Đến, để chúng ta cùng nhau đánh dấu một điểm trên tọa độ lịch sử nhân loại.

Năm 1887, kinh độ 8°24' Đông, vĩ độ 49° Bắc hay còn gọi là thành phố Karlsruhe nhỏ bé nước Đức, ở bên phía cửa chính phía Bắc của Rừng Đen xanh tươi rậm rạp là một con sông Rhine uốn lượn lặng lẽ chảy qua. Còn ở đằng kia là một tòa thành cổ kính, nơi những tòa nhà nằm rải rác giữa rừng cây xanh tươi dưới ánh mặt trời tạo nên một khung cảnh hài hòa.

Vào buổi chiều yên bình này, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ một tòa nhà thuộc Đại học Karlsruhe, chiếu xuống chân một người trẻ tuổi.

Trong phòng tia sáng lờ mờ, trên sàn nhà có bày một chiếc bàn gỗ dài.

Ở đầu bàn đặt một ống hình trụ, trên ống quấn chặt lớp lớp dây đồng, đó là một cuộn cảm.

Ở giữa bàn đặt ngang một thanh tạ - ít nhất là trông giống như thanh tạ.

Vật này có hai đầu là hai quả cầu đồng rỗng to bằng đầu người, hai quả cầu được nối với nhau bằng một thanh đồng đặc mảnh, dài khoảng hai mét. Thoạt nhìn trông nó cứ như một thanh tạ được kéo dài và thu nhỏ. Nhưng nó lại khác thanh tạ ở chỗ thanh đồng ở giữa bị đứt đoạn, ở đó có một khoảng trống hai cm chia đôi vật này.

Hai quả cầu đồng rỗng được nối với cuộn cảm phía sau bằng dây dẫn, còn cuộn cảm thì được nối với pin dưới gầm bàn bằng dây dẫn, và thêm vào đó là chiếc vòng đồng hở mà người trẻ tuổi này đang cầm trên tay. Vậy là toàn bộ thiết bị đã sẵn sàng.

Anh hiểu rõ từng bộ phận trong thiết bị này dùng để làm gì. Cuộn dây đó là một máy biến áp tăng áp, nó có thể tăng điện áp yếu ớt của pin lên đủ cao. Còn hai quả cầu đồng kia là tụ điện, dùng để tích trữ điện tích, một bên là cực dương một bên là cực âm. Khi điện tích tích trữ trong hai tụ điện đạt đến một lượng nhất định, thì dòng điện cao áp có thể phóng qua khe hở không khí trong tích tắc...

Người trẻ tuổi tiếp tục gạt công tắc mạch điện.

Một tiếng "tách" nhẹ nhàng vang lên.

Trong chớp mắt, tia lửa điện màu xanh nhạt lóe lên trong khe hở giữa thanh đồng.

Vẫn chưa xong.

Đây không phải là mục đích của thí nghiệm này.

Anh giơ chiếc vòng đồng hình chữ C lên, chiếc vòng có một khe hở nhỏ. Anh từ từ tiến lại gần bàn, rồi nín thở.

Một bước, hai bước, ba bước...

Một tiếng "tách" rất nhỏ vang lên giòn tan, chỉ khác là nó không phát ra từ thiết bị thí nghiệm trên bàn, mà từ chiếc vòng đồng trên tay người này.

Tia lửa điện yếu ớt, trong suốt như tinh linh lóe lên trong khe hở của vòng đồng hình chữ C.

Anh mở to mắt ngạc nhiên. Cuối cùng sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, anh đã nắm bắt được bóng ma vô hình, không thể chạm tới hiện đang trôi nổi trong không khí này.

Từ nơi sâu xa, có một bàn tay thần bí nào đó đã truyền năng lượng từ máy phát tia lửa điện trên bàn sang chiếc vòng đồng trên tay anh. Không có dây dẫn, không có môi trường trung gian, không có bất kỳ kết nối nào thế mà chiếc vòng đồng nhỏ bé độc lập này lại lóe lên ngọn lửa. Thật là diệu kỳ.

Lý thuyết của Maxwell đã được kiểm chứng một cách hoàn mỹ.

Một ngày này, nhân loại đã chủ động phát ra sóng điện từ đầu tiên vào vũ trụ một cách có ý thức.

Tên của người trẻ tuổi đang đảm nhiệm giảng dạy ở Đại học Karlsruhe này là Heinrich Rudolf Hertz.[note70083]

Vào năm ấy, ông khoảng ba mươi tuổi.

Hãy cùng chúng ta đánh dấu thêm một điểm trên tọa độ lịch sử nhân loại.

Ngày 11 tháng 7 năm 1998.

Nhóm sóng ngắn Nam Kinh gồm Bạch Chấn, Vương Ninh, Triệu Bác Văn tham gia Giải vô địch sóng ngắn thế giới IaRu[note70084]. Họ sử dụng một radio sóng ngắn I725. Dưới cái nắng gay gắt, họ dựng đài và ăng-ten trên núi Tử Kim, đặt một chiếc bàn nhỏ trên bãi cỏ dưới bóng cây rồi bắt đầu gọi ra bên ngoài từ 8 giờ sáng hôm đó.

Dây anten được sử dụng là anten lưỡng cực được lắp đặt theo phương nằm ngang theo hướng Bắc-Nam, được buộc vào hai cây bằng dây kéo. Nhìn từ xa trông nó cứ như dây phơi quần áo vậy.

"cQ! cQ! cQ!" Bạch Chấn một tay cầm micrô, một tay cầm bút ngồi nói chuyện trong kênh cứ như đang "rao hàng" bằng một thứ tiếng Anh bồi đặc sệt: "Bravo-golf-Four-mike-Xray-hotelcontest! Bg4mXh! QsL?"

"Juliet-alfa-one-Delta-charlie-Kilo! Ja1DcK! QsL?" Chẳng mấy chốc, một câu trả lời rõ ràng vang lên trong tai nghe.

Người Nhật Bản nói tiếng Anh dở khủng khiếp.

Đây là lần phát radio thứ sáu mươi chín mà họ kết nối được, mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ.

Giải vô địch sóng ngắn IaRu là sự kiện lớn nhất thế giới dành cho những người yêu thích radio nghiệp dư. Điểm số được tính dựa trên khoảng cách và số lượng radio liên lạc được. Số lượng radio liên lạc được càng nhiều, khoảng cách càng xa, điểm số càng cao, liên lạc được với radio bên Nhật Bản được ba điểm, còn nếu liên lạc được với châu Âu hoặc châu Mỹ thì được năm điểm.

"cQ! cQ..."

Cậu lập tức bắt đầu gọi cho người tiếp theo, mục tiêu của họ là liên lạc được với năm trăm radio trong 48 giờ thi đấu.

Nhưng Bạch Chấn còn chưa nói xong, vừa buông micrô ra, kênh đã vang lên một tiếng ồn cực kỳ chói tai, như kim châm vào màng nhĩ.

"Mẹ nó!"

"Sao vậy?" Vương Ninh và Triệu Bác Văn đang ngồi xổm bên cạnh chơi bài quay đầu lại.

"Hình như có sóng nhiễu..." Bạch Chấn gỡ tai nghe trên đầu xuống, "Sao lại thế nhỉ?"

"Trên núi lấy đâu ra sóng nhiễu." Vương Ninh đặt chai Jianlibao trên tay xuống bàn, đưa tay lấy tai nghe, đeo lên đầu, "Đậu má!"

"Có ma gọi." Triệu Bác Văn cũng nghe thử, "Xem sóng 6 mét thử xem?"