Khi vừa bước chân vào đại sảnh trần cao của dinh thự, từ cầu thang dẫn lên tầng hai vọng xuống một giọng nói chói tai:

「Có thật là ngài Lovel đã trở về không đấy!?」

Lovel cau mày vì cái giọng the thé khó chịu ấy.

Người đàn bà đang đứng trên cầu thang kia khoác một bộ váy đỏ rực như lửa cháy, toàn thân đeo đầy những món trang sức lấp lánh nhưng lòe loẹt đến mức phản cảm.

Vàng, bạc, ngọc quý… tất cả cứ va vào nhau leng keng như đống đồ đồng nát.

Dù có đắt tiền đến mấy, thứ đồ không hề ăn nhập với nhau như vậy chỉ khiến người ta thấy phô trương và thiếu gu.

Chưa kể, đeo nhiều đến mức kim loại tự cọ vào nhau thế kia, đúng là chẳng có chút phẩm hạnh nào.

Mái tóc vàng được đánh rối dựng lên, còn gắn cả một bông hồng đỏ chót trên đầu, chẳng rõ định đi dự vũ hội hay hóa trang làm vườn hoa di động nữa.

Nếu có điểm gì khiến Lovel nhận ra cô ta là người quen từ 10 năm trước, thì có lẽ chỉ là cái giọng chua chát ấy.

Năm xưa Agielle mới 15 tuổi, khi ấy cũng đã có phần đẫy đà, nhưng giờ thì… béo đến mức không còn nhận ra nổi.

Cái áo corset bó chặt trông như muốn bung chỉ, còn phần thịt thừa ở bụng, vai, cổ được che chắn bằng tầng tầng lớp lớp bèo nhún.

Đã thế lại còn chọn tông màu nóng khiến thân hình vốn đã to trông càng đồ sộ, mập mạp như ngọn lửa phập phồng.

Mỗi bước cô ta bước xuống cầu thang là cả thân hình rung chuyển theo đà, tiếng bước chân nặng nề vang lên nghe phát bực.

Khi xuống đến giữa cầu thang, ánh mắt cô ta cuối cùng cũng phát hiện ra Lovel.

「A… ai kia…」

Hai mắt gần như bị chôn vùi trong khuôn mặt tròn vo giờ trợn trừng như không tin nổi.

「Trời ơi! Có phải thật là ngài Lovel!? Thật không thể tin nổi, ngài… ngài đã thay đổi quá nhiều!」

「Cô là ai?」

Lovel không buồn che giấu ánh mắt khinh bỉ, buông lời như thẳng tay tạt gáo nước lạnh.

Gương mặt Agielle thoắt cái tái đi.

「Thưa ngài, đây là công chúa Agielle, phu nhân của ngài Sauvel」

「…Agielle?」

Ánh mắt nghi ngờ quét từ đầu đến chân đối phương, nhưng chẳng có điểm nào khớp với ký ức.

「Chẳng còn nhận ra nổi」

「Thưa ngài Lovel…」

Quản gia lên tiếng nhắc nhở, nhưng giọng ông cũng không giấu được sự đồng tình.

「Ôi chao! Vẫn như xưa nhỉ, ngài Lovel! Lạnh lùng, xa cách, hệt như thuở nào!」

Cái đầu óc vẫn tệ hại như trước khiến Agielle chẳng hiểu nổi mỉa mai, cứ thế tự chìm đắm trong quá khứ của mình.

Lovel bực đến mức khẽ bĩu môi, nhưng đến thế cô ta cũng chẳng nhận ra.

「Ngài đến đón thiếp, phải không!? Ôi, thật là cảm động!」

「…Cô nói cái gì?」

「Tuy thiếp bị ép phải cưới em trai ngài theo lệnh phụ thân, nhưng lòng thiếp vẫn luôn hướng về ngài. Và giờ, ngài đã không thể quên được thiếp mà đến đón thiếp trở lại! Ôi trời, thật lãng mạn làm sao!」

Lời nói mê của Agielle khiến cả quản gia lẫn các hầu gái đều kinh ngạc đến mức cứng người.

Lovel lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Agielle với gương mặt không cảm xúc, còn Albert bên cạnh thì mặt ngày càng tái đi.

Không khí trong phòng lạnh đến rợn người.

「Đúng rồi! Để thiếp giới thiệu con gái của chúng ta! Con bé giống thiếp lắm, rất xinh xắn! Amielle, con xuống đây nào!!」

Agielle ọi vọng lên tầng hai mà chẳng hề để tâm đến ánh mắt sửng sốt của mọi người.

Cảnh tượng ấy được mẹ và tôi dõi theo qua gương nước và cả hai đều á khẩu.

Ngay giây phút Agielle thốt ra câu "ngài đến đón thiếp", trong tay mẹ tôi đã bùng lên một khối lửa dữ dội.

「Mama ơi! Mama, bình tĩnh! Đừng đốt cháy lâu đài!」

Tôi hoảng hốt ôm chầm lấy bà, đến khi mẹ bừng tỉnh, ngọn lửa mới tắt, và bà nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.