“Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của một học sinh trung học?”

Nếu có ai đó hỏi tôi như thế, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng:

“Sống mỗi ngày một cách yên ổn, không gây nổi bật theo hướng xấu không gây rắc rối cho bất cứ ai.”

Nghe thì khá nhạt nhẽo đấy, không mục tiêu, không ước mơ gì. Nhưng để sống được như thế trong xã hội hiện đại đâu phải là chuyện dễ dàng.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi, dù có được yêu mến đến đâu cũng có thể bị kéo vào một drama từ trên trời rơi xuống.

Sớm muộn gì cũng nhận ra rằng, những ngày bình yên mới là thứ đáng trân trọng nhất.

Tránh rắc rối không có nghĩa là phải lẩn khuất như cái bóng trong góc lớp như không tồn tại.Phải quan sát kỹ xung quanh, cư xử khéo léo, làm gì cũng vừa phải, không quá sắc sảo cũng không quá mờ nhạt.

“Lý do tôi luôn cẩn trọng trong cuộc sống học đường, là vì tôi biết…có những người, dù chẳng làm gì đặc biệt, chỉ cần sống như bình thường thôi cũng đủ khiến mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.”

Nếu phải đưa ra ví dụ thì…

Một cô gái, xinh đẹp đến mức khiến người đi đường ngoái nhìn không dưới ba lần.

Hay cô bạn thời thơ ấu giàu có, sống trong ngôi nhà có cả võ đường riêng ngay giữa thành phố.

Hoặc một cô bạn có tính cách như tomboy trong lớp luôn được các nữ sinh cổ vũ như một idol.

Còn tôi thì sao?

Tôi có khuôn mặt hơi lạnh lùng, thân hình thì vạm vỡ.

Nếu không cẩn thận, chỉ cần sơ xuất nói chuyện với các kouhai thôi là tôi đã bị hiểu lầm là đang đòi tiền bảo kê rồi.

Nói chung, muốn sống yên ổn thì không thể cứ sống buông thả được.

Ngay cả tôi, người luôn cố gắng giữ cho mọi thứ bình yên, cuối cùng cũng không thoát khỏi cơn rắc rối bất ngờ ập đến.

Bố tôi tái hôn, và thế là tôi có một người em gái kế.

Mà trớ trêu thay em ấy lại học cùng lớp với tôi.

Đã vậy, còn là một mỹ nhân nổi bật đến mức mỗi ngày đều có người tỏ tình không ngớt.

Với mấy thằng con trai trong lớp thì đây chắc là như mơ giữa ban ngày.

“Nhưng với tôi, tất cả chỉ như những ngày giông bão mà thôi.”

Với đám con trai trong lớp, giờ nghỉ trưa cũng chỉ là một buổi trưa bình thường như bao ngày khác.

“Còn với tôi, Yotsumoto Masaki kẻ đang vướng vào một mớ rắc rối,thì giờ nghỉ trưa hôm nay có thể xem là khoảnh khắc được mong chờ từ lâu.”

Dù nói vậy, cũng chẳng có sự kiện đặc biệt nào xảy ra vào giờ nghỉ trưa cả.

“Chỉ là… tôi đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng cho buổi sáng đầu tiên nhập học cùng ‘thành viên mới trong gia đình” của mình là cô em gái kế, Nanase Chloe. Chỉ mới nửa buổi học thôi mà tôi đã kiệt sức hoàn toàn.” đến mức giờ chỉ muốn ngã gục xuống ngay tại chỗ.”