Từ lúc hai người quay lại với nhau, vẫn luôn trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào khắng khít.
Bởi vì chốn đi làm của mỗi người bọn họ cách nhau có điểm xa, Nguyên Dương ghét giờ hành chính sớm đi tối về thời gian gặp gỡ Cố Thanh Bùi quá ít, khoảng thời gian này vẫn luôn xúi giục Cố Thanh Bùi dọn phòng làm việc chuyển đến tòa nhà văn phòng của y. Tòa nhà chỗ y hơn hai mươi tầng, công ty y chiếm cứ tầng mười, bên trong còn cư trú thêm mấy công ty khác, đối với công ty quy mô không lớn như Cố Thanh Bùi mà nói, hoàn toàn có đủ không gian dung nạp.
Hơn nữa, còn không thu tiền thuê.
Nguyên Dương ngỡ rằng thương vụ có lãi như thế Cố Thanh Bùi nhất định sẽ đồng ý, không ngờ hắn vừa hay biết liền chẳng chút lưỡng lự từ chối.
Nguyên Dương xù lông, "Vì sao? Vì sao hả? Tôi một xu cũng không thu của em để em ở miễn phí trong tòa nhà văn phòng trên đoạn đường đẹp như vậy. Thế mà em không cần, em bị ngốc* à?"
*Nguyên văn: 缺心眼 (khuyết tâm nhãn): Để chỉ những người đầu óc, tầm nhìn hạn hẹp, khuyết thiếu tâm cơ. Có thể hiểu là kém thông minh hay gì đó tương tự, "bị ngốc" cũng hợp đó chứ:).
Cố Thanh Bùi đang dựa vào ghế mây xem sách, hắn nghe vậy hàng mày liền thoáng nhíu, ngón tay dài kẹp trang giấy mỏng manh, nhẹ nhàng lật qua, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn suốt ngày đều nhìn thấy cậu."
Nguyên Dương một phen đoạt lấy sách của hắn, "Muốn gây sự phải không, không muốn nhìn thấy tôi ư?"
Cố Thanh Bùi lười nhác cười, "Chính là không muốn suốt 24 giờ đều nhìn thấy. Chúng ta mỗi ngày ngủ chung một giường, ngay cả thời gian công tác cũng phải nhìn thấy cậu, cậu không thấy phiền sao, duy trì một chút mới mẻ không tốt ư?"
Nguyên Dương nheo mắt lại, "Em mỗi ngày nhìn tôi đều thấy phiền phải không?"
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Cậu biết tôi không phải có ý này mà, Nguyên Dương, cậu phải cai sữa đi thôi."
Nguyên Dương bá đạo nói: "Tôi không cai đấy, tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy em."
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ má y, "Ngoan, đừng làm loạn nữa, trả sách cho tôi."
Nguyên Dương nắm tay hắn, lấn lướt hôn lên môi hắn, trong mắt Cố Thanh Bùi lóe lên ý cười, vừa vuốt tóc Nguyên Dương, vừa đáp lại nụ hôn ôn nhu này.
Nguyên Dương dùng trán cụng lên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Dọn lại đây đi, em bắt đầu bận rộn thì bữa trưa liền quên cả ăn. Em tưởng tôi có thời gian cả ngày nhìn em đó à, tôi chỉ là muốn nhìn em ăn cơm trưa mà thôi."
Trong lòng Cố Thanh Bùi tuôn trào một dòng nước ấm, hắn cười nói: "Tôi biết trong lòng cậu suy nghĩ điều gì, từ lần đầu tiên cậu đề cập tôi đã nghiêm túc cân nhắc qua, tôi không dự định chuyển đến, hai người chúng ta quá gần nhau, cũng không phải chuyện tốt. Cậu dẫu sao cũng là người Nguyên gia, cậu phải chú ý ảnh hưởng, cho dù không phải chú ý vì bản thân, thì cũng là vì người nhà cậu."
Nguyên Dương thở dài, đầy mặt thất vọng, song y biết, Cố Thanh Bùi nói rất có lý, hai người tiếp xúc tại chốn công cộng quá lâu, không khỏi sẽ bị người có ý nhìn ra được, truyền ra chút đồn đại bóng gió, này đối với hai người bọn họ cũng không hay ho gì. Bọn họ mặc dù không đến nỗi cực lực giấu giếm, nhưng cũng không muốn đại cáo thiên hạ, chỉ muốn yên lặng mà chung sống.
Nguyên Dương bất đắc dĩ nói: "Nếu để tôi biết buổi trưa em lại bỏ bữa, tôi sẽ đánh em đó."
Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: "Bỏ đi thôi, cậu có nỡ đánh tôi đâu."
Nguyên Dương vỗ vỗ mông hắn, nhếch miệng cười, "Đúng, tôi không nỡ, bởi vì đè em là đủ rồi."
Cố Thanh Bùi ôm cổ y, nhẹ nhàng chạm bờ môi y, "Ai, muốn thương lượng với cậu một chuyện này."
"Gì vậy?"
"Hôm trước, Vương Tấn có giới thiệu cho tôi một hội trưởng hiệp hội trầm hương Hải Nam, ông ta......"
"Hả?" Nguyên Dương hoàn không chờ hắn nói xong, liền thô bạo cắt ngang, "Em gặp Vương Tấn?"
"Cậu tập trung vào trọng điểm chút được không?"
"Trọng điểm chẳng phải là em gặp Vương Tấn sao?"
Cố Thanh Bùi "Chậc" một tiếng, "Trọng điểm là tôi nghe hội trưởng giới thiệu, đột nhiên đối với trầm hương cảm thấy rất hứng thú, muốn cùng Vương Tấn đi Hải Nam đầu tư vài mẫu đất, trồng chút trầm hương, chút hoàng hoa lê*, rất có ý tứ chứ?"
*Hoàng hoa lê: Hay còn gọi là cây sưa, là loại cây gỗ quý nằm trong sách đỏ.
"Có ý tứ cái rắm ấy, tôi ngoại trừ hai chữ ‘ Vương Tấn ’ này hết thảy đều chẳng nghe thấy gì sất, hai người gặp mặt làm gì? Nói cái gì?" Nguyên Dương đại phát cơn ghen, đầy mặt không vừa lòng.
Cố Thanh Bùi phẫn nộ nhìn y một cái, "Cái ngữ to đầu nhà cậu, thật sự là...... Chẳng muốn nói với cậu chút nào."
Đọc đầy đủ truyện chữ Châm Phong Đối Quyết, truyện full Châm Phong Đối Quyết thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Châm Phong Đối Quyết