
Sau khi vào trong bộ lạc, Tô Minh liền chạy thắng tới trước. Khi đi qua mấy nhà ở được làm bằng cây cỏ xung quanh, những người thấy hắn đều hô to vui vẻ nói một tiếng "Lạp Tô".
Thật ra cái tên "Lạp Tô" này không chỉ gọi riêng hắn, mà đây là cách gọi để chỉ những hài đồng sắp tiến hành Man Khải lần thứ hai trong bộ lạc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tô Minh chạy rất nhanh, không lâu sau đã đến được trung tâm bộ lạc. Ở đây có rất nhiều tộc nhân đang vờn quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.
Bên ngoài đống lửa có để mấy cái bệ nướng thịt bằng gỗ mộc lan, phía trên có rất nhiều khối thịt lớn đang được nướng, tản phát mùi thịt nướng thơm phức.
Khi nhìn thấy Tô Minh chạy tới, mấy thiếu nữ trong bộ lạc chỉ nhìn lướt qua, không để ý là mấy.
Trong bộ lạc này, có thể nói vóc dáng mi thanh mục tú của Tô Minh rất khác với những tộc nhân khác, hầu như ai cũng khôi ngô hơn hắn cả.
Vất cả lắm hắn mới chen được vào bên trong, tiện tay cầm lấy một miếng thịt nướng thơm phức rồi cắn một phát, sau đó lại chạy nhanh tới phía trước.
Trong đám người này, có một người duy nhất không mặc da thú, mà lại mặc một bộ y phục thô kệch sẫm màu, đây là một lão giả. Đầu tóc lão giả này được bện lại thành rất nhiều bím tóc nhỏ, thoạt nhìn rất già nua, nhưng đôi mắt lại rất có thần. Lúc nhìn thẳng vào bên trong, người khác có cảm giác cả người mình hình như bị thu vào trong đó vậy.
Thân phận của lão vô cùng tôn quý, mỗi lúc thấp giọng nói gì đó là mấy người tộc nhân bên cạnh lại vừa nghe vừa gật đầu, thần thái rất tôn kính.
Thấy Tô Minh từ xa chạy tới, lão giả này mỉm cười một chút, gật đầu, ý bảo Tô Minh ngồi xuống một bên. Sau đó, lão lại tiếp tục nói chuyện với các tộc nhân.
Mấy người khác nhìn thấy Tộc Minh, khuôn mặt cũng vui mừng cười cười.
- Tuy bộ lạc Ô Sơn ta chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhưng dù sao cũng là truyền thừa chính thống của Ô Sơn. Lần này là đại thọ Man Công của bộ lạc Phong Quyến, mà ta lại người đó năm xưa có giao tình với nhau, không thể thất lễ được.
Lão giả kia chậm rãi mở miệng.
- Đáng tiếc là bộ lạc Ô Sơn chúng ta mấy trăm năm trước lại phân chia tách ra, hôm nay chỉ còn là một bộ lạc nhỏ. Nếu không, bộ lạc Ô Sơn chúng ta cũng là bộ lạc bậc trung rồi, lúc đó sẽ thống lĩnh bát phương gần kề, bộ lạc Phong Quyến kia cũng phải phụ thuộc vào. Nhưng bây giờ....ài...
Người nói chuyện là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, hắn là tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn. Thân thể người này khôi ngô, tản phát ra sức mạnh kinh người, có thể nhìn thấy trên vòng cốt thú tại cổ hắn có chín hàm răng to bằng ngón tay.
Nhất là trên mặt hắn lại có một hoa văn như ẩn như hiện, hình dáng hoa văn này rất dữ tợn, trông như quỷ thần vậy. Nhưng mà đường nét lại rất mơ hồ, không thể nào đọng lại hoàn toàn được.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cầu Ma, truyện full Cầu Ma thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cầu Ma