Solo: Lolo666
Note: Bộ nhớ để mấy file dịch bị mất dữ liệu nên lười dịch lại chứ không phải tôi nghiện đâu mọi người. Trust me bro
=======================================
—Bồn chồn, bồn chồn.
Sau khi rời cửa tiệm của Nene, cả hai hướng về trạm xe bus trong bầu không khí ngượng nghịu.
Dù cả hai đã dạo bước cạnh nhau không ít lần nhưng khi diện đồ thế này lại mang một cảm giác khó tả.
Chưa kể, Yui còn nhiều lần liếc nhìn Yuuma.
Cô bẽn lẽn đưa mắt và khi bốn mắt sắp chạm nhau, Yui sẽ vội quay mặt đi.
Vòng lặp ấy đã diễn ra được một lúc rồi.
“Uh…Yui?”
“V-vâng.”
“Sao cậu lại dùng kính ngữ rồi?”
“L-là bởi, tớ có chút hơi hồi hộp… và cũng không muốn Yuuma nhìn thấy nữa…”
“Không muốn tớ thấy ư? Tại sao cơ?”
“Yuuma thường khuyên tớ nên nhận thức về bản thân nhưng cả cậu cũng vậy nữa…”
“Tự nhận thức ư?”
“Yuuma hiện giờ…cực kỳ, cực kỳ đẹp trai…luôn đấy?”
Những lời đó khiến cậu đỏ mặt… Dù muốn đáp rằng ‘Yui cũng vô cùng dễ thương,’ nhưng vì còn trẻ người non dạ, cậu không thể dễ dàng nói tuột ra thế được.
Vì vậy, cậu chỉ biết đảo mắt đi.
Vốn dĩ Yui lúc nào cũng đáng yêu rồi nhưng với lớp trang điểm hoàn hảo, cô giờ lại càng cuốn hút hơn, đồng thời là cả độ đáng yêu và xinh đẹp nữa.
Một mỹ nữ không phải bàn cãi.
Và Yuuma đang hẹn hò với một cô gái như vậy.
Nếu không phải hiểu nhầm thì cả hai đều có tình cảm với nhau.
Nghĩ vậy, cậu không khỏi cảm thấy phấn khích. Buổi hẹn hò dù mới chỉ mới bắt đầu, Yuuma đã thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy nhiên, khi bước ngang qua tiệm café, ảnh phản chiếu của họ xuất hiện trên lớp kính.
Cặp đôi được Nene sửa soạn cẩn thận trông cực kỳ ăn ảnh.
Tuy có chút tự luyến và xấu hổ nhưng cậu thấy bản thân hiện giờ không còn bị lu mờ khi đứng cạnh Yui nữa. Lúc này, cậu bắt đầu hiểu được vì sao Nene lại nói ‘Thời trang là sức mạnh’ rồi.
Cậu lần nữa hít một hơi thật sâu.
Thật lòng thì cậu đang ngượng vô cùng nhưng cậu vẫn dồn hết can đảm để hành động.
“Cậu muốn nắm tay không?”
Nghe vậy, hai vai Yui giật nảy một cái.
“Eh, ah, um…”
“Vậy là không ư?”
“K-không phải, tớ cũng muốn…”
Có được sự đồng ý, Yuuma nắm lấy bàn tay Yui. Ngón tay của hai người đan lại như thể là một cặp.
Cậu cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng bừng. Tiếng tim đập mạnh cũng thật rõ. Song, cậu vẫn nắm tay chặt hơn mọi khi như muốn truyền đạt cảm xúc của mình, rằng cậu không muốn rời xa cô.
Đáp lại, Yui cũng nắm chặt không hề kém cạnh.
Khẽ liếc nhìn, cậu thấy mặt Yui cũng đỏ bừng như thể sắp bốc cả khói và phải cúi đầu để giấu đi.
Tuy nhiên, cậu không hề buông tay và…linh cảm rằng Yui cũng không muốn vậy.
