Hộp đêm cao cấp nơi Trần Dị lui tới là địa điểm rất có tiếng ở Đằng Thành. Ông chủ tên Trương Tân, dưới tay còn có vài công ty công thương nghiệp khác nữa. Nhưng ông chủ Trương chỉ nắm giữ số cổ phần nhỏ nhất định, đồng thời phụ trách quản lý sản nghiệp. Thường hay bắt gặp ông ta trong các hộp đêm. Gặp một số dịp xã giao quan trọng như tiếp đãi thương hội đầu tư hoặc nhân viên chính phủ, Trương Tân cũng đứng ra sắp xếp mọi chuyện. Nếu ông ta không ra mặt, thì sẽ luôn có bốn, năm người anh em làm việc dưới quyền đóng đô tại hộp đêm quanh năm đại diện. Trước kia Trần Dị từng làm nhân viên an ninh nội bộ của hộp đêm, đội trưởng đội nhân viên anh ninh là một trong số bốn, năm người đó.
Phần lớn cổ phần của hộp đêm nằm trong tay một ông chủ tên Trạch Phong Mậu. Ông chủ Trạch là người gốc Đằng Thành. Thời còn trẻ lấy danh tính người Hồng Kông rồi quay về Đằng Thành phát triển với tên tuổi là thương nhân đầu tư Hồng Kông, sở hữu hơn chục sản nghiệp ở Đằng Thành và công ty đầu tư, còn tham gia vào sân chơi của spa cao cấp, khách sạn, cho vay vi mô và đủ loại công trình. Trạch Phong Mậu ít khi lộ diện, chủ yếu qua lại giữa Đằng Thành và Hồng Kông. Có điều nghe nói tính cách Trạch Phong Mậu ôn hòa, bình dị gần gũi, là nhân vật rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Trần Dị bước vào vòng vì bida. Ở hộp đêm, ban đầu anh làm việc cùng đội trưởng đội an ninh nội bộ. Người đội trường này họ Trần giống anh, cũng là một tay đam mê bida. Trần Dị nhỏ tuổi, ở người còn toát lên phong thái của dân giang hồ, thuốc lá rượu bia đánh bạc anh chơi tất, cũng cực kỳ cần mẫn siêng năng, còn kéo luôn cả Bảo Mao và Ba Tử vào hộp đêm. Trong giới này, lý lịch của anh coi như sạch sẽ và minh bạch. Là người ăn bát cơm này, thường xuyên qua lại với nhau trên bàn bóng, Trần Dị đánh bóng luyện bóng với người ta, nên rất biết quan sát sắc mặt. Khoảng thời gian đó, ngày ngày Trần Dị đắm mình cạnh bàn bóng suốt mười mấy tiếng đồng hồ, kỹ năng đánh bóng tiến bộ vượt bậc, cũng quen biết với Trương Tân và đám anh em thuộc hạ. Những người ấy không quá trẻ, khoảng độ ba, bốn chục tuổi, đoàn kết chặt chẽ, đủ sự ăn ý, người ngoài không dễ chen chân.
Mọi người nhận ra được lai lịch của nhóm người này không quá trong sạch. Không thể so sánh xã hội hiện giờ với trước kia được nữa, nay chẳng còn thịnh hành những trò đánh đánh giết giết. Các anh cả, ông trùm đã tự tẩy trắng cho mình, bớt tác oai tác quái, mở công ty doanh nghiệp, đám tay sai thì hỗ trợ việc dọn sạch đường. Ai cũng có cách kiếm tiền an toàn hơn, không còn phải sống những ngày tháng li3m máu trên đầu lưỡi đao nữa.
Ở hộp đêm, cược bóng là việc hết sức bình thường. Có khi Trần Dị sẽ đấu trực tiếp với người ta, có khi các ông chủ sẽ chọn cơ thủ để cùng đánh cược. Trương Tân có ấn tượng với Trần Dị, đó là chàng thanh niên chơi bóng đỉnh, hay phì phèo điếu thuốc, lại còn rất được các cô nàng ưu ái. Trường giang sóng sau dồn lớp trước, hết cách thôi, thiên hạ giờ là của người trẻ tuổi.
