※Hãy đọc chương này sau khi đã hoàn thành chính truyện tập 1.

『Ô~, quân tử-kun. Ossu Ossu~』

Đột nhiên màn hình phòng khách được bật lên rồi thì tôi được thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng bắt chuyện.

Cô ấy là trưởng nữ nhà này, Kichijouji Kikuri—Hay có lẽ nên gọi theo bút danh Kuriki Hisoka cũng đang hoạt động với tư cách là VTuber trong bộ dạng này thì hơn nhỉ.

『Hôm nay ăn gì thế~? Hôm nay tớ lỡ ăn sớm rồi~』

“Trường cậu còn không đến thì ăn sớm cái gì. Hôm nay là cá thu hầm miso.”

『Sao thực đơn giống với kiểu đã có gia đình vậy ta……』

“Thì đâu thể nấu mãi món thịt băm viên rán với lại cà-ri được.”

『Chị em tớ cho đến khi cậu đến toàn thế thôi đấy』

“Xa hoa ghê nhể. Hôm nay tớ đem lên được chứ?”

『Nhờ cậu nhé~』

Rồi màn hình phụt tắt. Tuy nói đã quen rồi, nhưng mà tôi vẫn thấy cuộc trò chuyện này ảo diệu thật.

Sau khi nấu nướng xong xuôi rồi, tôi cho chúng vào khay rồi mang lên lầu 2. Phòng của Kikuri nằm ở sau bên trong hành lang phía tay trái.

Tôi gõ cửa và nói “đem lên rồi đây~” thì nghe được tiếng chân dần dần tiếng lại gần bên phía kia cánh cửa.

Cánh cửa được mở ra, từ khe hở lộ ra làn vai trắng.

Oi, lẽ nào con nhỏ này cứ thế mà khỏa thân mà—

“Cậu vất vả rồi.”

Thiếu nữ tóc đen dài lộ mặt ra, rồi khóe miệng nhếch lên cười như thể là chăm chọc thôi vậy.

Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo kiểu tube top, loại áo để lộ hoàn toàn phần vai. Còn bên dưới thì mặc quần jean màu xanh đậm. Dám làm mình hết cả hồn thế này……

“Tưởng tớ khỏa thân hả?”

“……Lỗi ở người có tiền sự nhé.”

Kikuri cười khúc kha khúc khích. Tôi lườm đến, nghĩ rằng con nhỏ này với nhỏ em kia được gọi là tộc khỏa thân, nhưng thực chất chỉ là thói quen thích hở hang thôi hay sao.

Tôi định đem cái khay đến rồi quay trở lại, nhưng được Kikuri bảo đem vào trong nên tôi cứ thế mà đem vào. Tôi bắt đầu được mời vào phòng, thỉnh thoảng giống như thế này.

“Bộ dạng thế này cũng hợp đấy chứ? Thỉnh thoảng cũng phải làm quen với việc mặc đồ đi chơi ha.”

Tôi đặt cái khay lên cái bàn lớn hình chữ L, rồi nhìn chằm chằm đến bộ dạng ra ngoài chơi đang bao bọc lấy người của Kikuri.

“……Cậu đấy nhé.”

“Ừm ừm.”

“Chẳng phải tính cách khác quá nhiều so với lúc làm VTuber à?”

“……………………”

Kikuri im lặng trong khi vẫn ưỡn ngực, sau đó thì cô ấy nhìn chằm chằm đến mặt tôi.

“Quân tử-kun……Đó là điều có nghĩ đến cũng không được nói ra cậu hiểu chứ.”

“Không, tớ cứ tưởng cậu làm vậy để giấu thân phận với tớ, thế mà vẫn cứ vô tư nói chuyện với cái kiểu của Kuriki Hisoka như thường lệ, nên là…”

“Gì đấy. Ý cậu là tớ giả vờ dễ thương? Ý cậu là tớ đang bán rẻ lòng tự trọng cho đám otaku để kiếm tiền Super Chat à?”

“Tớ có nói đến thế đâu.”

Cơ mà ngược lại tôi còn là bên nhận tiền ấy chứ.

Kikuri hất mái tóc đen dài của mình rồi thì ngồi xuống cái ghế văn phòng trong đắt đỏ kia.

“Mức độ thay đổi giữa lúc bật và tắt thì tùy người mà khác nhau, nhưng tớ thì đặc biệt thuộc kiểu thay đổi tính cách tùy theo thời điểm và địa điểm đấy.”

“Vậy nghĩa là, cho đến bây giờ thì tính cách ấy chỉ dành riêng cho tớ hả?”

“Phải đó. Tớ điều chỉnh lại vì nghĩ thế này sẽ nói chuyện với cậu dễ hơn.”

“Vậy cái tính dòm nữ sinh trung học lẫn cao trung ở căn-tin mỗi ngày?”

“Cái đó chỉ là thói quen thôi.”