Cứ như thế, cả hai người đều bước lên xe bus và tìm chỗ ngồi.
Khi đã yên vị, họ mới có thể dần bình tĩnh lại. Chỗ
không khí bị dồn nén trong phổi được giải phóng, đồng thời Yui thở phào nhẹ nhõm khiến cả hai đều bật cười.
Không lâu sau, xe bus bắt đầu di chuyển.
“…Yuuma biết không? Cậu thực sự trông ngầu lắm đấy.”
Yui lần bầm như thể vừa lỡ lời.
“Là nhờ kỹ năng trang điểm của chị tớ thôi.”
“Không phải. Đâu chỉ vẻ ngoài…từ lần đầu gặp nhau, tớ đã thấy Yuuma ngầu rồi…Cậu còn nhớ khi ấy không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Lúc ấy…Yuuma, cậu thực sự rất ngầu luôn, và còn đối xử tốt với tớ nữa. Tớ nghĩ cậu là một người tuyệt vời…”
“Không có gì to tác đâu. Chúng ta là bạn mà.”
“Hehe. Đó là điểm tớ thích ở Yuuma đấy.”
—Từ ‘thích’ đó dường như mang nhiều tầng ý nghĩa.
Đến mức nghe xấu hổ vô cùng.
Yui cũng cảm thấy ngượng…thế nhưng cô vẫn tựa người vào Yuuma. Cọ má một cách nũng nịu và còn dựa vào vai cậu nữa.
Tim của chàng trai đã đập mạnh không ngừng cả một lúc rồi khiến cậu có chút chóng mặt.
…Kể cả thế, rõ ràng cô đang gián tiếp truyền đạt tình cảm của mình qua những hành động đó.
Hơi ấm và sự hiện diện của Yui ở bên vai mang lại cảm giác thật dễ chịu. Đáp lại, Yuuma cũng nghiêng đầu về phía cô.
Mùi hương từ tóc cô khiến tim cậu lâng lâng khó tả.
Cả hai khẽ nắm lấy tay nhau như muốn xác nhận hơi ấm và sự hiện diện từ người kia.
Nếu từ ngoài nhìn vào, dám chắc ai cũng sẽ nghĩ họ đang hẹn hò. Chính xác thì đây đã là một cặp vô cùng tình tứ rồi ấy chứ.
Và xấu hổ làm sao, Yuuma muốn cảm nhận hơi ấm ấy từ Yui.
Cứ thế, họ đã tới được tiệm net café như đã bàn trước. Đứng trước cửa và nhìn lên tấm biển, Yuuma bỗng nhớ về kỳ nghỉ xuân mà cả hai chơi với nhau.
“Cũng đã lâu rồi chúng ta mới tới đây nhỉ?”
“Đúng ha.”
Họ tiến vào tiệm và hướng tới quầy thanh toán—rồi.
“Chào mừng! Oh, lâu rồi không gặp hai em.”
“Huh? …À vâng, cũng một thời gian rồi ạ.”
Giọng nói thân thiện chào đón họ thuộc về chị gái tiếp tân đã từng gặp rất nhiều lần trong kỳ nghỉ.
Chị tiếp tân phải mất một lúc để nhớ ra Yuuma, nhưng Yui thì để lại ấn tượng sâu sắc.
“Chị thấy gần đây hai đứa không ghé qua lắm.”
“Vào năm học nên tới đây có hơi khó thôi ạ.”
“Ah, ra vậy. Đáng tiếc thật. Thật ra, sự hiện diện của hai đứa là niềm an ủi hằng ngày của chị đó.”
“An ủi ư?”
“Phải. Mỗi lần bạn gái em tới đây, chị đều thấy biểu cảm của cô bé giãn ra và hai đứa trở nên thân thiết nữa. Đơn giản là quá dễ thương luôn.”
—Nghĩ lại thì chị tiếp tân đây đã chứng kiến mối quan hệ của cả hai từ những ngày đầu tiên.