Quen Trạch Phong Mậu, Trần Dị được người ta dẫn đến khách sạn năm sao cược bóng. Người ngồi xem bóng không giàu thì cũng quý, toàn những gương mặt mà Trần Dị không hề quen. Nhưng dường như chẳng một ai quan tâm việc chơi thắng hoặc thua đứt hơn năm trăm vạn chỉ trong một đêm. Đánh vài ván bóng, trên bàn tiếng hoan hô reo liên hồi. May rằng Trần Dị không lâm cảnh bẽ mặt, sau cùng được chia năm vạn tiền hoa hồng, tiền đấy Trần Dị không nhận. Trong phòng bao, anh mời Trương Tân uống một chén rượu, cảm ơn ân đề bạt của ông ta.
Có người đàn ông độ trung niên nom không mấy nổi bật ngồi bên cạnh, thấy anh còn trẻ, mặt mũi khôi ngô, tiện miệng hỏi Trần Dị có muốn chơi bóng không. Ông ta ngỏ lời sẽ mời huấn luyện viên cho Trần Dị, cho Trần Dị sang Macao. Trần Dị nghe giọng ông ta hơi lẫn giọng Quảng Đông, bèn lễ phép châm điếu xì gà đưa qua, lắc đầu nói mình chẳng có chí hướng gì, vừa ra trường là làm việc ngay cho ông chủ Trương, luôn được người khác giúp đỡ chiếu cố, không có dự định đi.
Trạch Phong Mậu không để bụng, chắp tay sau lưng rời đi cùng Trương Tân.
Tối đó đánh bóng xong trở về, Trần Dị vẫn hoàn trả lại mấy ngàn tệ. Về nhà anh nằm trên giường, hai tay gác sau đầu, uể oải nhìn trần nhà. Miêu Tĩnh đem quần áo đã giặt sạch vào, thấy miệng anh ngậm điếu thuốc, tàn thuốc rơi vào đống đồ. Cô mím môi cất quần áo vào tủ đồ, rồi quay người rút điếu thuốc khỏi miệng anh, ấn vào gạt tàn.
Trần Dị cau mày tặc lưỡi, đứng dậy bóp vai cô, giục cô vào bếp nấu cơm.
Ở hộp đêm được một thời gian dài, không có chuyện gì phát sinh, lúc thiếu người sẽ gọi Trần Dị. Có lúc là cùng đánh ván bài, nhờ anh chạy vặt, làm chút việc linh tinh, hay ra ngoài làm tài xế lái xe, làm một thằng nhóc cu li cấp thấp nhất.
Cũng có lúc anh theo chân người ta đi gây sự. Chủ yếu là khu Lão Thành bị phá dỡ để cải tạo, cư dân ở khu ổ chuột của vùng đó vì khoản tiền phá dỡ nên không chịu dọn đi, bấy giờ cần huy động một số đông người. Đám côn đồ lưng hùm vai gấu nhìn là biết chẳng dễ chơi, miệng ngậm thuốc lá, cổ đeo dây xích đi phá xe bánh mì, lang thang len lỏi khắp đầu đường cuối ngõ, ngồi canh chừng mười ngày nửa tháng, gõ cửa các nhà. Rốt cuộc khoản tiền phá dỡ cũng được đàm phán ổn thỏa. Công ty bất động sản nhảy vào phá bỏ nhà ở cũ cũng phải đề phòng người ta gây rắc rối.
Sản nghiệp của Trạch Phong Mậu ở Đằng Thành quả thực nhiều vô số, một phần trong đó do Trương Tân quản lý. Hồi ấy xảy ra vụ một nhóm người xô xát nhau. Trương Tân có một công ty hậu cần đứng tên mình mà xích mích với công ty đối thủ. Đối thủ là một “anh cả” ở Đằng Thành, tên Hàn Ca, ngày xưa cũng thuộc dạng trùm băng đảng. Thời hoàng kim nhất, dưới trướng phải có hơn trăm thuộc hạ. Về sau lại rửa tay gác kiếm, đuổi hết đệ tử đi, tẩy trắng bản thân, cầm tiền đen mở công ty, thao túng ngành vận tải hành khách đường dài và vận chuyển hậu cần trong tỉnh của Đằng Thành.
