"Ồ ồ. Ghê thật đấy...!"
Vừa bước qua cổng, đập vào mắt tôi là một cái ao, một con sông nhỏ, và một cây cầu gỗ được dựng lên một cách chắc chắn.
Một bãi cỏ rộng thênh thang, một khu vườn cạn [note68673], và cả những chiếc đèn lồng đá.
Hơn nữa, từ vách đá cao chót vót, dòng nước không ngừng chảy xuống, tạo thành một thác nước.
Một khu vườn tuyệt đẹp... không, đây hẳn phải là một khu vườn Nhật Bản rồi?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ngôi nhà có khu vườn Nhật Bản hoành tráng đến vậy, lại còn ở ngay gần nhà nữa chứ.
"Rộng thật đấy..."
"Quả thực rất đáng kinh ngạc..."
"Ở đây thì có thể cho nhóc tha hồ mà chạy rồi."
"Sao lại thế? Đừng có bắt người ta chạy trong vườn Nhật Bản chứ."
"Hay là nhảy cóc đến khi nào gục thì thôi nhé?"
"Đó là kiểu lý luận từ thời nào vậy?"
Tôi mà bị ép như thế thật thì chắc chắn tôi sẽ bỏ tập gym luôn đấy.
Nghĩ vậy, tôi trừng mắt nhìn Liza-san, cô ấy nhún vai như kiểu người nước ngoài. Dù chỉ có một nửa dòng máu Nga, nhưng vì là người đẹp nên hành động đó lại hợp đến lạ. Bực thật.
Tôi theo sau Ryuguin, đi xuyên qua khu vườn Nhật Bản.
Từ trên cây cầu, tôi có thể thấy cá koi đang bơi lội trong ao. Hơn nữa còn là cá chép Nishikigoi [note68674]. Hình như chúng được giao dịch với giá khá cao ở nước ngoài... Tôi đã nghĩ đến những điều không hay ho trong khi đến trước cửa dinh thự.
Một ngôi nhà Nhật Bản cổ kính, đậm chất lịch sử. Không, phải gọi là dinh thự mới đúng. Tôi mới chỉ thấy những nơi như thế này trong anime thôi.
Nói chung là rất to, rất rộng.
Khi đến gần cửa, Ryuguin bất ngờ quay lại.
"Liza-san, Sanada-kun. Về chuyện ở trong nhà, hai người có thể tạm thời nói là bạn của em được không?"
"Ể? À, anh thì không sao..."
"Tôi cũng không vấn đề gì. Dù sao thì, cũng không thể vừa gặp gia đình cô ấy đã nói 'Tôi là người định mệnh của cô ấy' được. Tôi sẽ nôn vì căng thẳng mất."
Sư phụ của tôi, sao tinh thần lại yếu đuối thế không biết.
"...Cảm ơn hai người."
"..."
...? Gì vậy? Cả Ryuguin và Riran đều có vẻ mặt phức tạp thế kia...?
Chúng tôi bước vào một hành lang rộng đến mức bốn người có thể nằm ngang mà vẫn còn thừa chỗ.
Một bức thư pháp được viết bởi một nhà thư pháp nổi tiếng mà tôi biết tên, một lọ hoa đắt tiền cắm hoa. Một chiếc đĩa lớn với màu sắc rực rỡ được trang trí.
Đúng là một ngôi nhà Nhật Bản. Chỉ ở đây thôi cũng khiến tôi cảm thấy rụt rè. Làm sao đây, mẹ ơi con muốn về nhàà.
"Con đã về rồi đây ạ."
"Mọi người vào nhà đi ạ."