Một thế giới nơi "tán tỉnh ngược" cũng chỉ như tán tỉnh thông thường
Chẳng phải cậu trai nào cũng từng có lúc ước mình trở nên nổi tiếng sao? Tôi sẽ không phủ nhận rằng bản thân cũng từng nghĩ về điều đó. Không chỉ thế, tôi thậm chí còn thường mơ về một viễn cảnh nơi các cô gái chủ động tiếp cận tôi trước.
Nhưng...
Nhưng mà....
"Chà, khuôn mặt cậu em dễ thương đấy. Đi uống chút trà với chị không cưng?"
Chưa bao giờ — dù chỉ một lần — tôi ước mình bị một "chị gái" (tự xưng) với lớp trang điểm dày cộp, trán lấm tấm mồ hôi vì hồi hộp bắt chuyện làm quen.
"Ờ... ờm..."
Tôi ngập ngừng, không biết phải đáp lại thế nào.
Người nào đã quen với tình huống như này có lẽ sẽ chỉ đơn giản là lờ cô ta và đi tiếp — trong trường hợp của tôi là đến trường,. Hoặc có thể họ sẽ ném cho cô ta một cái nhìn lạnh lùng đến mức đóng băng cả cái nóng mùa hè. Giá như tôi có những "lá bài" mạnh mẽ như vậy trong tay thì tốt biết mấy.
"Xin lỗi, nhưng tôi đang vội..."
Tôi chọn câu trả lời an toàn nhất có thể nghĩ ra và cố gắng lách qua cô ta.
"Vậy thì ít nhất cũng cho chị xin thông tin liên lạc đi! Chúng ta có thể hẹn dịp khác mà!"
Dĩ nhiên, với một kế hoạch tẩu thoát sơ sài như vậy, việc bị bắt thóp là điều dễ hiểu. Cô ta dễ dàng chặn đường tôi, tay cầm sẵn điện thoại thông minh, hoàn toàn có ý trao đổi thông tin liên lạc. Thôi thì, nếu có thể thoát khỏi vụ này chỉ với chút thông tin liên lạc thì có lẽ tôi nên…
"MA-SA-TO—!"
Trước khi tôi kịp nói ra, một lực tác động bất ngờ ập vào lưng. Cùng lúc đó, giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên bên tai tôi.
"Đi thôi nào! Sắp vào lớp rồi!"
"Hả? Khoan, này—!"
Một cô gái đội mũ lưỡi trai đen che mái tóc bob ngắn màu nâu tro — Igarashi Koumi — dùng hết tốc lực đâm sầm vào tôi. Sau đó, cô ấy không chút ngập ngừng nắm lấy cánh tay tôi và kéo đi. Dù "chị gái" kia có hơi quá phận, tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy vì đột ngột bỏ đi. Thế nên tôi liếc nhanh một cái ra sau lưng.
"Chậc..."
Ơ...
Cô ta vừa tặc lưỡi hả?
Đáng sợ quá…
Chúng tôi chạy một lúc. Chỉ sau khi bước qua cổng trường đại học, Koumi và tôi mới dừng lại.
"Hộc... hộc... Chẳng phải tớ đã bảo cậu rồi còn gì? Với những người như thế thì cứ lờ đi là được!"
"Ha ha... Cậu cũng biết là nói thì dễ hơn làm mà nhỉ?"
Tôi chống tay lên đầu gối, cố lấy lại hơi. Trong khóe mắt, tôi thoáng thấy đôi chân khỏe khoắn của Koumi lộ ra từ chiếc quần short nên nhanh chóng ngoảnh mặt đi.
"Masato, cậu quá tốt tính quá rồi đấy! Thật sự nguy hiểm lắm...!"
Nghe cô bạn cùng lớp Koumi nói vậy, tôi nhận ra một điều. Ít nhất là trong thế giới này, cách suy nghĩ của tôi có lẽ đã sai. Bởi vì tháng trước tôi đã bị chuyển đến thế giới này.
Nó giống thế giới cũ đến mức ban đầu tôi còn không nhận ra. Nhưng lại có một sự khác biệt rõ ràng, không thể phủ nhận.
Tỷ lệ giới tính bị lệch.
Cứ một nam thì có năm nữ. 1:5.
Tôi không biết tại sao lại thế, nhưng chính vì vậy nên những tình huống như lúc nãy xảy ra rất thường xuyên. Nói cách khác, việc phụ nữ tán tỉnh đàn ông không còn là "tán tỉnh ngược" nữa. Nó chỉ đơn giản là... tán tỉnh thông thường.
Trong những năm gần đây, những lời kêu gọi về chế độ đa thê ngày càng lớn. Đi cùng với đó là quan điểm xã hội về tình yêu đã bắt đầu thay đổi đáng kể. Ban đầu, tôi rất bối rối, thậm chí có chút sợ hãi.
Nhưng hóa ra nỗi sợ của tôi hầu như là không có cơ sở. Dù sự cân bằng giới tính chắc chắn đã mất đi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bị hạn chế tự do. Không ai đột nhiên tấn công tôi hay gì cả. Mà nếu có gì thì—
"Hm? Sao vậy, Masato?"
Tôi quay lại và thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đang nghiêng đầu nhìn mình.
Làn da mịn màng không tì vết. Đôi mắt đỏ tươi rực rỡ tràn đầy năng lượng, phản ánh tính cách hoạt bát của cô ấy.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy thực sự quan tâm đến tôi ư? Ừ, tôi phải nói rằng đó là một điểm cộng rất lớn.
Cảm ơn nhé, cái tỷ lệ giới tính bị lỗi...
Vừa nghĩ thế, tôi vừa đưa tay lên vỗ nhẹ đầu Koumi.
"Hm? Gì vậy?"
"Không có gì. Chỉ là… Cảm ơn đã cứu tớ, Koumi."
"...Ăn gian quá đấy."
"Hả?"
"Kh-Không có gì! Đi thôi!"
Koumi lẩm bẩm gì đó mà tôi nghe không rõ, âm thanh nhỏ như tan vào hơi thở. Cô nhanh chóng quay gót rời đi còn tôi vội theo chân vào lớp.
Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu. Rằng để có một cuộc sống bình thường trong thế giới méo mó này sẽ khó khăn đến mức nào....
***
Chàng hoàng tử của tôi quá tốt bụng
Gần đây, cuộc sống đại học cũng không tệ lắm. Khi mới nhập học, chỉ nghĩ đến việc vào đây thôi cũng khiến đôi chân tôi nặng trĩu vì sợ hãi. Nhưng giờ thì khác, tôi đến trường với những bước chân nhẹ nhàng.
Thật đáng kinh ngạc khi chỉ một người cũng có thể thay đổi mọi thứ. Hay là do tôi đơn giản hơn mình nghĩ cũng nên.
Nhưng chuyện này thực sự không thể tránh được. Chỉ mới tuần trước, một hoàng tử đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi — một người rạng rỡ đến mức tôi chỉ còn cách phải lòng cậu ấy.
Dáng người cao và thanh mảnh. Mái tóc đen mềm mại, gợn sóng.