Nole: .mikayy ;3.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau tại phòng Hội học sinh.
Ngoài chiếc máy tính thường dùng, Yuki còn mở thêm một chiếc laptop khác.
Đó là chiếc laptop màu hồng nhạt mà hôm qua tôi đã cùng cô ấy đi mua. Mặt sau còn được dán một miếng sticker hình mèo, chắc là Yuki đã dán nó sau khi về nhà.
"?"
Nhưng mà, sao lại mang đến trường làm gì nhỉ?
Hội học sinh được Học viện trang bị hẳn laptop riêng để làm việc rồi cơ mà.
Vả lại Yuki có vẻ cũng không định dùng đến chiếc máy tính mới. Lúc đến phòng Hội học sinh, vừa ngồi xuống ghế cô ấy đã lôi nó ra khỏi cặp, đặt lên bàn rồi lại cắm cúi với chiếc máy tính của trường.
"Yo~! Chào mọi người nhé~"
Kaede mở cửa bước vào, tay lắc lư chiếc cặp trông chẳng hề có gì bên trong.
Cô nàng đưa mắt nhìn quanh phòng xem ai đã đến, rồi...
"Ể. Trên bàn Arisugawa-san có tận hai cái máy tính kìa."
Kaede nhận ra chiếc laptop màu hồng nhạt và lên tiếng hỏi Yuki.
"Cái này là máy tính cá nhân của tôi. Có hai cái thì tôi có thể làm việc ở nhà."
"Uầy. Còn có cả máy tính màu xinh xắn thế này nữa cơ à~."
"Hôm qua tôi đã nhờ Suzuhara-kun chọn giúp đấy."
Yuki vừa nói vừa khẽ nhếch mép, vẻ mặt đầy tự hào.
Lúc này tôi mới hiểu ra…
Chẳng lẽ em cố tình mang đến đây để... "dằn mặt" Kaede sao?
"Hểể. Hai người đi chơi với nhau sao?"
"Ừ, ừm. Sau khi chọn máy tính xong, chúng tôi có đi uống trà một chút rồi mới về."
Yuki khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút tinh quái.
Tôi dễ dàng nhận ra Yuki đang nghĩ gì lúc này. Chắc hẳn là "Thấy sao? Ghen tị không?" hoặc "Nè nè, cậu thấy tôi đã làm được gì rồi đấy?".
Yuki thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng kiêu kì, hôm nay lại nở một nụ cười ranh mãnh như một đứa trẻ.
Còn Kaede thì...
"Ư..."
Đôi mắt cô nàng bỗng nhiên ngấn lệ, rồi...
"Oa oa oa oa oa oa oa oa!"
Kaede òa lên khóc nức nở.
Không, chắc đây chỉ là diễn thôi. Nhưng nếu là diễn thì nước mắt chảy ra... nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy giống như đang khóc thật thôi.
"Ể, cái này..."
Ngay cả Yuki cũng có vẻ ngạc nhiên, chỉ biết đứng đó bối rối.
"Bất công! Sao cậu không rủ mình đi cùng? Kaede cứ tưởng chúng ta là bạn bè cơ mà. Vậy mà cậu lại ra ngoài đi chơi mà không có mình... huhuhuhu!"
Kaede vừa khóc vừa dụi mắt bằng hai tay, cách cô nàng khóc chẳng khác gì học sinh Tiểu học.
Bị bầu không khí 'khóc lóc' xung quanh Kaede áp đảo, Yuki bối rối xin lỗi.
"Tôi, tôi xin lỗi... Chủ Nhật này chúng ta đi chơi cùng nhau nhé."
"Thật hả?"
Những giọt nước mắt lúc nãy bay biến đi đâu mất, giờ Kaede đang lau nước mắt với vẻ mặt tỉnh bơ.
"Yeah! Đã hứa rồi nhé! Mình mong chờ lắm đó!"
Cô nàng reo lên vui vẻ.
Trước sự thay đổi nhanh như chong chóng của Kaede, Yuki tròn mắt ngạc nhiên.
Rốt cuộc là giả khóc thật sao? Nhưng nước mắt lúc nãy rõ ràng là thật mà... Diễn viên giỏi thật đấy.
"Này… chuyện đi chơi cả ba đứa ấy, hay là để Chủ nhật tuần sau được không?"
"Hử? Masayan có việc bận gì à? Có chuyện gì quan trọng hơn buổi hẹn hò với hai người đẹp cơ chứ!"
"Thi giữa kì. Thứ Tư tuần sau thi rồi đấy."
"Có gì mà phải................... Á!!!"
Nhìn phản ứng của Kaede, tôi biết ngay là cô nàng đã quên béng mất chuyện này rồi.