Trương Tân phái một nhóm người từ hộp đêm, bao gồm cả nhóm nhân viên an ninh nội bộ, Trần Dị cũng đi theo, thế là hai nhóm người ẩu đả nhau trong một bãi đậu xe chở khách vì giành chỗ làm ăn.
Một tháng sau, Hàn Ca chết trước cửa một spa mát xa, chết do bị bắn.
Vụ án được giải quyết chỉ trong vòng ba ngày. Khi đó, người phụ trách vụ án là một viên cảnh sát hình sự tên Chu Khang An, chương trình thời sự trong khu vực còn theo dõi đưa tin. Kẻ nổ súng chính là một tay lâu la của Hàn Ca năm xưa, vì vụ phân chia tiền ăn cướp mà sinh thù oán với Hàn Ca, nên mới ác ý trả thù.
Trần Dị thấy thời sự đưa tin, trước kia anh từng gặp tên hung thủ này một lần ở hộp đêm. Sớ dĩ còn nhớ, cũng là do mấy bê bối tình d*c. Tên này tiếp một hơi hơn mười nàng khách, kết quả khách không thèm cho tiền boa, đơn rượu cũng chẳng buồn thanh toán, xong chuyện giám đốc hộp đêm cho khách đi luôn.
Không lâu sau, một tên tay sai quen mặt ở hộp đêm lặng lẽ rời đi, tình cờ hỏi tới thì bảo là đi Vân Nam làm việc rồi.
Tầng một của hộp đêm có phòng xì gà và phòng rượu vang, ngày trước tên tay sai này chịu trách nhiệm trông coi, sau khi hắn ta đi, bầu không khí cũng buông lỏng theo. Trần Dị mời người ta đi ăn cơm, cuối cùng chuyển khỏi phòng bida, tìm được một chức vị, chính thức trở thành đàn em chính quy của Trương Tân.
Miêu Tĩnh mơ hồ nhận ra đôi phần. Cô nắm rõ buồng ngủ của Trần Dị như lòng bàn tay, biết anh giấu giếm rất nhiều thứ bẩn thỉu. Ngoại trừ mấy đ ĩa phim người lớn, còn có món đồ nhạy cảm như máy nghe lén, thậm chí những thứ vũ khí sắc nhọn như dùi cui, dao găm cũng thỉnh thoảng xuất hiện, hôm sau lại lẳng lặng biến mất.
Cô làm được gì nữa bây giờ? Ngoài việc học hành nặng nề, đêm khuya cô còn trằn trọc khó ngủ. Lâu lâu hai người sẽ bùng nổ chiến tranh lạnh. Những khi tốt đẹp thì ăn ý đến độ biết ngay ý của nhau qua ánh mắt, những khi tồi tệ thì buông lời châm chọc nhau, không người nào nhường nhịn người nào. Trần Dị cóc sợ cãi nhau với cô, anh chịu được cô vậy đấy, chả sao cả.
Hai người luôn nói về việc học hành cuối cấp. Thành tích của Miêu Tĩnh như thế ắt phải học lên đại học, Miêu Tĩnh không muốn chỉ dừng bước ở tốt nghiệp cấp 3. Dù không có tiền, song vẫn có thể xin khoản vay sinh viên, có thể tự đi làm thuê, khác ở chỗ là học luôn trong tỉnh của Đằng Thành hay học ngoài tỉnh. Tuy nhiên, cô chắc chắn sẽ không ở lại Đằng Thành. Trần Dị những mong sao thời gian mau mau trôi qua, đợi Miêu Tĩnh đi cái là anh sẽ hoàn toàn tự do thoải mái, vốn chẳng có ý giữ cô lại, cũng không nghĩ mai sau sẽ như nào. Có lẽ… mai sau sẽ kết thúc vậy thôi?
Từ lúc Ngụy Minh Trân rời Đằng Thành cho tới nay, suốt ba năm trời, có lẽ anh thấy cô tội nghiệp, có lẽ xuất phát từ mục đích tỏ tấm lòng vàng, anh cho cô ở trong nhà dù rằng là miễn cưỡng. Những mỗi một lần anh đuổi cô đi, lời anh nói chưa bao giờ nể nang.
Đọc đầy đủ truyện chữ Chó Hoang Và Xương, truyện full Chó Hoang Và Xương thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chó Hoang Và Xương