Bộ đồ công sở màu trắng bạc khó mà che đi những đường cong nóng bỏng kia, bộ ngực đầy đã phập phồng dữ dội vì chủ nhân của nó đang rất tức giận. Gọng kính màu đen trông có vẻ chững chạc kia cũng không thể che được vẻ chín chắn, dày dặn kinh nghiệm của cô.
Thân là phó hiệu trưởng trường trung học Chu Tước, đúng là Lục Triêu Ca nom trẻ đẹp hơn chút.
Lục Triêu Ca tốt nghiệp từ Ivy League ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp thì cô dạy học tại trường trung học TownsendHarris ở New York, vì cách giảng dạy đa dạng nên cô rất nổI tiếng trong các trường học ở Mỹ.
Nghe nói hiệu trưởng trường trung học Chu Tước tốn biết bao công sức mới mời được cô ấy về đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng này.
Lúc còn đi học thì Lục Triêu Ca đã thích cắm hoa rồI, cô cảm thấy đấy là chuyện tốt đẹp nhất trên đờI này. Bồn cầu thang lên trời chính là kiệt tác từ linh cảm bất chợt sau nhiều lần thất bại của cô, cô đã bỏ ra không ít tâm huyết lẫn tình cảm vào nó.
Bây giờ, tác phẩm Lục Triêu Ca yêu thích, kiêu ngạo nhất lại bị người khác phá hỏng cho nên cô rất tức giận, khó mà chấp nhận được.
Sau khi quát câu “ Anh đang làm gì đấy” xong, cô vội bước về phía Phương Viêm.
Đi được vài bước cô mới phản ứng lại, ban nãy cô hỏi anh ta làm gì thế thì anh ta trả lời rằng có làm gì đâu, hàm ý của nó lưu manh đến cỡ nào.
Người như vậy... sao lại xuất hiện trong phòng làm việc của cô kia chứ? Chẳng biết mấy người bên thư ký làm ăn kiểu gì nữa?
- Dừng tay lại ngay.
Lục Triêu Ca chỉ cảm thấy bản thân sắp tăng xông luôn rồi. Nếu như cô có thể biến thành Ultraman, nhất định cô sẽ đạp tên lưu manh vô sỉ này bay ra ngoài vũ trụ chơi với người ngoài hành tinh, sau đó viết kịch bản “ Tên vô lại đến từ trái đất” dựa trên chuyện tình yêu giữa tên đấy và người ngoài hành tinh, rồi phát trên đài truyền hình ngoài hành tinh, đảm bảo cực hot.
Phương Viêm dừng tay lại.
Lúc hắn xoay người lại, trông thấy cô gái xinh đẹp hơi kỳ quái hùng hùng hổ hổ đi về phía mình, hắn lập tức giơ hai tay lên thành thế phòng ngự rồi nói:
- Có gì từ từ nói, cô đừng manh động... Cho dù cô có manh động đi nữa thì cũng không đánh lại tôi đâu.
Mà Lục Triêu Ca cũng không dám bước tới.
Không phải cô muốn “có gì từ từ nói” với người đàn ông này, mà do trong tay tên khốn kia đang cầm kéo sắc bén kìa.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hảo nữ chỉ sợ gay và lưu manh.
Lục Triêu Ca lùi lại tới trước cửa phòng, rồi la lớn:
- Bảo vệ, bảo vệ đâu.
Thùng thùng thùng.
Chủ nhiệm văn phòng Trịnh Kinh vội vàng chạy qua. Sau đó dùng tấm thân tròn như trái banh che trước người Lục Triêu Ca, chỉ vào Phương Viêm mà la lên:
- Anh làm gì thế hả? Phương Viêm, anh đang làm gì đấy? Có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm hại hiệu trưởng Lục bọn tôi.
Nhắm vào anh?
Nhìn gương mắt núc ních thịt đỏ tía kia, trong lòng Phương Viêm từ chối:
“Mơ đi!”
- Tôi đang cắt tỉa hoa cỏ thôi.
Phương Viêm cười cười, chỉ vào bồn cầu thang lên trời kia rồi ra vẻ cao thượng, làm việc tốt không cần lưu danh mà nói:
- Dù sao tôi cũng đang rảnh ấy mà.
Lục Triêu Ca tức muốn khóc.
Đâu ra hoa cỏ hả? Đó là cắm hoa, là một tác phẩm nghệ thuật đấy.
Ai mượn anh tới cắt tỉa nó hả? Người bình thường có thể cắt tỉa sao?
Có điều nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, hình như Trịnh Kinh quen tên vô lại này.
Phương Viêm? Chẳng là là thầy giáo mới tới mà cô muốn gặp sao?
- Phương Viêm?
Lục Triêu Ca nhìn Phương Viêm như thể đang nhìn quái vật vậy. Để tên này làm giáo viên, liệu có dạy hư học sinh không đây?
Không được, chuyện này phải suy nghĩ thật kĩ càng.
Nếu như tên này không có thực tài thì mặc kệ hắn là ai, cô cũng đá hắn ra khỏi cửa. Thân là phó hiệu trưởng trường Chu Tước, cô phải có trách nhiệm với trường học, với các em học sinh.
- Phương Viêm, đây là hiệu trưởng Lục.
Trịnh Kinh đứng giữa làm người giới thiệu, nhìn thấy Phương Viêm còn cầm kéo thì quát lớn:
- Sao chưa bỏ dao xuống hả.
Anh giơ dao làm gì hả? Muốn dọa ai đây? Tôi nói cho anh biết, có tôi ở đây, anh đừng hòng đụng tới một cọng tóc của hiệu trưởng Lục.
- Tôi có phải là thợ cắt tóc đâu mà đụng tới tóc hiệu trưởng mấy người làm chi?
Phương Viêm giải thích.
- Hơn nữa, tôi cầm kéo chứ không phải cầm dao.
Dao với kéo là hai khái niệm khác nhau, nếu như đối phương muốn truy cứu trách nhiệm thì hậu quả cũng vô cùng khác.
Lúc Phương Viêm nói chuyện, hắn vẫn nghe lời, xoay người để kéo lên bệ cửa sổ.
Kéo được để vào vị trí cũ, nguy hiểm được giải trừ.
Lục Triêu Ca vội bước về phía bình hoa rồi chỉ vào “Cầu thang lên trời” của cô, hỏi:
- Ai cho anh đụng vào nó hả? Chưa được người ta đồng ý, sao anh lại tùy tiện đụng vào đồ người khác như thế? Anh có lễ phép hay không hả?
- Chính nghệ thuật đã để cho tôi đụng vào đấy.
Phương Viêm giải thích.
Đọc đầy đủ truyện chữ Chung Cực Giáo Sư, truyện full Chung Cực Giáo Sư thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chung Cực Giáo Sư