Trans+Edit: Lyrith
~*~
Lạc trong cả mớ trang bị hào nhoáng kia, chiếc mặt nạ hiện ra với một vẻ độc nhất. Và nó sẽ trở thành người bạn đáng quý của tôi kể từ bây giờ đấy. Mà nghĩ vậy lại khiến cảm giác đeo nó dễ chịu hơn chút, lạ nhỉ?
“Hai người, em quyết định rồi!”
Nghe thấy tôi, hai người liền quay sang với vẻ mong chờ nhưng sớm đã chuyển sang khó chịu.
“Ờm, Natsume-kun này, sao em nhìn giống mấy con quái vật bước ra từ phim kinh dị thế?”
“Huh? Thì đây chắc là món duy nhất che được mặt em rồi. Mới cả cái mặt nạ này ngon lắm, nó có cả mớ tính năng oách xà lách vô cùng luôn.”
Khi tôi bước lại gần chỗ hai người, họ cũng giơ tay ra, kiểm tra chiếc mặt nạ.
“Kháng nguyền và phản nguyền… nó tập trung vào việc đối phó với nguyền thuật nhỉ. Thật lòng thì trông cái mặt nạ chẳng khác nào nguyền cụ đâu, em định đánh nhau với cái gì vậy chứ…”
“Không không, chị à, thấy kĩ năng ‘Tàng hình’ chứ. Kiểu gì thì nó sẽ giúp em giảm thiểu chú ý nhỉ.”
“Uh… thế em định làm sát thủ hay gì à?”
Chả biết sao nhưng khuôn mặt họ cứ chua chát từ nãy đến giờ rồi. Sao vậy nhể? Cái mặt nạ này lạ thế à?
“Giờ nếu em khoác thêm cả cái áo choàng lên? Nè, chả ai biết được giới tính các kiểu của em rồi.”
Tôi kéo mũ chùm quá mặt nạ, cố hết sức để hạ giọng xuống. Nhưng thế nào mà mặt Hidehiko lại càng thêm chua chát…
Huh? Lại thêm cả Aoi-senpai vừa run rẩy nhìn xuống đất nữa? Cảm tưởng như người chị ấy bắt đầu toả ra một thứ hào quang nguy hiểm vậy…
“Từ…”
“Từ?”
“TỪ CHỐIIIIIIII!”
“Huh?!”
Aoi-senpai hét một tiếng kì lạ rồi lao về phía tôi. Trời má, sợ thật chứ đùa! Khuôn mặt cổ nhìn vào tôi thật đáng sợ, tóc thì rối bù, mắt không lòng trắng! Cổ mà làm thế này với mái tóc đen cũ chắc tôi đái ra quần mất!
“Chị từ chối!! Tháo mặt nạ ra ngay Natsume-kun!”
Nói chứ, sợ phết đấy… À đâu, đợi đã, họ không nhìn tôi? Dường như tàng hình-sensei đã làm tốt việc của mình.
Ngay lúc ấy, hàng lính tách ra, tạo đường cho một người phụ nữ xinh đẹp.
“Chào mừng, dũng giả và thánh hiệp sĩ. Rất vui được gặp các ngài, ta là Nữ hoàng của vương quốc này, Cecilia Josías de Rial Sanctus. Cảm ơn rất nhiều vì đã chấp nhận lời triệu hồi của bọn ta.”
Hmm, hmm. Có lẽ đây là giọng nói như tiếng chuông ngân mà mọi người hay nói nhỉ. Giọng cổ hay thật chứ, cả cách phát âm nữa, dễ chịu thật. Lúc tôi đang bị nữ hoàng hút hồn, Aoi-senpai đã tiến lên cúi nhẹ. Uầy, Senpai, chị học đâu cách chào hỏi ác chiến thế, ngầu thật chứ.
“Rất vui được gặp. Tôi là Dũng giả~ đây!”
Đợi đã, hình như cổ phát âm dũng giả có hơi sai sai thì phải? Oh, Hidehiko cũng giới thiệu luôn sao?
“T-Tôi là Hidehiko Takehara, tấm khiên của dũng giả.”
Khỉ đột à, mày nghĩ nhiều rồi. Đừng có hành động như một tấm khiên vô tri vô giác như thế chứ. Được rồi, giờ đến lượt tôi…
“Tôi…”
Lạch cạch…
“Ủa gì thế?”
Ngay lập tức, hiệp sĩ chĩa giáo vào tôi. Trông ngầu phết đấy chứ, mấy cái này tôi cũng thấy trong phim rồi… mà đợi đã, đây đâu phải lúc nghĩ vậy! Tại sao họ đột nhiên chĩa giáo vào tôi thế?!
Đang hoảng, có một cái bóng xen vào giữa tôi và những người lính, nhìn lên, tôi thấy một tấm lưng khổng lồ.