Cố Chấp Ngọt

Chương 107: Thiếu



*

Editor: Trà Đá.

Ban đầu Nam Từ định ăn bữa cơm với Cố Phán rồi về, nhưng sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô lập tức muốn kéo dài hành trình, không vội vã về.

Cho nên khi cô về nhà, trong tay cũng mang theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ, có đồ dùng cho Đường Đường, có cả váy của cô, cũng có cả áo sơ mi cho Hoắc Lâm.

Chỉ là sau khi về nhà, đầu tiên cô về phòng ngủ cất đồ đạc, sau đó cũng không nhìn Hoắc Lâm, mà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Đường Đường.

Đường Đường cả ngày không nhìn thấy mẹ, bây giờ tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Đường Đường vốn im lặng tự chơi, lúc này không chơi xếp gỗ nữa, vội vàng bò về phía Nam Từ.

Đây là lần đầu tiên Nam Từ cảm giác được sự nhiệt tình của con trai, Đường Đường lúc nào cũng ngoan ngoãn lại yên tĩnh, mặc dù có dính cô, nhưng chắc chắn không phải như vậy.

Trong lúc nhất thời, Nam Từ mừng rỡ, ôm chầm lấy Đường Đường, rồi hôn Đường Đường rất lâu.

Hoắc Lâm vốn đang bình tĩnh ở bên cạnh xem tài liệu, lúc này bên tai tràn ngập tiếng cười của hai mẹ con.

Anh nhịn không được, mở miệng trước: “Hôm qua không phải nói chỉ ra ngoài đến trưa rồi về mà?”

Ý chỉ Nam Từ sao lại về muộn như vậy, bây giờ cũng đã bảy giờ tối rồi.

Nam Từ nhìn anh một chút, căn bản không muốn phản ứng, mà vươn tay kéo cái túi tới, lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi nhỏ cho Đường Đường.

Quần áo của con nít cực kỳ xinh đẹp, lúc Nam Từ trông thấy đã có thể tưởng tượng được sau khi Đường Đường mặc vào, thì sẽ trông đẹp trai và chững chạc đến cỡ nào.

“Ai da, bảo bối của mẹ, sao con lại có thể khiến người khác thích nhiều như vậy chứ?”

Nam Từ nhịn không được, vừa nói vừa hôn lên đỉnh đầu Đường Đường một cái, có thể bởi vì bờ môi cô đụng da đầu có chút nhột, cho nên Đường Đường lại nhỏ giọng cười “Khanh khách”.

Hai mẹ con chơi đùa một lúc lâu, thì dì giúp việc bưng một ly nước tới.

“Bà chủ, đây là nước lê mà Hoắc tiên sinh nhờ tôi chuẩn bị cho bà, ngài ấy nói ở bên ngoài bụi bặm, mà bà đi dạo một ngày chắc chắn cổ họng sẽ bị khô, cho nên nói tôi nấu cho bà chủ uống.”

Nam Từ liếc mắt nhìn Hoắc Lâm một chút, cũng không nói gì thêm, cười nhận lấy ly nước lê, nói “Cảm ơn” với dì giúp việc.

Nước lê được nấu rất thanh, cũng không ngọt quá, Nam Từ cảm thấy uống rất ngon, cho nên cũng thuận thế đút Đường Đường.

Đường Đường miệng nhỏ kề ngay vành ly, rất phối hợp uống, cuối cùng, nước lê theo khóe miệng chảy xuống, cậu bé thậm chí còn tự mình cầm khăn chùi chùi.

Lần này Nam Từ cực kỳ kinh ngạc, cũng không đoái hoài tới việc đang trêu Hoắc lâm, vội vàng kéo ống tay áo anh.

“Anh có nhìn thấy không?”

Hoắc Lâm rời mắt khỏi tài liệu, nhìn về phía bọn họ: “Cái gì?”

“Con trai anh mới vừa tự lấy khăn lau miệng đó! Trời ơi, con nít bây giờ thông minh vậy sao?”

Hoắc Lâm thầm cười lạnh trong lòng, con của anh không chỉ thông minh, mà còn biết diễn kịch.

Nhưng anh cũng không nói với Nam Từ, anh sợ cô không tin, rồi suy đoán sợ anh định làm gì con trai.

Thế là anh ôm Đường Đường về phía mình, nói với Nam Từ: “Em đi tắm trước đi, ra ngoài chơi một ngày chắc chắn rất mệt, để anh trông con

Đọc đầy đủ truyện chữ Cố Chấp Ngọt, truyện full Cố Chấp Ngọt thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cố Chấp Ngọt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.