“Sao cậu lại nói thế? Kira-chan, cậu làm tớ sợ đấy …”

“ … Tớ xin lỗi. Nhưng cậu đang đối xử bất công với Ando-kun đấy.”

“Nhưng tớ đâu thể nhớ được, vậy tớ có thể làm gì được đây? Tớ cũng bối rối như mọi người cả thôi. Khi nghe một người lạ nói những điều đó tớ cũng sợ lắm chứ?”

“Tớ nói cậu nghe nè, cậu ấy đâu phải người lạ …”

Lắng nghe cuộc trò chuyện đó khiến tôi cảm thấy nôn nao không thể chịu được.

Dẫu vậy, ngày nào tôi cũng đến bên phòng bệnh của Shino. Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng xuất viện, nhưng kỳ nghỉ đông đang đến gần, cô sẽ không phải đến trường học cho đến tận sau năm mới. Vì vậy, vẫn còn thời gian để cô ấy nhớ lại tôi - hay ít nhất là tôi đã hy vọng thế.

Ngày mai là đêm giáng sinh.

Tôi hỏi cô ấy:

“Em có muốn thứ gì không? Nếu Shino muốn bất cứ thứ gì, anh sẽ cố gắng hết sức để mang về cho em.”

Tenkawa-san đứng gần đó, im lặng quan sát. Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa Shino và Tenkawa-san dường như càng trở nên căng thẳng hơn. Tất cả là bởi vì “người không tồn tại trong ký ức của Shino.”

Nói cách khác, chính tôi là nguyên nhân gây chia rẽ giữa họ.

Shino ngập ngừng nói, không nhìn vào mặt tôi.

“Tôi muốn gì cũng được?”

“Ừ, tất nhiên rồi. Cứ nói cho anh biết đi.”

“Vậy thì …làm ơn, đừng đến đây nữa.”

“ …Hả?”

“ — Shino!?”

Tenkawa-san kêu lớn. Thông thường, hai người họ sẽ bắt đầu cãi nhau ngay lúc này, nhưng hôm nay thì khác. Shino tiếp tục nói với tôi như thể không hề nghe thấy Tenkawa-san nói gì cả.

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ thành thật. Khi có một người mà tôi không nhớ đột nhiên bảo với tôi rằng “Anh là bạn trai của em” … nó thật đáng sợ …Vậy nên, tôi xin lỗi. Tôi biết đây là lỗi của tôi, tôi chấp nhận chuyện đó. Nhưng làm ơn, xin hãy chia tay với tôi.”

Và rồi Shino bắt đầu khóc, không phải những giọt nước mắt buồn bã, mà giống như cô ấy đang sợ hãi thì đúng hơn.

Tôi sững sờ, chỉ còn biết nhếch mép cười, bởi vì nếu không làm vậy, tôi nghĩ mình sẽ bật khóc mất.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của Shino.

Tôi cảm thấy như mình đã quên mất cách thở trong bầu không khí ngột ngạt này.

Vậy là, mối quan hệ của tôi và cô ấy đã kết thúc. Tình yêu được vun đắp bởi hàng loạt phép màu đã biến mất, như thể nó chưa bao giờ tồn tại.

Bằng cách nào đó, tôi gật đầu.

“Ừm, mình hiểu rồi. Sau hôm nay mình sẽ không đến đây nữa.”

Sau đó, tôi chạy khỏi phòng bệnh.

Đó là lối thoát duy nhất mà tôi có thể làm được.

***

Có lẽ vì tôi là con trai, hay vì tôi là chính tôi, tôi cũng không biết nữa, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn sống trong nuối tiếc, chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra.

Điều kỳ diệu trong lúc này có nghĩa là trí nhớ của cô ấy có thể quay trở lại.

Theo những gì tôi tìm hiểu trên internet và trong thư viện, chứng mất trí nhớ ngược chiều hoặc rối loạn trí nhớ đôi khi có thể được chữa khỏi bằng một tác nhân kích thích đột ngột. Đôi khi một cú đập khác vào đầu cũng có thể dẫn đến hiện tượng đó.

Nhưng ngay cả trong sinh hoạt thường ngày cũng có thể bất ngờ khiến ký ức ùa về.

Nếu chuyện như vậy có thể xảy ra, mối quan hệ của chúng tôi sẽ tự nhiên trở lại như cũ.

Bởi vì sau cùng, chúng tôi đã yêu nhau thật lòng mà.

***

Thời gian trôi nhanh quá.

Đã vài tháng trôi qua kể từ ngày chúng tôi chia tay trong phòng bệnh. Khi trở lại trường học sau kỳ nghỉ lễ, Shino quay lại cuộc sống bình thường, không có tôi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Có vẻ như cô ấy không đề cập đến việc mình bị mất trí nhớ. Vì cô ấy vẫn nhớ đến một tháng sau khi học cấp ba, nên mối quan hệ với bạn bè trong lớp vẫn được dàn xếp ổn thỏa.

Nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã không còn có thể cứu vãn được nữa.

Không còn cách nào khác, tôi quyết định giữ khoảng cách và để mọi chuyện xuôi theo những lời đồn thổi. Chẳng bao lâu sau, mọi người cũng sẽ tự nhiên biết chúng tôi đã “chia tay” thôi.

Kể từ khi tôi bị từ chối ở trong phòng bệnh, Tenkawa-san quan tâm đến tôi nhiều hơn bao giờ hết. Những lúc tôi cảm thấy chán nản, cô ấy sẽ đến và nhẹ nhàng vỗ về tôi.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ký ức của Shino sẽ sớm trở lại, và rồi hai người sẽ có thể quay lại như trước.”

…Nên …cậu nên quay về với Shino đi.”

Cô ấy có vẻ ngạc nhiên trước đề nghị của tôi. Sau đó cô nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ando-kun, cậu hiểu lầm rồi. Mình không ép bản thân phải ở đây cùng cậu. Mình vẫn luôn thích được ở bên cạnh cậu, và mình muốn cứ như thế này mãi mãi.”

“ …Cái gì? ý cậu là —”

“Đây chính là điều mà mình muốn nói.”

Đột nhiên, tôi có cảm giác ấm áp trên đôi môi mình.

Mất vài giây sau tôi mới nhận ra rằng cô ấy đã hôn tôi. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ được làm điều đó với Shino.

Đây quả thực là cú sốc như thể mọi thứ đều bị ghi đè lại ngay lập tức.

“Hả …ừm…?”

Tôi trở nên hoang mang, điều duy nhất tôi có thể thấy được là vẻ mặt của Tenkawa-san cũng đỏ bừng như mặt tôi vậy. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, một ánh mắt mạnh mẽ, kiên định. Đôi mắt sắc bén ấy, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của cô, bám chặt lấy tôi, không chịu buông rời.

“Hãy quên Shino đi — Kaito-kun.”

“Quên cô ấy …?”

Shino đâu có cố ý lãng quên tôi.

Nhưng vì một sự trớ trêu của số phận, mọi ký ức về chúng tôi đã bị xóa sạch.

Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.

Tôi đâu muốn cố tình lãng quên Shino.