…Điều đó làm cậu có chút xấu hổ. Không lâu sau, cả hai đặt chỗ và hướng thẳng tới phòng của mình.
Căn phòng là loại đáy bằng phổ thông, cả hai cởi giày ra và bước lên chiếu.
Khi đã vào trong, Yui với khuôn mặt còn ửng đỏ như đang muốn nói gì đó.
“Có vấn đề gì sao?”
“…Lúc nãy ấy, chị tiếp tân đã gọi tớ là bạn gái cậu…”
“Huh? …Ah.”
Quả thực Yuuma đã quên phủ nhận điều đó.
“L-lỗi tớ.”
“K-không sao đâu…nhưng, um…xin lỗi, không có gì.”
Yui lắp bắp rồi chuyển sang cởi giày, như thể muốn đổi chủ đề.
Yuuma cũng cởi giày, và cả hai ngồi xuống trước máy tính.
…Họ vẫn còn chút căng thẳng.
Tuy là phòng dành cho hai người, diện tích của nó vẫn tương đối nhỏ. Thành ra họ không thể không chú ý tới đối phương được.
(Nói giờ thì muộn nhưng Yui có hơi thiếu phòng bị thật đấy…)
Trước đây, họ chỉ coi nhau như bạn thân, hoặc cùng lắm là anh em nên cậu cũng hiểu được phần nào.
Nhưng giờ, khi cả hai đã biết sự khác biệt về giới tính.
Chưa kể, cảm xúc của họ còn tương thông nữa…
(Ở nơi chật hẹp này, Yui tính sao nếu lỡ mình ra tay chứ…)
Giả sử Yuuma không kìm chế được thú tính, cậu có thể dễ dàng áp đảo Yui. Tất nhiên, cậu sẽ không bao giờ làm điều đó, nhưng cậu vẫn mong cô có chút phòng bị.
Trong lúc đăng nhập vào Grand Gate, Yuuma khẽ liếc nhìn Yui. Cô đang ngồi bắt chéo chân và vùi mặt mình vào đầu gối, như thể đang cố kìm nén sự xấu hổ.
…Cảnh tượng con gái mặc váy mà ngồi như thế không hề tốt cho tim của con trai chút nào.
“Ah…e hem. Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?”
“Um… Vì cũng chẳng có sự kiện cày cuốc nào nên ta đi săn ở đâu đó nhé?”
“Nghe ổn đấy. Thế ‘Đồng bằng sấm’ thì sao? Hiện đang có một bầy Lôi Điểu lớn ở đấy và tớ đang cần cả nguyên liệu từ chúng để chế đạo trang bị Lôi Thần nữa.”
“Được thôi. Cậu có phụ trang kháng sét nào chưa? Nhớ cầm theo một cái, nếu không thì rủi ro lắm.”
“Đừng lo. Tớ có sẵn rồi.”
“Tốt, tớ sẽ chạy quanh map để kéo lũ Lôi Điểu lại. Yuuma lo các đòn diện rộng nhé.”
“Đã hiểu.”
—Được trò chuyện thế này thật tuyệt, Yumma thầm nghĩ.
Thời nay, việc con gái chơi game không còn hiếm nhưng để có thể bàn luận sâu về game thế này thì không dễ gặp chút nào.
Gần đây, cậu cực kỳ chú ý đến việc Yui là ‘crush’ của mình, nhưng coi cô là ‘bạn gamer nữ’ cũng rất vui và thoải mái.
Càng dành nhiều thời gian cho nhau, cảm xúc của cậu lại càng lớn hơn.
Thật lòng mà nói, sâu trong tim, cậu vẫn có đôi phần hèn nhát và hoãn việc tỏ tình lại. Tuy nhiên, mong muốn được thành một đôi với Yui còn mạnh mẽ hơn tất thảy.
Nhưng có lẽ vì thế, cậu không thể ngăn trí tưởng tượng bay xa được.